Nghe câu trả lời của Từ Phong, Lâm Ngữ Yến bất giác cau mày, đôi mắt tràn ngập sự nghi hoặc cùng hoang mang.
Tại sao lại không có cái tên Trình Khải? Chẳng nhẽ kiếp này Trình Khải đã không mượn nợ Phó Hào sao? Điều này thật vô lý.
Nếu kiếp này bố mẹ của Trình Hiểu Yên vẫn là Trình Khải và Hạ Kiều, vậy thì không có lý do gì mà lựa chọn của họ lại có sự khác biệt so với kiếp trước.
Trong lòng Lâm Ngữ Yến không ngừng dấy lên hàng ngàn những câu hỏi cùng nghi hoặc.
Nhưng cô cũng không hỏi thêm gì nữa mà chỉ chân thành nói lời cảm ơn Trạch Siêu cùng Từ Phong rồi rời đi.
Ngay sau khi Lâm Ngữ Yến rời khỏi, Trạch Siêu lập tức lấy điện thoại gọi cho Phàm Dực.
"Có chuyện gì nói nhanh đi tôi sắp có cuộc họp." Phàm Dực ở đầu dây bên kia lãnh đạm lên tiếng, ngữ điệu hoàn toàn khác so với vừa nãy lúc nói chuyện cùng Lâm Ngữ Yến.
Trạch Siêu chứng kiến rõ mồn một thái độ trọng sắc khinh bạn của anh ta thì không khỏi hừ lạnh một tiếng "Nếu anh mà biết vừa nãy tôi đã gặp ai, anh sẽ không còn giữ được cái thái độ lãnh đạm chết tiệt đó nữa đâu."
Đầu dây bên kia là một mảng im lặng, một hồi lâu sau, Phàm Dực mới lần nữa cất giọng "Anh vừa gặp Lâm Ngữ Yến?"
"..."
Lần này đến lượt Trạch Siêu im lặng, anh lại lấy ra thêm một điếu xì gà, ngậm vào miệng rồi ghé người về phía Từ Phong, để anh ta giúp mình mồi lửa.
"Sao cô ấy lại tìm gặp anh?" Sự im lặng của Trạch Siêu cũng chính là câu trả lời.
Phàm Dực không nhanh không chậm, đều đều lên tiếng, ngữ khí không nghe ra được buồn vui trong đấy.
Ngậm điếu xì gà trên miệng, Trạch Siêu thong thả rít vào vài hơi rồi phả ra làn khói trắng đục, từ tốn đáp lời "Đề hỏi tôi rằng giữa anh và Trình Hiểu Yên có mối quan hệ như thế nào."
****.
Sau khi ra khỏi quán rượu Ngọc Kinh Tử, Lâm Ngữ Yến vẻ mặt có chút thất thần.
Cô vẫn không tài nào hiểu nổi vì sao trong số các con nợ của Phó Hào lại không có ai tên Trình Khải.
Là do ông ấy kiếp này đã không chọn vay nợ của bọn cho vay nặng lãi, hay là do ông ấy đã trả hết nợ cho bọn chúng rồi?
Mải chìm đắm trong suy nghĩ miên man, Phương Trúc phải gọi đến lần thứ ba cô mới giật mình hoàn hồn.
Phương Trúc chớp chớp đôi mắt to tròn, nghiêng đầu hỏi Lâm Ngữ Yến "Chị nói chuyện với bạn của ông chủ
Phàm xong chưa?"
"Ừm." Lâm Ngữ Yến sắc mặt có chút xanh xao nhưng vẫn gắng nặn ra một nụ cười.
Phương Trúc hai mắt sáng rực, hào hứng nói "Vậy chúng ta mau đi đến địa điểm tiếp theo thôi! Đền thờ nổi tiếng ở thành phố Nam!"
Lâm Ngữ Yến hít sâu một hơi.
Đúng vậy, giờ không phải là lúc để lơ đếnh.
Cô cần tìm ra tung tích của một trong hai người phụ nữ kì lạ để hỏi về chuyện hoán đổi thân phận khó hiểu này.
Phương Trúc hôm qua đã giúp cô nghiên cứu và tổng hợp các đền thờ nổi tiếng ở thành phố Nam.
Hôm nay cô và cô ấy sẽ đi đến những địa điểm đó.
Nhưng chuyện này thực sự khó hơn cô nghĩ rất nhiều.
Trong danh sách tổng hợp có khoảng 9, 10 đền thờ, cô và
Phương Trúc hôm nay đã đi được 3 chỗ nhưng tuyệt nhiên không tìm ra bất kì một manh mối hay dấu vết nào.
Cô đã hỏi những người ở trong ngôi đền, những người sinh sống gần đó và thậm chí hỏi cả những vị khách đến thăm viếng.
Lâm Ngữ Yến đã cố gắng mô tả lại dáng vẻ của hai người phụ nữ nhưng đáng tiếc lại chẳng có lấy một ai biết người mà cô đang nói đến là ai.
Tìm suốt cả một ngày trời vẫn không có kết quả gì, Lâm Ngữ Yến thở dài chán nản quyết định tạm dừng việc tìm kiếm.
Dù sao cô vần còn hai ngày để tìm, hôm nay không được ngày mai nhất định sẽ được.
Sau khi tự vỗ về mình bằng suy nghĩ tích cực, cô cùng Phương Trúc quyết định đi dạo một vòng ở con phố dưới chân núi của ngôi đền này.
Vừa ngắm cảnh vừa sẵn tiện xem xem có món gì thú vị có thể mua làm quà tặng cho mọi người ở thành phố Bắc.
Có lẽ vì đây là một trong những ngôi đền nổi tiếng nhất ở thành phố Nam, nên con phố dưới chân núi của ngôi đền này vô cùng nhộn nhịp.
Rất nhiều sạp hàng được bày bán, có sạp đồ trang sức, có sạp quà lưu niệm, có sạp đồ ăn thức uống, thậm chí còn có sạp trò chơi.
Lâm Ngữ Yến và Phương Trúc còn chưa đi được nửa con phố mà đã mua rất nhiều đồ, toàn bộ đều là quà tặng cho mọi người ở thành phố Bắc.
Những người làm ở Mộng Yên, Chu Khánh, Vương Cường, ai nấy đều có phần.
Hai người lúc này dừng chân tại một sạp hàng bán vòng tay thủ công, có rất nhiều loại vòng được bày bán ở nơi này.
Phương Trúc dường như rất có hứng thú với những chiếc vòng tay được đan bằng vải đỏ mang ý nghĩa như sợi dây tơ hồng kết nối những người yêu nhau.
Cô chăm chú lựa chọn rất tỉ mỉ, ánh mắt trong veo ngập tràn hạnh phúc.
Lựa một lúc Phương Trúc chọn lấy một cặp vòng tay dây vải đỏ với nút thắt đồng tâm được buộc bên trên, trông đơn giản nhưng lại vô cùng độc đáo.
Cô vô cùng thích thú mà vân vân chiếc vòng trong tay, vui vẻ ngắm mãi rồi không nhịn được mà bất giác nhoẻn miệng cười làm lộ ra chiếc má lúm đáng yêu.
Lâm Ngữ Yến ở bên cạnh hoàn toàn nhìn thấu tâm ý của Phương Trúc, khoé môi cô khẽ nhếch lên nhưng cũng không có ý định vạch trần cô ấy.
Hai người tiếp tục đi dọc theo con phố nhộn nhịp.
Lúc đã đi gần hết con phố, Phương Trúc và Lâm Ngữ Yến hiện tại đều cảm thấy vô cùng khát nước.
Bọn họ vốn đã khát nước được một lúc nhưng vẫn quyết định tiếp tục đi sâu xuống con phố vì nghĩ sẽ có sạp hàng nào đó bán nước ở dưới này.
Nhưng đi mãi gần mười phút mà vẫn chẳng thấy sạp hàng bán đồ ăn thức uống nào.
Không thể nhịn thêm nữa, Phương Trúc nói Lâm Ngữ Yến ở đây đợi, cô ấy sẽ chạy ngược lại đến sạp đồ uống gần nhất để mua hai ly nước ngọt rồi sẽ quay lại ngay.
Trong lúc chờ đợi Phương Trúc, Lâm Ngữ Yến buồn chán nhìn ngắm những sạp hàng xung quanh.
Trời càng lúc càng nhá nhem tối, đúng lúc này tầm mắt cô vô tình lướt qua một nhà lều ở cách đó không xa.
Lều bạt màu trắng trông vô cùng bình thường không có lấy một điểm gì nổi bật nhưng thật kỳ lạ là nó lại vô cùng
thu hút Lâm Ngữ Yến.
Cơ thể cô bất tri bất giác đi đến đó.
Nhìn gần mới thấy, lều bạt trông khá sập xệ, chẳng được trang trí gì nhiều ngoại trừ đèn tròn dây quấn quanh như dây leo với ánh sáng vàng mờ ảo.
Bên cạnh chiếc lều là bảng hiệu đã cũ với ánh đèn nhấp nháy cùng dòng chữ 'Tiệm cà phê của thần"
"Thần? Thần thực sự tồn tại sao?" Đôi mắt Lâm Ngữ Yến lướt đọc dòng chữ trên tấm bảng rồi bất giác mỉm cười tự lẩm nhẩm.
Lời vừa nói ra Lâm Ngữ Yến đã ngay lập tức cảm thấy tự buồn cười với câu hỏi ngớ ngẩn của bản thân.
Cô lắc lắc đầu, lúc xoay người định rời đi thì chợt nhận ra, đây chẳng phải là quán cà phê sao? Sớm biết ở đây sẽ có một quán cà phê, cô và Phương Trúc đã cố gắng đi thêm một lúc nữa rồi.
Bàn chân Lâm Ngữ Yến có chút ngập ngừng, không biết bản thân có nên vào hay không.
Vì dù sao Phương Trúc cũng đang đi mua nước rồi, ước chừng cũng sắp quay lại.
Nhưng hiện tại Lâm Ngữ Yến cũng đang cảm thấy cổ họng vô cùng khô khốc, rất muốn uống một ngụm nước đá lạnh ngay lập tức.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Lâm Ngữ Yến quyết định đi vào.
Vừa vào bên trong cô đã cảm thấy sởn gai ốc, nhiệt độ trong này không hiểu vì sao lại lạnh hơn hẳn bên ngoài.
Xung quanh được bao trùm bởi một màu u tối cùng bầu không khí thần bí xen lẫn chút quái dị.
Gọi là tiệm cà phê nhưng lại chỉ có độc nhất một chiếc bàn được đặt ở chính giữa, bên trên được bày trí bằng một nhánh linh lan hương sấy khô đựng trong chiếc lọ thuy tinh trong suốt và một cây nến trắng.
Ngoại trừ ánh sáng mông lung từ ngọn nến trên chiếc bàn độc nhất đó ra, không còn thứ gì khác để chiếu sáng bên trong này, một ánh đèn cũng không có.
Lâm Ngữ Yến thầm nuốt nước bọt, nơi này thực sự kỳ lạ, ý nghĩ vừa xẹt qua trong đầu cô liền xoay người toang rời khỏi đây.
Nhưng còn chưa bước được bước nào, giọng nói của một người phụ nữ đột ngột vang lên trong không trung khiến bàn chân Lâm Ngữ Yến chợt khựng lại "Cuối cùng cũng tìm được đến đây."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...