Một Lòng Chờ Thủ Tiết


Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, ở trong xe Khương Tuyết Lan khẽ hừ một tiếng: "Đừng nghĩ ta không biết tỷ muốn làm gì.

Chẳng qua là tỷ muốn cùng ta tham gia thưởng hoa yến, đến đó tìm người tới cầu thân với phụ thân trước khi Tôn Vĩnh Dân đến Kinh Thành chứ gì.

Đừng trách ta không nhắc nhở tỷ, mẫu thân đã tung tin rồi, tỷ có đến đó cũng coi như vô ích thôi.”

Khương Linh Trúc ngồi đối diện Khương Tuyết Lan đang đặt đôi tay ửng đỏ vì lạnh của mình lên lò sưởi trong xe ngựa, nghe thấy lời này thì hơi giật mình.

Trong ký ức của nguyên chủ, muội muội Khương Tuyết Lan này là người thích làm mình làm mẩy, nàng không ngờ rằng nàng ấy có thể đoán được suy nghĩ của mình.

Khương Linh Trúc lấy làm lạ: "Vậy sao muội lại giúp ta?"

Khương Tuyết Lan trợn trắng mắt: "Ai giúp tỷ chứ, ta đáp ứng tỷ chỉ vì biết tỷ không thể gây ra rắc rối gì thôi, tỷ đừng có quên chuyện đã hứa với ta, bằng không ta không tha cho tỷ đâu!.”


Khương Linh Trúc xoa xoa tay: "Ồ~."

Im lặng một lúc lâu, Khương Tuyết Lan cố ý tỏ ra tự nhiên: "Làm xong cho ta mấy con chim tuyết thì tỷ có thể tự mình đi dạo xung quanh, tìm Lý Tụng.”

Nhìn thấy Khương Linh Trúc ngạc nhiên, đôi mắt nàng ấy mở to, mất tự nhiên nói: "Tỷ nghĩ tỷ che giấu tốt lắm à, mỗi lần dự yến hội đều nhìn gã, ta cũng đâu có mù… Dù sao đi nữa thì tỷ cứ tự cầu phúc cho mình đi, tốt nhất là có thể tránh được Tôn Vĩnh Dân.”

Lần này Khương Linh Trúc thật sự cảm thấy vui, không nghĩ tới người muội muội này lại là kiểu người ngoài lạnh trong nóng.

Giọng điệu của nàng khi nói chuyện cũng tự nhiên hơn, nàng chân thành nói: “Đa tạ.”

"Ai cần tỷ đa tạ chứ." Khương Tuyết Lan hừ một tiếng rồi quay đầu không nhìn nàng nữa.

Xe ngựa dừng lại trước cửa cung, sau khi kiểm tra thiệp mời, hai người ngồi trên kiệu nhỏ đi đến Bách Hoa Viện nơi diễn ra yến hội.

Mặc dù đang là mùa đông nhưng hoa trong viện vẫn nở rộ, đua nhau khoe sắc vô cùng đẹp mắt.


Một cung nữ đứng ở cửa lấy từ trong giỏ ra hai nhành mai vàng đưa cho hai người Khương Linh Trúc, đây là thông lệ của thưởng hoa yến.

Nữ tử sẽ cầm mai vàng đi vào viện, nam tử sẽ cầm mai hồng, nếu như hai bên nam nữ có ý với nhau thì sẽ đổi hoa trên tay, người khác nhìn thấy người nào đổi hoa sẽ biết trong lòng người đó đã có lựa chọn.

Sau khi nhận hoa, Khương Tuyết Lan không kịp chờ mà nhanh chóng lôi kéo Khương Linh Trúc vào trong góc, nhỏ giọng nói: “Làm sao đây, ở đây không có tuyết!”

Khi mới đến cổng, hai người đã nhìn thấy bên trong viện tử được dọn dẹp sạch sẽ, đừng nói đến tuyết, thậm chí cả bông tuyết cũng không có.

Cũng dễ hiểu thôi, đây là hoàng cung, thưởng hoa yến là yến hội được tiến hành chủ yếu trong viện, đương nhiên là phải dọn dẹp sạch sẽ, tránh cho công tử tiểu thư nhà ai vô tình trượt chân té ngã.

Thưởng hoa yến trước đây chưa bao giờ tổ chức vào mùa đông nên cả hai đều không nghĩ sẽ xảy ra tình huống này.

Chẳng qua Khương Linh Trúc cũng không thấy hoảng loạn, nàng tiện tay ngắt một vài ngọn cỏ trong bãi cỏ, những ngọn cỏ màu xanh lục lướt nhanh trên bàn tay ngọc thon dài của nàng, chỉ trong nháy mắt đã biến thành hình một con bướm.

Khương Tuyết Lan trợn tròn mắt nhìn, trong sự ngạc nhiên xen lẫn chút thán phục: “Tỷ học những thứ này từ bao giờ vậy? Giống quá đi!”

Khương Linh Trúc làm xong thì đưa con bướm qua cho nàng ấy, ngại ngùng mím môi cười: “Phu nhân bảo ta ít ra ngoài, ở trong phòng chán quá nên ta chỉ tùy tiện học một chút để giết thời gian.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận