Một Lít Nước Mắt


2 tiếng đồng hồ vô nghĩa (trong khi chờ đợi ở tiệm bán bánh kẹo)
Trong suốt 2 tiếng đồng hồ khủng khiếp đó, tôi phải buộc mình nhìn theo dòng người đi vào rồi đi ra và cũng ép mình phải lắng nghe những từ ngữ chẳng có tí ý nghĩa gì. Hmm...Thời gian cứ thế trôi đi.
Mặc dù việc đi xe bus tới trường có thể nhàm chán, nhưng nó khiến tối có cảm giác về hoạt động con người mạnh mẽ. Ngoài ra, tôi còn có thể thấy cảnh vật hai bên đường, những cửa hàng trái cây và... mùi vị của một mùa
Khi tôi đang đi dạo (tất nhiên là nhờ bạn dìu), cũng chính lúc đó, tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn tôi. Tôi không thể làm đc gì ngoài việc đi càng lúc càng nhanh. Tôi thậm chí còn kéo cổ áo vào. Rồi đột nhiên, tôi nghe thấy ai đó nói một cái gì đập mạnh vào tôi và làm tôi buồn vô hạn
"Tiếc thật...Có phải con bé đó bị tàn tật không?"
---------------------
Tôi ko muốn lớn!

Nhìn thấy tôi khóc nức nở, mẹ tôi mắng "Chỉ có trẻ con mới khóc thôi! Con là kiểu học sinh trung học gì thế?"
Dành cho Humei (anh họ của tôi)
Humei, Sao Aya thích khóc nhiều như thế? Sao cô ấy không thể như ngày xưa, luôn luôn mỉm cười. Tôi thật sự rất nhớ những ngày xưa!
Nếu có một cỗ máy thời gian, tôi muốn có nó để trở về quá khứ và nhìn thấy chính tôi chạy nhảy, đi đứng, chơi đùa...nhưng hiện tại việc tôi phải làm là đối mặt với hiện tại và tương lai.
Thực sự tôi phải đối mặt với hiện tại sao?
Tôi không muốn lớn đâu!!!
Thời gian! Làm ơn dừng lại! Tôi không muốn khóc nữa
Có phải tuyến nước mắt của tôi bị hỏng rồi không?
Bây giờ là 9h tối. Thậm chí nếu tất tật các loại đồng hồ trên thế giới này có hỏng hết thì thời gian vẫn tiếp tục trôi, đúng không?
Cuộc sống có hạn, nhưng thời gian chẳng bao giờ chấm hết.
Tôi nên dừng việc nghĩ ngợi quá nhiều đi.
Tôi thích đi bộ
Suốt năm nhất, tôi đã từng đi bộ 5km và trên con đường ấy tôi đã hái hoa và ngắm nhìn bầu trời xanh trong to lớn bên trên. Khi mây trôi đi, nỗi buồn của tôi cũng theo mây đi mất. So sánh với việc đạp xe hay lái xe, tôi vẫn thích đi bộ hơn.

Hm... Thật là tuyệt nếu tôi có thể tự đi
Bạn tôi đã từng nói, khi có một mình, bạn ý cảm thấy mình giống một đứa trẻ hư. Và có những điều khác... khi bạn có một mình, cái cảm giác mà bạn thấy tuyệt nhất đó là thực sự là chính mình.
Không, tôi ghét bị bỏ lại một mình. Tôi sợ nỗi cô đơn.
Vậy chính xác ra, tôi sống vì cái gì?
Tôi luôn luôn nhận sự giúp đỡ của người khác, nhưng tôi chẳng giúp được ai cả. Có lẽ học là việc duy nhất tôi làm lúc này.
Thậm chí chỉ là 3m, tôi cũng không thể đi đứng cho vững vàng. Cuộc sống không thể chỉ phụ thuộc vào sức mạnh tinh thần và cứ thế à?
Tôi muốn được giống như không khí, khi người ta thiếu nó, người ta mới thấy hết tầm quan trọng của nó, và tôi cũng hy vọng mình có đc sự bình thản, và có thể hiểu đc mọi người
Hôm nay lớp đổi lại chỗ ngồi. Tôi ngồi hàng đầu. Ngày nào cũng như ngày nào cũng đến trế, tôi đã nghĩ đến việc làm sao đến chỗ ngồi của mình nhanh nhất có thể. Dường như cách nhanh nhất là trượt. Nếu tôi không để ý đến cơ thể mình, tôi sẽ rất nhanh bị mệt, ngáp, khó thở, vì thế tâm trạng của tôi sẽ trở nên không tốt.
Món tráng miệng trưa nay là khoai lang luộc, ngon dễ sợ!

Mặc dù mới có 2 giờ chiều, cảm giác của tôi đã chuyển về đêm tối. Từ nhà, tôi có thể nhìn thấy những cây hoa anh đào, và tất cả những chiếc lá đã rụng về cội. Tôi đoán lá những cây trong trường đã chuyển sang màu đỏ. Bây giờ tôi chỉ có thể dựa vào đôi vai những người bạn hoặc thanh vịn để đi lại. Nếu tôi nhổm người, tôi sẽ ngã mất.
Đó là ngày Gia đình đến thăm trường, rất may là người nhà tôi không đến. Tôi cũng mong mẹ không đến. Như thế tôi sẽ thấy tốt hơn, tôi không thích bị đối xử đặc biệt. Từ cái nhìn của những người xung quanh, "Nhìn kìa, con bé bị tàn tật." Bị như thế, tôi sẽ lại khóc. Có ai cảm thấy hạnh phúc khi sức khỏe của mình như thế??? Suốt bữa tối, tôi lại nghĩ về việc đó và lại khóc.
Trong cái ngày họp phụ huynh ấy, tôi và mẹ được gọi để nói chuyện. Nếu môn toán của tôi tiến bộ, tôi sẽ được học lên tiếp. Aya, cố lên!!!Bây giờ là 11 giờ tối, tôi đã thấy vầng trăng khuyết ở cửa sổ chái đông và tôi mỉm cười. Tắt đèn rồi, liệu tôi có thể cầu nguyện không nhỉ?
Học cùng với những bạn học khỏe mạnh, tôi có cảm giác mình như một thứ vô dụng
Tôi cảm thấy thật sự rất rất tệ...
Nhưng nghĩ lại, những cảm giác đó có thể trợ thành động lực học tập. Tôi yêu ngôi trường này, những người thầy, S-chan, Y-ko chan, M-chan. Tôi cũng rất quý anh lớp lớn đã cho tôi thanh sô-cô-la khi đứng chờ mẹ ở quầy bánh kẹo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui