Một Lần Yêu

Không phải Khương Lễ Hào muốn, chắc chắn là hắn không muốn. Nhưng hắn không thể ngăn cản bản thân có suy nghĩ muốn gọi điện cho Thẩm Trạch, gọi cậu đến và cả hai sẽ có một đêm điên đảo. Đây không phải phong cách của hắn. Hắn sẽ không luyến tiếc hơi thở và hương thơm của người kia. Ngay cả mùi vị của điếu xì gà cũng không làm hắn thấy hứng thú bằng hương vị ngọt ngào man mát trên áo của Thẩm Trạch mỗi lần hắn muốn cởi ra. Cơ thể cậu gầy gò, nhưng xương quai xanh như thể được thần điêu khắc. Và đó chính là thứ làm Khương Lễ Hào say mê không ngừng, còn hơn cả nốt ruồi mà hắn từng cho là điểm đáng tiền nhất trên cơ thể Thẩm Trạch.

Khương Lễ Hào biết mình điên rồi. Có lẽ hắn nên tìm bác sĩ hoặc là tìm đến người khác. Nhưng không, hắn vẫn không nhịn được mà tìm đến cậu.

Khi màn đêm buông xuống, Thẩm Trạch đứng ở quầy thu ngân nơi cửa hàng mình làm việc. Nên làm gì thì làm nấy, chào hỏi khách hàng, tính tiền, lại dọn dẹp quầy hàng. Dáng vẻ cậu bình thản như nước, nhưng trong thâm tâm lại rối như tơ vò khi phát hiện chiếc xe quen thuộc đang đậu cách đó không xa. Trời mưa rất nặng hạt, và tâm tình của cậu trai cũng nặng nề không kém. Trên môi Thẩm Trạch là nụ cười không ai bắt bẻ được, nhưng có Chúa mới biết, cậu mệt mỏi đến độ nào

Và tiếc thay, sẽ không ai có thể cứu rỗi cậu cả. Ngay cả chính bản thân cậu cũng không làm được gì. Không thể vùng vẫy, chỉ đành trơ mắt nhìn bản thân ngày càng chìm sâu vào hố bùn đen tối.

"A Trạch lại có người yêu tới đón kìa. Ghen tị quá đi à."


Mấy cô gái đồng nghiệp bắt đầu xúm lại trêu chọc khi thấy Thẩm Trạch chuẩn bị chạy về chiếc xe. Trước những lời khen tặng ấy, cậu lại thấy có chút trào phúng. Nghĩ lại trước kia, cậu có bao nhiêu ngượng ngùng khi nhận lấy, khi nghĩ đến những đêm mưa tan ca trễ có người yêu tới đón. Bây giờ lại đầy chua xót khi biết tất cả chỉ là một trò đùa không đáng giá một xu.

Hắn cũng chỉ cần người sưởi ấm và thoả mãn trong đếm mưa. Cậu lại ngây ngốc cho rằng đó là lời hứa một đời. Thẩm Trạch đã dùng cả chân thành để đốt lên ngọn lửa ấy. Tiếc là khi đèn đã cạn dầu, cậu cũng không thể chêm vào thêm. Sau cùng là một trái tim đã mệt mỏi cạn khô.

Khương Lễ Hào lái xe rất chậm trong màn mưa. Đây không phải phong cách của hắn. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi nhợt nhạt của em, hắn lại muốn chậm lại. Thẩm Trạch yên lặng cảm nhận những giọt mưa đập vào cửa kính, thầm nhủ bản thân bây giờ thật sự cần một giấc ngủ.

"Hôm nay không có gì vui sao?”

Khương Lễ Hào chủ động mở đầu câu chuyện. Hắn muốn nghe cậu tíu ta tíu tít kể về những câu chuyện rất chi xàm xí khi làm việc. Những ngày thảng trước kia, chỉ cần vừa đặt mông vào ghế, Thẩm Trạch sẽ không nhịn được bắt đầu càu nhàu đủ thứ chuyện trên đời. Dáng vẻ cậu bĩu môi, hai má ửng đỏ hay đôi mắt cậu lúng liếng ngập tràn sao trời.... đều khác hẳn bây giờ.

Khương Lễ Hào từng cho rằng Thẩm Trạch nói quá nhiều và không ít lần muốn cậu im lặng. Nhưng không phải như thế này.

"Ừm...hôm nay bình thường thôi.'


Câu chuyện về những món đồ sắp hết hạn mà cậu gom được, về những món quà bé bé xinh xinh mà khách hàng tặng cậu, về món kem mới vị dưa hấu mà cửa hàng mới nhập về,....

Thẩm Trạch đoán là Khương Lễ Hào sẽ rất phiền chán, hoặc hắn chỉ xem là mấy thứ vô vị không đáng để tâm... Cho nên Thẩm Trạch không còn kể nữa. Là người yêu đều sẽ muốn chia sẽ những vui buồn một ngày với nhau. Nhưng Khương Lễ Hào đâu yêu cậu. Cái mác nhân tình trần trụi và hào nhoáng ấy có bao nhiêu giả dối Thẩm Trạch hiểu rất rõ. Cho nên cậu không làm việc dư thừa nữa.

Khương Lễ Hào không muốn tình yêu nơi cậu. Hắn chỉ muốn hôn lên nốt ruồi son sau gáy cậu. Hắn cũng sẽ không muốn ôm cậu, chỉ là thông qua hình bóng cậu tìm lại dáng dấp của người mà hắn nâng nơi đầu con tim.

Khi tấm lưng trần của Thẩm Trạch áp sát vào đệm chăn quen thuộc, khi bàn tay to lớn của người kia vẫn như thường mò mẫm khắp cơ thể cậu, mò qua sau gáy nhẹ nhàng vuốt ve nơi kia, khi môi lưỡi cả hai dính lấy nhau và quấn quýt như thể người yêu, Thẩm Trạch vẫn thấy thật trống rỗng. Dẫu cho những đêm gần đây Khương Lễ Hào như kẻ điên càng lúc càng điên cuồng trong những lần ân ái, cậu vẫn không thể nào cảm nhận được chút ấm áp hay khoái cảm nào như trước kia.

"Tớ làm cậu đau sao?"

Khương Lễ Hào tự nhận bản thân thật rộng lượng. Hắn có bao giờ đối đãi với tình nhân như thế đâu.


Nhưng Thẩm Trạch dường như không biết ơn hắn. Đáp lại chỉ là cái lắc đầu rất khẽ như cho có. Bàn tay siết lấy cổ người kia càng chặt hơn.

Điên thật!!! Khương Lễ Hào muốn giết người đang nằm dưới thân mình. Cái sự ngoan ngoãn giả tạo ấy của cậu, làm hắn phát cáu. Chi bằng.... Chi bằng....





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận