Một Lần Và Mãi Mãi

Chương 18
Khi Victoria xuống ăn sáng, nàng ngạc nhiên thấy bác Charles đã ngồi bên bàn rồi, rất sớm so với khi ông vẫn trở dậy lúc bình thường, và có vẻ như đang quá đỗi vui mừng vì điều gì đó. 
“Con trông vẫn đáng yêu như mọi khi,” Charles nói, vẻ mặt rạng rỡ khi ông đứng dậy kéo ghế ra cho nàng. 
“Và bác trông thậm chí còn tốt hơn mọi khi, bác Charles,” Victoria trả lời, nàng mỉm cười khi nàng rót trà ình và thêm vào ít sữa. 
“Ta chưa bao giờ cảm thấy tốt hơn thế này,” ông tuyên bố một cách khoa trương. “Nói ta nghe, Jason cảm thấy thế nào rồi?” 
Victoria đánh rơi cái thìa. 
“Ý ta là,” ông giải thích một cách trơn tru, “ta nghe thấy nó đi lại trong sảnh sáng sớm hôm nay và ta nghe cả giọng con. Jason nghe có vẻ như,” ông dịu dàng ngừng lại, “là hơi chếnh choáng. Phải không?” 
Victoria vui vẻ gật đầu. “Say tuý luý càn khôn!” 
Thay vì bình phẩm điều đó, Charles nói, “Northrup thông báo cho ta biết sáng nay là cậu bạn Wiltshire của con đã ở đây độ một giờ trước, hỏi thăm khá là sốt sắng về sức khoẻ của Jason.” ông nhìn nàng vẻ vui thích và dò đoán. “Wiltshire có vẻ tin là Jason đã đấu súng một trận sáng hôm nay và đã bị thương.” 
Victoria nhận ra cố giấu ông chuyện này là thật vô ích. Nàng gật đầu cười vang. “Theo những gì Jason bảo con thì anh ấy đấu súng với Công tử Wiltshire bởi vì Công tử Wiltshire đã gọi con là ‘đồ nhà quê Anh cát lợi.’ ” 
“Wiltshire đã quấy rầy ta suốt để được phép đến thăm con một cách chính thức. Ta không thể tin cậu ta lại gọi con như thế.” 
“Con chắc chắn là anh ta không gọi thế. Thứ nhất, điều đó chả có chút ý nghĩa nào.” 
“Chẳng chút nào hết,” Charles vui vẻ đồng ý. “Nhưng cho dù là sự khiêu khích nào gây ra vụ đấu súng thì Wiltshire rõ ràng là đã bắn Jason?” 

Vẻ vui thích lấp lánh trong mắt Victoria. “Theo Ngài Fielding, anh ấy bị một gốc cây bắn vào cánh tay.” 
“Khá kỳ khôi,” Bác Charles vui thích nói, “đấy chính xác là câu chuyện mà Northrup nghe được từ anh chàng Wiltshire trẻ tuổi!” Sau giây lát, ông thêm, “Không có vấn đề gì. Ta hiểu là bác sỹ Worthing đã chú tâm đến Jason. Ông ấy là bạn của ta và cả Jason, và là một bác sỹ xuất sắc. Nếu sức khoẻ của Jason thực sự nguy hiểm, ông ấy đã ở đây chăm sóc nó ngay bây giờ rồi. Hơn nữa, có thể dựa dẫm vào Worthing để giữ cho vấn đề lắng xuống - đấu súng là trái pháp luật, con biết đấy.” 
Victoria tái mặt, và bác Charles với tay qua bàn để đặt tay mình lên tay nàng, khẽ bóp tay nàng động viên. “Chẳng có gì con phải lo lắng cả.” Một sự thiết tha không thể giải thích được rung lên trong giọng nói ông khi ông thêm, “Ta không thể nói với con ta … ta hạnh phúc sâu sắc dường nào khi có con ở đây với chúng ta, con yêu. Có rất nhiều điều ta muốn nói với con và Ja - về mọi thứ,” ông chống chế. “Cái lúc mà ta có thể nói sẽ đến sớm thôi.” 
Victoria chớp lấy cơ hội để lại thúc giục ông kể về những ngày ông quen biết mẹ nàng, nhưng bác Charles chỉ lắc đầu, vẻ mặt ông trở nên trang trọng. “Một ngày nào đó sớm thôi,” ông hứa như ông luôn từng hứa. “Nhưng bây giờ thì chưa.” 
Phần còn lại của ngày dường như kéo dài lê thê khi Victoria hồi hộp chờ Jason xuất hiện, tự hỏi không biết chàng sẽ phản ứng thế nào với nàng sau chuyện tối qua. Tâm trí nàng cứ xoay vòng giữa các khả năng sẽ xảy ra, không thể nào để chúng yên được. Có lẽ hắn sẽ căm ghét bản thân vì đã thừa nhận hắn thích nàng và không muốn để nàng đi. Có lẽ hắn đã không định tâm gì trong những điều ngọt ngào hắn nói. 
Nàng khá tin chắc là hầu hết những hành động của hắn tối qua chỉ là do rượu mạnh, nhưng nàng vô cùng mnuốn tin vào một tình bạn thân thiết hơn, hơn là mối quan hệ nửa vời giữa họ, nàng muốn tin tình bạn đó sẽ hình thành từ việc để cho những rào cản giữa họ đổ xuống tối qua. Trong những tuần lễ vừa rồi, nàng đã đi đến chỗ quan tâm đến hắn rất nhiều; nàng thích và ngưỡng mộ hắn. Hơn nữa, nàng … Hơn nữa, nàng từ chối không nghĩ ngợi gì thêm. 
Cùng với thời gian một ngày trôi qua, hy vọng của nàng bắt đầu chết dần và sự căng thẳng của nàng thì lại tăng lên - tình trạng này lại bị hai tá khách đến thăm làm cho tồi tệ hơn, tất cả bọn họ đều lo tìm hiểu sự thật về cuộc đấu súng của Jason. Northrup thông báo ọi người rằng Tiểu thư Victoria đi vắng hết cả ngàn, và Victoria tiếp tục chờ đợi. 
Vào lúc một giờ chièu, Jason cuối cùng cũng đi xuống nhưng chỉ để đi thẳng vào phòng làm việc của hắn, nơi hắn cứ đóng kín cửa phòng mà hội ý với Ngài Collingwood và hai người đàn ông khác về việc kinh doanh- đầu tư của họ. 
Lúc ba giờ, Victoria đi vào thư viện. Hoàn toàn bực bội bản thân vì đã tự khiến ình bị lo lắng đến quẫn trí, nàng ngồi đó, cố gắng tập trung vào cuốn sách, không thể nào nói chuyện được cho có đầu có cuối với bác Charles, người ngồi cạnh cửa sổ phía bêb kia phòng đang lật giở một cuốn tạp chí. 
Cho đến cái lúc mà Jason rốt cuộc cũng bước vào thư viện, Victoria đã rệu rã thần kinh đến nỗi nàng suýt nữa thì nhảy nhổm lên khi trông thấy hắn. 
“Đang đọc gì thế?” hắn hỏi một cách tuỳ tiện, đứng lại trước mặt nàng và xỏ cả hai tay vào túi chiếc quần màu nâu chật khít. 
“Một cuốn của Shelley,” nàng trả lời sau một hồi dài bối rối nàng không thể nhớ ra tên của nhà thơ đặc biệt đó. 
“Victoria,” hắn bắt đầu nói, và lần đầu tiên Victoria để ý thấy vẻ căng thẳng xung quanh khoé miệng hắn. Hắn ngập ngừng, như thể đang tìm lời lẽ thích hợp, rồi nói, “Ta có làm gì tối hôm qua mà ta nên xin lỗi không?” 

Trái tim Victoria chùng xuống; hắn ta chẳng nhớ gì cả. “Tôi không nhớ có gì như thế,” nàng nói, cố gắng kìm nén nỗi thất vọng của mình không để lộ ra. 
Một nụ cười thấp thoáng chực hiện trên môi hắn. “Thông thường, người không nhớ là người say sưa quá độ - không phải người kia.” 
“Tôi hiểu. Ờ, không, anh không làm gì đâu.” 
“Tốt. Thế thì, ta sẽ gặp em sau, khi chúng ta đi nhà hát—” Với một nụ cười toe toét loé sáng, hắn nói thêm đầy hàm ý, “—Tory.” Rồi hắn quay lưng đi mất. 
“Anh nói anh không nhớ gì hết mà,” Victoria bật kêu lên trước khi nàng có thể kìm lại. 
Jason quay lại đối diện nàng, nụ cười toe toét của hắn rõ là hệt như nụ cười một con sói. “Ta nhớ mọi thứ, Tory. Ta chỉ muốn biết là, ở vào vị trí của em, liệu ta có làm gì mà ta phải xin lỗi hay không.” 
Victoria thở phù ra trong một tiếng cười bối rối tắc nghẹn. “Anh đúng là một người đáng giận nhất trên đời!” 
“Đúng,” hắn thừa nhận chẳng chút ăn năn, “nhưng đằng nào thì em cũng thích ta mà.” 
Màu đỏ nóng bừng lan nhanh trên má nàng khi nàng nhìn hắn bước đi. Chẳng bao giờ, cả trong những tưởng tượng tệ nhất của nàng, nàng lại nghĩ là hắn còn thức khi nàng nói câu đó. Nàng ngồi thụp trở lại vào ghế và nhắm nghiền mắt lại, xấu hổ cùng cực. Và đó là trước khi một chuyển động ở bên kia phòng nhắc nàng nhớ đến sự có mặt của bác Charles ở đó. Nàng mở bừng mắt ra, và nàng thấy ông đang quan sát nàng, một vẻ hân hoan chiến thắng lộ rõ trên mặt ông. 
“Làm hay lắm, con à,” ông nhẹ nhàng nhận xét. “Ta luôn hy vọng con sẽ bắt đầu quan tâm đến nó, và ta có thể thấy là con có.” 
“Vâng, nhưng con không hiểu anh ấy, bác Charles à.” 

Sự thừa nhận của nàng chỉ có vẻ càng làm vị công tước hài lòng hơn. “Nếu con có thể quan tâm đến nó bây giờ mà không hiểu nó, con sẽ quan tâm đến nó hơn một trăm lần khi cuối cùng con hiểu, ta có thể hứa với con nhiều như vậy đấy.” Ông đứng dậy. “Ta cho là ta đi thì tốt hơn. Ta đã hẹn cả chiều và tối nay với một người bạn cũ.” 
Khi Victoria bước vào phòng khách chiều tối đó, Jason đang đứng đợi nàng, dáng người cao lớn của hắn đóng bộ một cách tuyệt vời trong chiếc áo khoác và quần màu rượu vang, một viên hồng ngọc lấp lánh trong nếp gấp của chiếc cà vạt trắng tinh khôi của hắn. Hai viên hồng ngọc đồng bộ khác lấp lánh trên măng sét áo hắn khi hắn duỗi tay ra để với lấy ly rượu của hắn. 
“Anh đã bỏ băng đeo ra rồi!” Victoria nói khi nàng nhận ra không còn cái dải đeo. 
“Em vẫn chưa thay áo để đi nhà hát,” hắn vặn lại. “Và nhà Mortrams sẽ tổ chức vũ hội. Chúng ta sẽ đi đến đó sau đấy.” 
“Tôi thực sự chẳng muốn đến chỗ nào trong hai nơi ấy cả. Tôi đã gửi một tin nhắn đến Hầu tước de Salle, yêu cầu ông ấy tha lỗi vì không đi ăn tối cùng ông ta ở nhà Mortrams được‘.” 
“Ông ta sẽ chết mất,” Jason dự đoán với vẻ hài lòng. “Đặc biệt là khi ông ta nghe là em sẽ đi ăn tối với ta thay vào đó.” 
“Ôi, nhưng tôi không thể!” 
“Có chứ,” hắn nói ráo hoảnh, “Em có thể.” 
“Tôi ước anh mang cái băng treo tay vào,” Victoria lảng đi. 
Hắn nhìn nàng với vẻ vui thích thái quá. “Nếu ta xuất hiện nơi công cộng với cái băng đeo, cậu nhỏ Wiltshire đó sẽ làm ọi người ở London bị thuyết phục là ta bị một gốc cây bắn hạ.” 
“Tôi nghi ngờ anh ta nói thế,” Victoria nháy mắt nói. “Anh ta còn rất trẻ và vì thế nên có khả năng anh ta sẽ huênh hoang là đã tự tay đánh bại anh trong cuộc đấu.” 
“Chuyện đó lại càng rối hơn nữa so với việc bị một gốc cây đánh. Wiltshire,” hắn giải thích một cách chán ngán, “không biết nên chĩa đầu nào của cây súng lục vào mục tiêu.” 
Victoria nén lại một tiếng cười. “Nhưng tại sao tôi phải đi với anh nếu tất cả những gì anh cần là xuất hiện nơi công cộng với vẻ không bị thương gì hết?” 
“Bởi vì nếu em không ở bên cạnh ta, một người phụ nữ nào đó đang tha thiết muốn trở thành nữ công tước sẽ đeo dính vào bên tay đau của ta. Hơn nữa, ta muốn đưa em đi.” 
Victoria không thể chống lại được sự thuyết phục kiểu đùa cợt của hắn. “Được lắm,” nàng cười. “Tôi không thể sống nổi nếu tôi phải chịu trách nhiệm về chuyện phá tan danh tiếng là một tay súng bất khả chiến bại của anh.” Nàng bắt đầu quay đi, rồi dừng lại với một nụ cười láo lếu trên môi. “Anh đã giết mất một tá người trong khi đấu súng ở bên Ấn độ à?” 

“Không,” hắn nói huỵch toẹt ra. “Giờ thì chạy đi thay xống váy của em đi.” 
Có vẻ như mỗi một người London đều ở nhà hát tối nay – và mỗi một cặp mắt đều dường như chuyển sang nhìn họ khi họ đi vào lô của Jason. Mọi cái đầu quay lại, những chiếc quạt lơ lửng, những tiếng thì thào nổi lên. Mới đầu Victoria cho rằng họ ngạc nhiên khi thấy Jason trông hoàn toàn mạnh khoẻ chứ không bị thương, nhưng nàng bắt đầu đổi ý ngay sau đó. Ngay khi nàng rời lô cùng Jason giữa hai màn kịch, nàng nhận ra có điều gì đó khang khác. Các quí cô trẻ tuổi hay lớn tuổi hơn cũng vậy, những người trong quá khứ đã rất thân thiện, bây giờ cứ nhìn nàng với bộ mặt vô cảm và đôi mắt chỉ trích. Và cuối cùng thì Victoria nhận ra tại sao: người ta đã thông báo với nhau là Jason đấu súng vì nàng. Danh tiếng của nàng đã phải gánh chịu búa rìu dư luận. 
Cách đó không xa, một bà lão đội chiếc nón không vành bằng xatanh trắng gắn một viên thạch anh to tướng ở phía trước đang quan sát Jason và Victoria bằng đôi mắt nheo tít lại. “Như vậy là,” Nữ công tước Claremont rít lên thì thào với bà bạn già của mình, “Wakefield đã đấu súng vì con bé.” 
“Tôi đã nghe thấy vậy đấy, thưa Lệnh bà,” Phu nhân Faulklyn xác nhận. 
Nữ công tước Claremont cúi xuống tựa trên chiếc gậy bằng gỗ mun của bà, ngắm nghía cô chắt gái của mình. “Con bé là hình ảnh của Katherine.” 
“Vâng, thưa lệnh bà.” 
Đôi mắt xanh mờ của nữ Công tước nhìn Victoria từ đỉnh đầu đến gót chân, rồi chuyển sang Jason Fielding. “Một con quỉ xinh trai, phải không?” 
Phu nhân Faulklyn tái mặt như thể sợ không dám trả lời khẳng định. 
Tảng lờ sự im lặng của bà ta, nữ công tước nhịp nhịp mấy đầu ngón tay trên cái cán giát ngọc của chiếc gậy của bà và tiếp tục ngắm nghía Hầu tước xứ Wakefield qua đôi mắt nheo tít. “Trông hắn giống Atherton,” bà nói. 
“Có một chút giống nhau,” Phu nhân Faulklyn mạo muội nói một cách do dự. 
“Ngốc!” nữ công tước gắt. “Wakefield trông y hệt Atherton thời hắn ta còn trẻ.” 
“Y hệt!” Phu nhân Faulklyn tuyên bố. 
Một nụ cười hân hoan đầy chủ ý lan toả trên gương mặt gầy gò của nữ công tước. “Atherton nghĩ hắn ta sẽ lôi kéo được một cuộc hôn nhân giữa hai gia đình chúng ta ngược lại ý muốn của ta. Hắn ta đã chờ hai mươi hai năm để chọc giận ta, và thực sự hắn tin hắn sắp sửa thành công.” Một tiếng cười khùng khục nho nhỏ vang trong ngực bà khi bà ta ngắm đôi trẻ đẹp đẽ đứng cách đó mấy bước. “Atherton sai,” bà nói. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui