Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

Edit + Beta: Vịt

"Cần lùi lại vị trí đặt nhà hàng buổi tối không?" Thấy anh cau mày, Vương Bác Nghị tiến lên thân thiết hỏi thăm.

"Không cần." Địch Thu Hạc lắc đầu, suy nghĩ một chút bổ sung, "Nếu tôi tới giờ còn chưa kết thúc công việc, cậu liền để cho nhà hàng kia đóng gói một bọc thức ăn mang tới chỗ Tiểu Bạch, tránh cho em ấy ở nhà một mình không hảo hảo ăn cơm."

Vương Bác Nghị tỏ vẻ hiểu, vừa định xoay người đi cầm ít trà bánh vào cho anh, điện thoại liền vang lên, cúi đầu vừa nhìn, cư nhiên là Địch Biên đã lâu không liên hệ gọi điện thoại cho hắn.

Hắn dừng bước, đưa điện thoại tới trước mặt Địch Thu Hạc.

Địch Thu Hạc nghiêng đầu nhìn lại, cảm xúc nhẹ nhàng ôn tình trên mặt thu lại, biểu tình nhạt nói, "Ông ấy hẳn là muốn từ chỗ cậu hỏi thăm một chút tình huống của tôi gần đây, thăm dò một chút thái độ của tôi. Cậu nghe điện thoại, mở loa ngoài.

Vương Bác Nghị lấy điện thoại về ấn nghe điện thoại, lựa chọn loa ngoài.

"Tiểu Vương, Thu Hạc có bên cạnh cháu không?" Thanh âm Địch Biên lập tức truyền tới, thái độ cư nhiên hết sức hòa ái, hoàn tác khác với nghiêm túc ra lệnh trước kia.

Địch Thu Hạc dựa tới trong ghế salon, tiện tay cầm lấy một quyển tạp chí mở ra, một bộ chuẩn bị nghe kịch.

Vương Bác Nghị thấy thế hết sức thức thời ngồi vào nghiêng đối diện anh, bày ra tư thế nói lâu với Địch Biên, trả lời, "Đại thiếu hôm nay có công việc, hiện tại đang bận, không có ở bên cạnh tôi. Ông chủ, ngài có phân phó gì?"

Địch Biên giống như là đối với kính cẩn của hắn hết sức hài lòng, ngữ khí càng thêm ôn hòa, tiếp tục hỏi, "Thu Hạc nhận công việc gì, có phải có liên quan tới Phạm Đạt hay không? Nó khoảng thời gian này thái độ đối với cháu thế nào, lúc làm việc có tránh cháu hoặc là giấu diếm cháu không? Còn có trợ lý An bên kia, nó gần đây có liên hệ với Tần Lỵ không?"

Địch Thu Hạc ngoắc ngoắc khóe môi, biểu tình có chút lãnh.

Vương Bác Nghị nhìn anh một cái, trả lời, "Không có, Đại thiếu hết sức tín nhiệm tôi, cũng chưa từng tránh né tôi cái gì. Công việc của Đại thiếu hôm nay là quay quảng cáo phát ngôn, không có liên quan gì với Phạm Đạt. Trợ lý Anh gần đây thành thật, không có làm gì hành động gì chọc người hoài nghi."

"Như vậy a......" Địch Biên tùy ý đáp một câu, ngữ khí đột nhiên thay đổi, lớn tiếng chất vấn, "Thu Hạc đã không từng tránh né cháu, vậy chuyện Phạm Đạt cháu tại sao không có nói cho ta biết? Hồ Triệu vì Địch gia làm việc mấy thập niên, cuối cùng cũng có thể biến thành người của Phạm Đạt, cháu mới làm việc cho ta vài năm, ta phải làm thế nào tín nhiệm cháu?"

Vương Bác Nghị cả kinh, nhìn về phía Địch Thu Hạc.

Động tác Địch Thu Hạc lật tạp chí dừng lại, nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại Vương Bác Nghị một cái, ngừng vài giây, thu hồi tầm mắt khoát tay áo, ra hiệu Vương Bác Nghị tự do phát huy, bị vạch trần cũng không cần gấp, hiện tại trở mặt với Địch Biên cũng không sao cả.

Tiếp thu được tín hiệu của anh, tâm tình Vương Bác Nghị thả lỏng chút, nhớ tới dặn dò của đối phương đợt trước lúc cùng Hình Thiệu Phong giao tiếp công tác, đầu óc xoay chuyển, khó xử trả lời, "Ông chủ, chuyện lần này trước khi ra ngoài, tôi đều không biết nhà mẹ Đại thiếu họ gì, ngài cũng không có phân phó phương diện này, cho nên khó tránh khỏi qua loa một chút...... Hơn nữa theo quan sát khoảng thời gian này của tôi, Đại thiếu 1-2 tháng gần đây không phải là ở biên giới quay phim, chính là ở nước ngoài quay phim, căn bản không có thời gian cũng không có cơ hội tiếp xúc với người khác, điện thoại vẫn giữ ở chỗ tôi, tôi thật sự không có phát hiện gì không đúng, cho nên tôi đoán lúc trước Phạm Đạt và Đại thiếu khả năng căn bản cũng không có liên hệ, ông ta hẳn là lén quan sát đã lâu."


Phản bác kịch liệt mới khả nghi, thích hợp đẩy nồi (*) có hiệu quả, cuối cùng dùng một phỏng đoán có khả năng nhiễu suy nghĩ của đối phương làm cái kết, đối phương nhất định sẽ bị kéo nghiêng — Hình · quân sư · Thiệu Phong nói như thế.

((*) đẩy nồi: hiểu sơ là làm mấy việc tiểu nhân)

Bên kia an tĩnh một hồi, làm như đang suy nghĩ lời của hắn, sau đó quả nhiên không xoắn xuýt vấn đề tín nhiệm hay không nữa, xác nhận hỏi, "Ý của cháu là, Phạm Đạt vẫn chưa từng gặp mặt với Thu Hạc?"

Nghe ra thái độ hòa hoãn của hắn, Vương Bác Nghị ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trả lời, "Tối thiếu trước khi Đại thiếu về thành phố B chưa từng gặp. Sau khi trở về thành phố B Đại thiếu thông cảm tôi đi theo cậu ấy làm việc lâu như vậy quá mệt mỏi, thả cho tôi một tuần nghỉ, hai ngày nay nhận công việc mới lại để cho tôi trở lại, tôi trong khoảng thời gian nghỉ, Đại thiếu có khả năng từng có tiếp xúc với Phạm Đạt."

Địch Biên tính toán một chút thời gian Phạm Đạt tiếp quản Đại Trạch, trong lòng có tính toán, lại hỏi, "Vậy Thu Hạc hai ngày nay có làm ra mấy chuyện kỳ quái gì không, ví dụ như đột nhiên nhiều lần tiếp xúc luật sư và người quản lý chuyên nghiệp?"

Đây là hoài nghi Đại thiếu từ chỗ Phạm Đạt đạt được tài sản lớn?

Vương Bác Nghị nhìn một cái Địch Thu Hạc vẫn như cũ nhàn nhàn lật tạp chí, cân nhắc một chút, trả lời, "Không có, bên cạnh đại thiếu chỉ có nhiều hơn một tài xế...... Ông chủ, tôi cảm thấy Phạm Đạt giống như đối với người trước kia đi theo Đại thiếu như tôi và trợ lý An nổi lên phòng bị, chuẩn bị để cho Đại thiếu bồi dưỡng người của mình."

Địch Biên cau mày, nhớ tới cảnh cáo của Phạm Đạt, rốt cục ngồi không yên, qua loa dặn dò Vương Bác Nghị vài câu liền cúp điện thoại, vội vã ra ngoài.

Vương Bác Nghị thu lại điện thoại, nhìn về phía Địch Thu Hạc.

"Trợ lý An bên kia hẳn cũng sẽ nhận được điện thoại của Địch Biên hoặc là Tần Lỵ." Địch Thu Hạc đặt tạp chí xuống, điểm điểm bìa tạp chí, phân phó nói, "Cậu đi xem chừng trợ lý An bên kia, đừng để cho cô ta nói lung tung."

Vương Bác Nghị gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài cùng trợ lý An gọi điện thoại.

Bị Địch Biên buồn ói một trận, tâm tình Địch Thu Hạc trở nên có chút kém, hết sức muốn ôm ôm tiểu cẩu tử nhà mình chữa trị một chút, nhìn thời gian một cái, càng thêm bất mãn với nhiếp ảnh gia tới trễ.

Biết rõ thành phố B chủ nhật nhiều người ra ngoài, 8-9 phần mười sẽ kẹt xe, tại sao còn không sớm ra ngoài? Thật là một chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có, đâu giống tiểu cẩu tử nhà anh, mỗi lần làm việc đều sớm trình diện, chưa từng để cho những nhân viên khác chờ đợi.

Nghĩ như vậy, anh nhịn không được lấy di động ra, gẩy số Hạ Bạch.

Giờ này, tiểu cẩu tử hẳn đã tỉnh rồi đi......

Ngón tay vừa ấn xuống phím điện thoại, chuông điện thoại quen thuộc liền mơ mơ hồ hồ cách cánh cửa từ bên ngoài truyền vào.


Anh nhìn cửa phòng một cái, lại lần nữa cúi đầu.

Hẳn là trùng hợp, loại chuông điện thoại này vẫn là rất đại chúng.

Tút —

Điện thoại bị cúp, tiếng chuống ngoài cửa cũng ngưng, trong lòng anh nhảy một cái, lại nhìn cửa phòng một cái, thân thể căng thẳng ngừng vài giây, không nghe thấy tiếng gõ cửa, bật cười lắc đầu, nhét di động lại miệng túi — tiểu cẩu tử rời giường nổi cáu thật lớn, cư nhiên trực tiếp cúp điện thoại của anh.

Ngoài cửa, Hạ Bạch chỉnh di động thành im lặng, suy nghĩ một chút, thu hồi tay gõ cửa, xoay người xuống lầu tiện tay kéo một nhân viên làm việc, để cho hắn đi thông báo người phụ trách mời người mẫu đi thay quần áo, quay chụp chuẩn bị bắt đầu, mình thì nhanh nhẹn câu thông với nhân lát nữa sẽ phối hợp chỉnh sáng.

Địch Thu Hạc vừa thu hồi điện thoại không lâu, nhân viên liền tới thông báo cho anh nhiếp ảnh gia đã đến, quay chụp tùy thời có thể bắt đầu, mời anh tới phòng thay đồ thay quần áo, trang điểm chút. Anh nhìn thời gian, thấy nhiếp ảnh gia cũng không có tới trễ quá lâu, tâm tình thuận chút, đứng dậy theo nhân viên đi vào phòng thay đồ.

Nửa tiếng sau, hết thảy chuẩn bị xong xuôi, Địch Thu Hạc theo chỉ dẫn của nhân viên đi tới trước cửa sổ sát đất đại sảnh biệt thự đã dựng xong cảnh chụp, lấy ra đồng hồ đeo tay phát ngôn đeo vào, cúi đầu để cho thợ trang điểm dựa theo hiệu quả ánh sáng hiện tại giúp anh là điều chỉnh trang dung cuối cùng.

"Đồng hồ đeo tay không tệ." Một thanh âm quen thuộc đột nhiên ở sau lưng vang lên, sau đó cổ tay căng thẳng, tay bị túm về sau, lòng bàn tay bị gãi gãi, sau đó thanh âm kia càng gần chút, mang theo tiếu ý, có khí tức ấm áp phun ở cổ, "Chính là người làm giảm chút, không xứng với đồng hồ nhà Tuấn Kiệt."

Thân thể Địch Thu Hạc theo phản xạ căng thẳng, trong khoảng thời gian ngắn cư nhiên không dám quay đầu lại nhìn, hoài nghi mình có phải bởi vì mình quá mức nhớ cho nên sinh ra ảo giác hay không.

Nhân viên đều là người Ngưu gia, biết Hạ Bạch cùng con trai ông chủ quan hệ tốt, cũng biết Hạ Bạch cùng Địch Thu Hạc là suy huynh đệ, quan hệ không tệ, thấy Hạ Bạch đột nhiên nhô ra "Tập kích" Địch Thu Hạc, làm Địch Thu Hạc đơ ra, đều thiện ý cười cười, thức thời không có nhìn chằm chằm bọn họ. Mà giúp đỡ Hạ Bạch giấu người phụ trách của Địch Thu Hạc trước khi Địch Thu Hạc thay đổi trầm ổn chững chạc trước mặt, cười híp mắt lấy điện thoại ra chụp.

Người trẻ tuổi chính là có tinh lực a, ngoài công việc vẫn không quên cùng bạn bè nháo chút kinh hỉ, không tệ không tệ.

Địch Thu Hạc bị tiếng cười của nhân viên làm cho hoàn hồn, không chút do dự cầm lại tay Hạ Bạch kéo tay cậu, lễ phép ngăn cản động tác tiếp tục bổ trang của thợ trang điểm, xoay người nhìn về phía sau, dừng một chút ngăn chặn tâm tình sau đó mới hỏi, "Sao em ở đây? Là tới bồi anh sao?"

"Không phải." Hạ Bạch rút tay về, giơ giơ máy ảnh trước ngực, chậm rãi nói, "Em là tới làm việc kiếm tiền."

Địch Thu Hạc nghe vậy sửng sốt, lại muốn đưa tay ra túm lấy cậu, muốn hỏi cậu rốt cục xảy ra chuyện gì.

Hạ Bạch tay mắt lanh lẹ ngăn cản tay anh, cúi đầu làm bộ như nhìn kỹ đồng hồ đeo tay, đề cao thanh âm nói, "Đồng hồ này nhìn kỹ càng lịch sự tao nhã, tôi gần như biết phải chụp thế nào rồi, được rồi, mọi người vào vị trí của mình, để trống khoảng cửa sổ sát đất này, ánh sáng chuẩn bị."

Nhân viên làm việc nhất tề đáp một tiếng, từng người tản mát, thợ trang điểm lúc trước bị Địch Thu Hạc cản lại thấy bọn họ lại trở lại như cũ bắt đầu làm việc, nhanh chóng vòng qua giúp Địch Thu Hạc bổ trang cuối cùng, cười cười hai người, xách theo hòm trang điểm lui tới bên cạnh các nhân viên khác.


Trong nháy mắt bên cạnh hai người liền không có ai, Hạ Bạch giơ tay lên nương động tác giúp Địch Thu Hạc sửa lại tóc mái búng trán anh một cái, thấp giọng nói, "Nghe trợ lý Vương nói, có người đối với việc em tới trễ rất bất mãn?"

Gợi ý tới mức này, Địch Thu Hạc tiếp tục không rõ Hạ Bạch hiện tại là đang nháo thì anh chính là ngốc, nhất thời trong lòng vừa vui vừa bất đắc dĩ.

"Tiểu Bạch......" Anh giơ tay sờ sờ trán, nhìn cậu chăm chú, khóe miệng muốn vểnh không vểnh được, trong lòng tâm tình chuyển động tới cuối cùng, thiên ngôn vạn ngữ chỉ hóa thành một câu, "Anh rất vui."

"Dám không vui thử xem, còn có, ai bảo gọi tên em?" Hạ Bạch khiêu mi, cười liếc anh một cái, "Đang ở nơi làm việc, làm ơn gọi tôi là Hạ tiên sinh hoặc là thầy Hạ, nhiều người nhìn như vậy, Địch tiên sinh ôn nhu dễ gần nên chú ý một chút, đừng phá hủy hình tượng."

Địch Thu Hạc bị cái liếc này của cậu làm cho tâm ngứa không chịu được, hết sức muốn ôm cậu tới trong ngực nặn một chút, nhưng ngại nhân viên vây xem quá nhiều, không thể động thủ, thế là chỉ dính lấy mà hơi hơi ghé sát vào, trên mặt treo nụ cười ôn nhu dễ gần, trong miệng nói lời trêu ghẹo, "Thầy Hạ, buổi sáng quần ngủ thầy thay tôi còn chưa kịp bỏ vào máy giặt, bên trên dính thứ kia để một ngày, thầy nói có thể giặt sạch?"

Nụ cười xấu xa Hạ Bạch cố ý nghẹn ra cứng đờ, trừng anh một cái, nghĩ tới gì đó, lại cười, hừ nói, "Nhìn em lát nữa làm sao thu thập anh." Nói không tiếp tục tán phét với anh nữa, đi xa hai bước, ra hiệu nhân viên ánh sáng tiến lên.

Ảnh quảng cáo đồng hồ đeo tay chọn thêm ống kính đặc tả quay chụp, Hạ Bạch giơ máy ảnh lên nhắm Địch Thu Hạc đứng ở trước cửa sổ sát đất, mặc một thân tây trang màu tàn thuốc đẹp trai tới mức tỏa bong bóng, từ từ điều chỉnh lỗ trập, đẩy mạnh ống kính, đột nhiên đề cao thanh âm hô, "Thu Hạc, buổi tối cùng đi ngâm suối nước nóng thế nào?"

Địch Thu Hạc vẫn ôn nhu nhìn cậu, nhìn cậu chạy thử ống kính nghe vậy ngừng lại, ánh mắt trong nháy mắt thay đổi, mơ hồ có chút xâm lược, thả lỏng thân thể dựa vào đứng thẳng.

Tách.

"Tư thế vừa rồi ánh mắt rất tốt, trạng thái không tệ, giữ vững."

Hạ Bạch đột nhiên tiến vào trạng thái, ra hiệu ánh sáng tập trung một điểm, sau đó thay đổi một chút vị trí, nhìn Địch Thu Hạc trong màn ảnh tầm mắt theo cử động của mình, thân thể lại dựa lại trên tường, khóe miệng hơi câu lên, đột nhiên giơ tay lên cở nút cổ áo sơ mi của mình, tùy ý lau hầu kết của mình, nói, "Thu Hạc, chỗ cổ anh làm sao có một vết đỏ, là bị sâu cắn sao?"

Địch Thu Hạc đã hiểu mình là bị cậu đùa giỡn ngâm suối nước nóng, nhưng tầm mắt vẫn là nhịn không được theo tay cậu rơi vào trên cổ cậu, ánh mắt hơi sâu, nhớ tới thân một của hai người tối qua trước khi ngủ, cũng hơi ngẩng đầu sờ cổ, câu môi ý vị thâm trường trả lời, "Đúng, là bị một con sâu trắng trắng mập mập cắn."

Tách.

Hạ Bạch ấn xuống màn trập, dịch khỏi máy ảnh, mịt mờ trừng anh một cái, để cho người chỉnh ánh sáng lại đổi phương hướng, sau đó nhìn về phía Địch Thu Hạc nói, "Màu áo khoác quá nhạt, ở dưới ánh đèn sẽ che mất phản quang nhỏ của mặt đồng hồ, cởi, vén tay áo sơ mi lên."

Địch Thu Hạc bị trừng tới tâm tình thật tốt, cũng đại khái hiểu mô típ chụp ảnh hôm nay của cậu, trong mắt hiện lên một tia tiếu ý, nghe lời cởi áo khoác xuống, ánh mắt rơi vào trên máy ảnh, chậm chạp cởi ống tay áo sơ mi, đưa tay từ từ vén tay áo đeo đồng hồ kia lên.

Tách tách.

Hạ Bạch ấn xuống cửa màn trập, ở trong lòng hừ một tiếng.

Gà cay, chơi loại xiếc này như thế nào một chút đã lộ.

Trước cởi nút ống tay áo, sau đó là cổ áo, tiếp theo tóc cũng cào loạn, cuối cùng Địch Thu Hạc dứt khoát ngồi vào trên mặt đất, nghiêng người lười biếng tựa vào trên cửa sổ sát đất, tay đeo đồng hồ tùy ý chống đầu gối, híp mắt nhìn ống kính, một tia tà khí khẽ lộ ra, đẹp trai tới mức làm cho người ta chân không thể khép lại. (Đm so sánh ngộ ghê =))))


"Chân khép vào chút, mở ra như vậy có chút loạn." Hạ Bạch sau khi chụp hai tấm đặc tả đồng hồ tiến lên giúp anh điều chỉnh tư thế, tay "Không cẩn thận" sờ qua đùi anh, lại nghiêng người đè lại hông anh giúp anh điều chỉnh một chút tư thế dựa vào, nghiêng đầu, nhanh chóng hướng lỗ tai anh thổi một hơi.

Địch Thu Hạc biểu tình nhanh chóng thay đổi, đưa tay liền muốn ôm lấy cậu.

Hạ Bạch ngửa ra sau, giơ máy ảnh lên.

Tách.

Tay Địch Thu Hạc giơ lên vừa vặn rơi vào ống kính, băng lãnh nhỏ vụn trên mặt đồng hồ phản quang chiếu tới tầm mắt vô cùng tính xâm lược của anh, kéo ra một loại lực hấp dẫn khiếp người.

Vương Bác Nghị đứng xem ra mồ hôi đầy trán, Địch thiếu và Hạ tiên sinh cũng quá không che giấu, mặc dù hai người không làm ra động tác thân mật gì, nhưng ánh mắt bầu không khí này, mắt mù đều sẽ hoài nghi.

Nhân viên A nâng mặt: "Thầy Hạ thật lợi hại, thật biết túm lấy điểm."

Nhân viên B đỏ mặt, "Thầy Địch cũng thật chuyên nghiệp, nhanh như vậy đã phối hợp với thầy Hạ biểu đạt ra được cảm giác ảnh quảng cáo lần này muốn.

Các nhân viên vây xem khác: "Hai thầy không hổ là bạn tốt, rất ăn ý rất lợi hại a."

Vương Bác Nghị: "......" Nhân viên Ngưu gia xem ra đều là mù.

"Ánh sáng đứng ở đây, làm nổi bật gò má bên này của anh ấy." Hạ Bạch trêu chọc Địch Thu Hạc một cái sau đó hỏa tốc lui về sau, dặn dò nhân viên ánh sáng tiến lên.

Địch Thu Hạc nắm chặt quyền, kiềm chế nói, "Tiểu Bạch......"

"Tay nghiêng chút, lộ ra đồng hồ." Hạ Bạch lui về sau hai bước phân phó, hướng anh thuần lương mỉm cười, "Chúng ta nhanh lên chút chụp xong, buổi tối có thể nhanh đi ăn cơm, hiểu chưa?"

Địch Thu Hạc nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhợt nhạt hít khí, điều chỉnh trạng thái.

Tách.

Tiếng màn trập đột nhiên vang lên, anh nghiêng đầu nhìn sang.

Lại là một tiếng tách.

"Được, bộ ảnh này chụp xong rồi, thay quần áo." Hạ Bạch đặt máy ảnh xuống, dặn dò nhân viên tới dẫn Địch Thu Hạc đi theo một bộ quần áo, mình thì đi tới ghế salon một bên ngồi xuống, nhìn ảnh trong máy, toàn bộ quá trình ngay cả ánh mắt cũng không cho Địch Thu Hạc một cái.

Địch Thu Hạc: "......" Ở trong lòng tiểu cẩu tử, rốt cuộc công việc quan trọng hay anh quan trọng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui