Edit + Beta: Vịt
Ngưu cha tên là Ngưu Hùng, thân thể quả thực như trâu theo như lời Tuấn Kiệt, có chút lưng hùm vai gấu. Từ trên bề ngoài nhìn, Ngưu Tuấn Kiệt khá giống với Ngưu mẹ Tào Du dịu dàng thanh tú, nhưng từ trên tính cách nhìn, Ngưu Tuấn Kiệt quả thực giống cha hắn 10/10.
Kiếp trước Hạ Bạch cùng Ngưu Tuấn Kiệt làm huynh đệ tốt mười mấy năm, cùng Ngưu cha và Ngưu mẹ là rất quen thuộc, chỉ bất quá bởi vì cậu thích ở bên ngoài chụp ảnh phong cảnh, cho nên cùng Ngưu cha trên làm ăn không có gặp gỡ gì.
Kiếp này sự tình có biến hóa, đối với cậu mà nói, trải nghiệm này hơi có chút mới lạ.
Có kinh nghiệm sống chung kiếp trước làm cơ sở, chỉ thời gian một bữa cơm, Hạ Bạch đã thuận lợi đạt được hảo cảm của Ngưu cha và Ngưu mẹ, đem Ngưu Tuấn Kiệt nhìn tới trợn mắt hốc mồm, hết sức hoài nghi Hạ Bạch có phải dùng yêu pháp gì hay không.
"Dì đối với tôi nhiệt tình, là bởi vì nhớ tới tôi năm đó lúc cậu nhập học đã giúp cậu thích ứng với sinh hoạt ký túc." Hạ Bạch nhu nhu cái bụng ăn quá no, vừa bị Ngưu Tuấn Kiệt mang theo tản bộ vừa nói, "Chú đối với tôi nhiệt tình, là bởi vì cậu nhìn trúng tôi, coi tôi là bạn bè. Cho nên nói rốt cuộc tất cả đều là mặt mũi của cậu, đâu có yêu pháp với chả không yêu pháp gì."
"Chính là cậu biết nói chuyện." Ngưu Tuấn Kiệt cười nói cậu một câu, sau đó nhìn bốn phía một cái, sáp qua hạ giọng nói, "Lát nữa mẹ tôi nhất định sẽ tìm cậu tán gẫu, nếu như bà ấy hướng cậu hỏi chuyện Tiểu Nhã, cậu, cậu chú ý nhiều chút."
Hạ Bạch khiêu mi, "Chú ý thế nào? Dì biết chuyện cậu với Trịnh Nhã ở chung một chỗ rồi?"
"Tiểu Nhã lúc khảo sát tôi, nói muốn xem một chút thành ý của tôi, tôi liền ở trước mặt cô ấy gọi điện thoại cho mẹ tôi giới thiệu cô ấy." Ngưu Tuấn Kiệt xấu hổ gãi gãi tóc, lỗ tai đỏ nói, "Dù sao chính là nếu như mẹ tôi hỏi, cậu nói giúp Tiểu Nhã thêm 2 câu, cô ấy rất tốt, một chút cũng không giống Lưu Hoan Hoan kia!"
Thấy hắn quẫn tới đỉnh đầu đều sắp bốc khói rồi, Hạ Bạch không trêu chọc hắn nữa, đáp, "Được, nếu dì hỏi, tối nhất định hảo hảo giúp Trịnh Nhã nói vài lời. Bất quá tôi cảm thấy dì sẽ không hỏi, hai nhà các cậu ở trong cùng một giới, lúc trước cũng có gặp mặt trên làm ăn qua, Trịnh Nhã nhân phẩm như thế nào, dì hơi hỏi thăm chút là biết, dì ấy hiện tại đều không nói gì với cậu, có thể thấy được là đối với Trịnh Nhã hết sức hài lòng."
Ngưu Tuấn Kiệt nghe được vui mừng nhướng mày, vui vẻ nói, "Cậu nói có đạo lý! Mẹ tôi với Tiểu Nhã đều là người tính tình rất tốt, nhất định có thể ở chung được, chờ sau này tôi cùng Tiểu Nhã kết hôn, tôi nhất định......"
"Con muốn kết hôn với ai?" Tào Du xuất hiện ở sau cửa hông, cười trừng hắn một cái, nói, "Cả ngày chỉ biết khoác lác, cái đứa nhỏ như con, cô nương tốt nào sẽ kết hôn với con."
Ngưu Tuấn Kiệt sợ tới thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đỏ mặt câm miệng lui đến phía sau Hạ Bạch, liếc mẹ nhà mình, cười ngây ngô.
"Xem cái chút lá gan này của con." Tào Du cười mắng hắn một câu, sau đó hướng Hạ Bạch thân thiết vẫy vẫy tay, nói, "Bên ngoài nắng, tiêu thực xong thì vào đi, Tiểu Bạch con tới, dì với chú có việc muốn nói với con."
Hạ Bạch biết điều mà đáp một tiếng, chờ Ngưu mẹ sau khi xoay người vào nhà lé mắt nhìn Ngưu Tuấn Kiệt một cái, ra vẻ ghét bỏ lắc lắc đầu.
Ngưu Tuấn Kiệt trợn mắt, nhấc chân đạp cậu vào nhà.
Ngưu Hùng và Tào Du đem địa điểm nói chuyện ở phòng khách nhỏ kiểu bán mở, mà không phải thư phòng phong bế nghiêm túc. Bởi vì muốn nói chính là chính sự, cho nên Ngưu Hùng tùy tiện tìm cớ đuổi Ngưu Tuấn Kiệt ra, không để cho hắn dự thính.
"Bộ ảnh này dì rất thích." Tào Du lấy ra máy tính trên tay, lật 10 tấm hình lưu bên trên, đầy mắt yêu thích, "Những năm này hình quảng cáo đồng hồ đeo tay dì xem không ít, chụp tới chụp lui cũng chỉ là cái dạng kia, phông nền thuần sắc, đặc tả đồng hồ đeo tay, lạnh ngắt cứng rắn, hết sức không có ý nghĩa. Nhưng bộ này của cháu không giống, chụp tới...... Ừm, chụp tới rất lãng mạn. Mấy tấm trong đó mặc dù phông nền không dùng thuần sắc, nhưng một chút cũng không lộ vẻ lộn xộn, ngược lại có loại cảm giác ôn tình sau thời gian lắng đọng ở bên trong."
Bà nói tìm kiếm mặt đồng hồ phóng đại trong tấm ảnh, mỉm cười cảm thán, "Đặc biệt là tấm này, đem ảnh cũ và mặt đồng hồ đeo tay chỉnh ở chung một chỗ, hư hư thật thật, hết sức bắt mắt người, cho gì cảm giác giống như là mấy tấm hình này trở lại bản chất của đồng hồ đeo tay — ghi chép thời gian, ghi chép lại những chuyện phát sinh trong thời gian đó, ghi lại hồi ức. Mười tấm hình, 5 tấm đầu dùng góc độ khác quan biểu bày ra đồng hồ, 5 cái sau dùng thị giác ôn tình thể hiện ra cố sự đằng sau cái đồng hồ, phóng đại tình cảm chịu tải trên đồng hồ. Hạ Bạch, dì rất thích phong cách chụp ảnh của cháu, cám ơn."
Hạ Bạch được trưởng bối khen tới có chút xấu hổ, trả lời, "Dì khách khí rồi, là cháu nên cảm ơn Tuấn Kiệt cho cháu cơ hội lần này mới đúng, chiếc đồng hồ này rất đẹp, có thể chụp nó là vinh hạnh của cháu."
"Đẹp hơn nữa cũng chỉ là một cái đồng hồ mà thôi, hơn nữa cháu ưu tú như thế, đâu thiếu cơ hội lần này. Đứa nhỏ Tuấn Kiệt kia muốn làm là làm, 2 năm qua phiền mấy đứa nhỏ ký túc bọn cháu chăm sóc, mới không gây ra chuyện xấu gì." Tào Du đặt máy tính xuống, thân thiết vỗ vỗ tay cậu, ôn nhu nói, "Sau này rảnh rỗi tới đây ngồi nhiều chút, cũng kêu hai đứa nhỏ khác trong ký túc tới. Lần trước con tới chơi, dì với cha Tuấn Kiệt nó ở bên ngoài nghỉ phép, không thể hảo hảo chiêu đãi con, con đừng trách."
Hạ Bạch vội lắc đầu tỏ vẻ sẽ không, trong lòng có chút hâm mộ Ngưu Tuấn Kiệt có một gia đình ấm áp như vậy.
"Được rồi được rồi, Tuấn Kiệt vẫn chờ mang Tiểu Bạch đi chơi, chúng ta tiếp tục lôi kéo Tiểu Bạch không tha, lát nữa Tuấn Kiệt hẳn tới đây náo loạn." Ngưu Hùng đúng lúc mở miệng, cười trêu ghẹo một câu, sau đó lấy ra một phần văn kiện đẩy tới trước mặt Hạ Bạch, đi thẳng vào vấn đề, "Đây là hợp đồng tối qua chú bảo luật sư đặt ra, Tiểu Bạch cháu xem một chút, có gì không vừa ý chúng ta lại sửa."
Hạ Bạch cười cười, cũng không khách khí với ông, cầm văn kiện qua cẩn thận lật lật, sau khi xác định căn bản điều khoản không thành vấn đề, từ trong túi máy ảnh rút bút ra, trực tiếp ký xuống tên mình, đem chỗ cần điền đều điền hết.
Ngưu Hùng thấy cậu dứt khoát, hết sức thoải mái, vỗ bụng cười hỏi, "Nhanh như vậy đã ký, không sợ chú Ngưu gạt cháu?"
"Chú Ngưu lừa cháu, vậy cháu liền từ chỗ Tuấn Kiệt lừa lại, dù sao cháu cũng không thiệt." Hạ Bạch gấp văn kiện lại, thu bút trả lời một câu.
Ngưu Hùng nghe vậy cười đến càng vui vẻ, thu hồi văn kiện vừa định tiếp cục cùng cậu tán gẫu vài câu, đã thấy Ngưu Tuấn Kiệt ở bên ngoài phòng khách nhỏ ló đầu, nhe răng trợn mắt kỳ quái, nhất thời tức giận trừng hắn một cái, đề cao thanh âm nói, "Con uốn éo ở đấy làm gì? Cha còn có thể ăn được Tiểu Bạch hay sao! Thôi vậy thôi vậy, các con đi chơi đi, hai lão gia hỏa bọn ta không trì hoãn thời gian của các con nữa."
Ngưu Tuấn Kiệt nhanh chóng xông vào, cười thúc giục Hạ Bạch đứng dậy, chờ sau khi cậu chào hỏi với cha mẹ nhà mình kéo cậu ra khỏi Ngưu gia.
"Thời gian chủ nhật quý giá, tôi mới không muốn xem bọn họ show ân ái." Ngưu Tuấn Kiệt nhét Hạ Bạch vào xe, hưng phấn nói, "Đi, tôi dẫn cậu tới Cẩm Giang chọn nhà, lúc đó đã nói rồi, cậu giúp tôi chụp hình, tôi cùng cậu mua nhà."
Hạ Bạch quả thật muốn sớm một chút mua nhà, thế là gật đầu, lên xe thắt dây an toàn.
Một đường nhanh như chớp tới tiểu khu Cẩm Giang, Hạ Bạch ở trong lòng so sánh một chút kỹ thuật lái xe của Địch Thu Hạc và Ngưu Tuấn Kiệt, yên lặng ấn like cho Ngưu Tuấn Kiệt.
"Dãy biệt thự chú tôi lưu lại gần cửa nam tiểu khu, ngoài cửa Nam chính là cửa hông công viên, rất thanh tịnh. Phía Bắc biệt thự là luống hoa, sau luống hoa có một hoa viên nhỏ và suối phun, qua suối phun mới là thang máy tòa nhà khác trong tiểu khu, đảm bảo tính thanh tịnh và riêng tư của khu biệt thự này." Ngưu Tuấn Kiệt trực tiếp lái xe tới trước biệt thự, chỉ chỉ một loạt biệt thự xinh đẹp có sân nhỏ, tiếp tục nói, "Mấy biệt thự này bởi vì là chú tôi để lại cho họ hàng, cho nên đều đã làm lắp đặt căn bản, cậu nếu như mua, chỉ cần mua sắm gia cụ và làm trang trí phần mềm có thể trực tiếp vào ở."
Hạ Bạch lé mắt nhìn hắn, "Lão Tam......"
"Huh? Làm sao?" Ngưu Tuấn Kiệt mặt vô tội nhìn cậu.
"Tôi nói rồi, tôi không mua biệt thự."
Ngưu Tuấn Kiệt trợn mắt, "Sao thế, cậu không phải nói Thu Hạc rất chiếm chỗ sao? Mấy biệt thự này tốt hơn nhiều nhà kiểu duplex!" (Sao bạn Kiệt cứ xoắn mãi vụ anh Hạc chim béo nhở o.O)
Hạ Bạch cau mày, "Có được hay không, nhưng tôi không đủ tiền......"
"Đủ a."
Hạ Bạch cau mày, "Đâu đủ được, tiền của biệt thự này nhưng cao hơn vài lần nhà kiểu duplex —"
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, có tin nhắn tới.
Ngưu Tuấn Kiệt cười hắc hắc, "Vừa rồi quả thật không đủ, nhưng hiện tại khẳng định đủ rồi."
Hạ Bạch nghi ngờ, thấy hắn cười gian nhìn mình cất điện thoại vào túi, nghĩ tới gì đó, nhanh chóng lấy di động ra mở tin nhắn mới tới, trợn mắt, "Thẻ tiết kiệm số đuôi 3456 của quý khách nhận vào...... Cha cậu làm sao chuyển cho tôi nhiều tiền như vậy?!"
"Thù lao ảnh lần này bằng thù lao trước kia trả cho ảnh quảng cáo series đồng hồ đeo tay kiểu nam a. Hiện tại nhiếp ảnh gia nổi danh chụp quảng cáo sản phẩm cho xí nghiệp lớn đều là dựa theo tấm thu tiền, cha mẹ tôi rất thích ảnh của cậu, muốn bảo cậu chụp thêm mấy tấm, liền trả nhiều hơn chút tiền như vậy." Ngưu Tuấn Kiệt dùng ngón tay làm bộ thủ thế một chút, sau đó nghiêm mặt, nghiêm túc nói, "Anh em ruột còn tính toán rõ ràng, tôi nhưng không thể chiếm tiện nghi của cậu, uổng công để cho cậu làm việc cho nhà tôi. Được rồi được rồi, dãy biệt thự này họ hàng nhà tôi không ai tới đây ở, để trống cũng lãng phí, cậu liền giúp đỡ một chút, mua một căn đi."
"Nhưng tôi cũng không thể quá chiếm tiện nghi của cậu, lúc trước đã nói lần chụp ảnh này không nhận tiền." Hạ Bạch cau mày.
"Làm sao chiếm tiện nghi chứ? Cậu mua nhà không định trả tiền sao?" Ngưu Tuấn Kiệt trợn mắt nhìn cậu, đề cao thanh âm nói, "Còn có, sau này ảnh cười của tôi và Tiểu Nhã nhất định là sẽ để cho cậu chụp, cậu không biết xấu hổ nhận tiền nhà tôi? Sau này ảnh sinh nhật ảnh đầy tháng của con trai con gái tôi cũng khẳng định đều là sẽ tìm cậu chụp, cậu không biết xấu hổ nhận tiền của con trai nuôi con gái nuôi của cậu?"
Con trai nuôi con gái nuôi đều ra rồi, cái này thật là......
"Không nỡ nhận." Hạ Bạch bị chọc cười, giơ tay lên vỗ vỗ vai hắn, ấm áp thỏa hiệp, chân thành nói, "Lão Tam, cám ơn."
Ngưu Tuấn Kiệt đắc ý khiêu mi, lắc lắc vai cậu, "Thế này mới đúng, giữa anh em khách khí cái gì! Đi! Tôi dẫn cậu vào xem một chút!"
Biệt thự không quá lớn, chỉ có 3 tầng, xây khá tinh xảo, trước sau đều có một hoa viên nhỏ. Giữa biệt thự với biệt thự dùng tường vây và hàng rào gỗ chắn, đảm bảo riêng tư. Trong phòng không gian bố trí hợp lý, quả thật giống như lời Ngưu Tuấn Kiệt, đã làm lắp đặt cơ bản, mua vào gia cụ và trang trí mềm có thể trực tiếp vào ở, hết sức có lời bớt lo.
"Thế nào thế nào? Mua đi, tôi tìm chú tôi lấy cho cậu giá chiết khấu nội bộ, đảm bảo cậu thanh toán tiền rồi vẫn có tiền làm lắp đặt, cái gọi là sớm mua sớm hưởng thụ, mua muộn khóc —"
"Mua."
Ngưu Tuấn Kiệt quay đầu nhìn cậu, móc lỗ tai, "Cậu vừa nói cái gì? Tôi không nghe rõ."
Hạ Bạch cười liếc hắn một cái, móc ra thẻ ngân hàng đưa tới, dứt khoát nói, "Tôi nói tôi mua, hiện tại liền có thể đi làm thủ tục rồi."
Ngưu Tuấn Kiệt nhìn một cái tấm thẻ cậu đưa tới, cười so ngón cái với cậu.
Sau một phen lựa chọn, Hạ Bạch quyết định một căn biệt thự các gần cửa nam tiểu khu, diện tích hạng vừa, dựa vào mặt ngoài nhất. Số nhà căn biệt thự này cũng rất có ý tứ, là 007, đơn giản lại dễ nhớ.
Ngưu Tuấn Kiệt tại chỗ gọi điện thoại tới cho người phụ trách bán nhà tiểu khu này, Hạ Bạch cũng gọi điện tới cho Lý Như, hai bên sau khi tiến hành bước đầu thương lượng, ở trong nhà giao tiền đặt cọc, trao đổi danh thiếp, chỉ chờ thứ hai có nhân viên đi làm, có thể bắt đầu công việc thủ mục mua nhà chính thức.
Sau đó Hạ Bạch mời Ngưu Tuấn Kiệt ăn bữa cơm, mua ít quà đưa tới Ngưu trạch, biểu đạt cảm tạ của mình.
Mấy ngày sau, thủ tục mua nhà và thủ tục cho vay toàn bộ xong xuôi, Hạ Bạch lấy chìa khóa biệt thự, bắt đầu tìm kiếm nhà thiết kế, suy nghĩ vấn đề trang trí nhà cửa.
Thế là thời gian nghỉ ngơi của Địch Thu Hạc đều bị "Điều tra tư liệu thực tế" của Hạ Bạch chiếm hết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...