Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

Edit + Beta: Vịt

Đối phương đang trò chuyện, Hạ Bạch không tiếp tục gọi, chỉ gửi một tin nhắn qua nói kết quả xử lý sự tình, sau đó để điện thoại xuống, bắt đầu nghiêm túc chọn phòng — kinh nghiệm lần này bị trộm nói với cậu, có một cái ổ cá nhân rất quan trọng, cực kỳ quan trọng! Có ổ rồi, đồ quan trọng có thể toàn bộ nhét qua!

Khoản Địch Biên bồi thường vô cùng hào phóng, cộng thêm tiền tiết kiệm lúc trước, điều kiện cậu chọn nhà có thể hơi thoáng chút. Ví dụ như chiều rộng, lúc trước chỉ đơn giản xem qua tin tức bất động sản mấy căn kiểu duplex nhỏ hạng sang đã toát ra ý nghĩ, sau đó càng ngày càng rõ ràng, cường thế xoát cảm giác tồn tại.

Muốn mua liền mua giai đoạn hiện tại có thể chi trả được tốt nhất, dù sao cậu hiện tại thu nhập không tệ, nhà vay cũng vẫn được, chờ năm 4 tốt nghiệp mua vé số, nhà vay thì càng không là vấn đề. Nếu như cậu bây giờ thanh toán trả trước, nhà ở tiểu khu này hình như cũng không phải không thể mua...... Hơn nữa hoàn cảnh ở tiểu khu này thật sự không tệ, cách Phạm trạch chỉ một cái công viên, nguồn phòng cũng không nhiều, nếu như cậu do dự thêm, khả năng liền mua không được, nhà second-hand cũng không cần suy nghĩ vấn đề chờ giao phòng và lắp đặt thiết bị......

"Cậu xem trúng tiểu khu này?" Ngưu Tuấn Kiệt chẳng biết lúc nào bu lại, liếc một cái bản vẽ ngoại cảnh tiểu khu trong máy tính của cậu trên mặt bàn, nói, "Tiểu khu này rất tốt, cách trường với trung tâm thành phố cũng không tính là xa, bất động sản là mấy năm gần đây mới mở, công trình xung quanh đầy đủ hết, nhà rất mới, hiện tại mua còn không cần phải chịu đựng kỳ lắp đặt các nhà hàng xóm dài dằng dặc xung quanh, đồ đạc cũng tốt, hết sức có lợi."

Hạ Bạch càng nghe càng động tâm, quay đầu ly kỳ nhìn hắn, trêu chọc nói, "Làm sao cậu hiểu rõ tiểu khu này như vậy? Chả lẽ là nhà cậu khai phá?"

Cậu vốn chỉ là thuận miệng nói, lại không nghĩ tới Ngưu Tuấn Kiệt cư nhiên không biết xấu hổ gật đầu, mặt kiêu ngạo trả lời, "Đúng vậy, là họ hàng nhà tôi khai phá, người chú kia của tôi tuyệt đối là xí nghiệp có lương tâm, bất động sản chú ấy khai phá đều bán được rất tốt. Năm đó sinh nhật tôi, chú ấy còn tặng một căn nhà tiểu khu này cho tôi, bất quá tôi chưa nhìn qua, chìa khóa vẫn là mẹ tôi cầm."

Hạ Bạch lông mày có rút, yên lặng nhìn vài giây khuôn mặt hắn có tiền tới không chút nào làm bộ đơn thuần, đứng dậy giơ cánh tay vỗ vai hắn, sâu xa nói, "Chú nhà cậu khai phá? Vậy nội bộ giữ nguồn phòng gì đó...... Có không?" Có cái phương pháp khốn khiếp, vì kim ốc tàng điểu, da mặt này...... Cậu không cần!

"Bà nói cái nào? À, nhà ở tiểu khu Cẩm Giang a, có có, chú của cháu giữ lại một loạt biệt thự cho thân thích trong nhà không bán...... Không cần biệt thự a, kia...... à đúng, còn có hai căn kiểu duplex tầng chót có gác xép, một căn hơi lớn một căn hơi nhỏ, cái căn lớn vốn định chuẩn bị dùng làm của hồi môn cho chị họ cháu, kết quả chị ấy gả đi nước ngoài, nhà không cần, vẫn trống. Cái nhỏ vẫn là phôi thô, đang định bán, để trống lãng phí."

Ngưu Tuấn Kiệt cúp điện thoại của bà nội Ngưu, nghiêng đầu nhìn Hạ Bạch, "Cậu muốn căn nào?"

Hạ Bạch đem tin nhắn số dư thẻ ngân hàng đã sớm chuẩn bị xong cho hắn nhìn, ngay thẳng nói, "Số tiền này đủ giao thanh toán căn kia, tôi mua căn đó. Lão Tam, kể từ hôm nay, cậu chính là đùi lớn của tôi!"


"Vậy Thu Hạc sẽ làm thịt tôi." Ngưu Tuấn Kiệt liếc một cái số dư tiết kiệm của cậu, cau mày nghĩ đau khổ nửa ngày, trong đầu linh quang chợt lóe, đột nhiên đè lại màn hình điện thoại của cậu, ánh mắt lấp lánh hỏi, "Tiểu Bạch, công việc nhà tôi cậu nhân không? Lễ Giáng Sinh nhà tôi muốn đẩy ra một cái đồng hồ đeo tay kỷ niệm kiểu quý bà, là quà kỉ niệm kết hôn cha tặng mẹ tôi, toàn cầu giới hạn bán một trăm cái. Cha tôi vốn định tìm một vị nhiếp ảnh gia nổi danh người nước ngoài chụp ảnh quảng cáo đồng hồ này, đáng tiếc không hẹn được, dù sao hiện tại ông ấy vẫn chưa tìm được nhiếp ảnh gia thích hợp, không bằng cậu đi thử một chút?"

"Ảnh quảng cáo?" Hạ Bạch sửng sốt, sau đó cẩn thận hồi tưởng một chút series đồng hồ đeo tay khá kinh điển nổi tiếng Ngưu gia đẩy ra, nhưng như thế nào không nhớ được rốt cục có series nào chỉ có một cái đồng hồ, thành khẩn nói, "Lão Tam, nếu như người khác hẹn tôi chụp ảnh quảng cáo, tôi nhất định sẽ nhận, nhưng việc nhà cậu tôi có chút do dự, cậu cũng biết đấy, tôi tới bây chưa từng chụp ảnh quảng cáo, chụp ra hiệu quả tốt hay không còn chưa biết, cậu......"

"Không sao! Tôi tin tưởng cậu!" Ngưu Tuấn Kiệt cắt đứt hoài nghi bản thân của cậu, hưng phấn lôi kéo cậu giải thích, bộ đồng hồ này không phải duy nhất đem bán, mà là hàng năm bán ra 10 cái, chỉ nhận mua hẹn trước, ảnh quảng cáo sẽ không lên quảng cáo TV, chỉ sẽ lên bản kế hoạch sản phẩm nội bộ Ngưu gia tôi cung cấp cho khách hàng VIP cao cấp xem. Ngoại trừ bản kế hoạch đó, tối đa cũng chỉ sẽ lên xuống bản kế hoạch ở nơi đấu giá, bởi vì bộ đồng hồ đeo tay này sẽ đơn độc cầm ra một cái đi đấu giá, đấu giá được dùng để làm công ích, tóm lại, đồng hồ này chính là cha dùng để lấy lòng mẹ tôi, sau đó cho khách hàng một chút phúc lợi, thuận tiện cọ chút sản phẩm giới hạn của nhà tôi, đối tượng rất ít, cậu không cần quá khẩn trương."

Hóa ra chỉ là đồng hồ đeo tay chỉ cung cấp khách hàng cao cấp VIP, khó trách kiếp trước không nghe nói qua, bất quá......

"Đồng hồ này đối với nhà cậu có ý nghĩ đặc biệt, tôi không có kinh nghiệm chụp ảnh quảng cáo, có thể sẽ làm hỏng, cho nên vẫn là......"

Ngưu Tuấn Kiệt thấy cậu vẫn là do dự, con ngươi đảo một vòng, lại lần nữa cắt đứt lời của cậu, không cho cự tuyệt, "Như thế này, tôi chiếm cậu chút tiện nghi, cậu trước miễn phí giúp tôi chụp một bộ ảnh cho cái đồng hồ này, sau đó tôi đem ảnh cậu chụp ẩn danh cho cha tôi nhìn. Cha tôi chấp nhận, liền trả tiền cho cậu, không chấp nhận, cậu làm công toi, tôi mời cậu ăn bữa cơm, sau đó tự mình dẫn cậu đi xem nhà, cũng cùng cậu xử lý tất cả thủ tục mua nhà, thế nào?"

Anh em đều nói tới nước này rồi, lại cự tuyệt liền tỏ ra làm kiêu. Hạ Bạch suy nghĩ một chút, gật đầu đáp, "Được, tôi chụp miễn phí cho cậu! Mặc kệ cha cậu có cần ảnh của tôi hay không, tôi cũng không nhận tiền của cậu, coi như là thù lao cậu cung cấp nguồn nhà cho tôi." Chỉ như vậy đều vẫn coi như là cậu chiếm tiện nghi, nguồn nhà nội bộ nhưng không dễ cầm.

Giữa huynh đệ còn nói thù lao với không thù lao cái gì?"

Ngưu Tuần Kiệt trợn mắt nhìn cậu, vừa định phản bác, nghĩ tới tính cách Hạ Bạch, gần ra tới trước miệng lại quyết đoán ngậm mồm, cười hì hì hai tiếng, vỗ vai cậu nói, "Được, vậy cậu cuối tuần này theo tôi về nhà, tôi dẫn cậu đi dạo công ty nhà tôi."

Hạ Bạch gật gật đầu, lấy điện thoại ra gọi điện cho Lý Như, bảo cô tuần này đừng nhận công việc cho cậu.

Hai người vừa thương lượng xong, điện thoại của Địch Thu Hạc liền gọi tới, Ngưu Tuấn Kiệt thức thời chạy đi, cầm điện thoại chạy ra bên ngoài không biết gọi điện cho ai.


Hạ Bạch cười nhìn hắn một cái, nhận điện thoại của Địch Thu Hạc.

"Vừa rồi Địch Biên gọi cho tôi, tôi với ông ta tán gẫu, ông ta sau này hẳn sẽ không tiếp tục làm khó dễ cậu nữa." Địch Thu Hạc mở miệng trước giải thích một câu, sau đó hỏi, "Hình Thiệu Phong gửi ảnh với tài liệu cho cậu chưa? chuyện lần này có ảnh hưởng tới công việc của cậu hay không?"

"Gửi rồi, không có ảnh hưởng công việc." Hạ Bạch đơn giản trả lời, tầm mắt quét qua bản vẽ tiểu khu trên màn hình máy tính, khóe miệng giương lên, hỏi, "Địch ba tuổi, rèm cửa trong phòng anh là màu gì?"

Địch Thu Hạc bị hỏi đến sửng sốt một chút, sau đó mắt xoạt một cái phát sáng, kinh hỉ hỏi, "Tiểu cẩu tử, cậu nguyện ý năm mới ở cùng một nhà với tôi?"

"Không muốn." Hạ Bạch không chút lưu tình giội nước lã.

Địch Thu Hạc mặt mày sụp xuống, thanh âm cao vài độ cũng lập tức giảm trở về, đàng hoàng trả lời, "Rèm cửa trong phòng tôi là chú Hồ làm, không để ý là màu gì...... Vậy cậu ở cách vách tôi có được hay không? Tôi bảo chú hồ đổi lại cho cậu một bộ gia cụ cậu thích." Vừa nói ngữ khí lại giương lên, trong mắt tràn ngập mong đợi.

"Cách vách có thể, gia cụ cũng không cần đổi, tôi đối với hoàn cảnh ở không lựa chọn, chỉ cần không quá bẩn thỉu tồi tệ là được." Hạ Bạch tay nắm con chuột, đảo qua bản vẽ kiểu nhà ở tiểu khu Cẩm Giang trả lời, lại hỏi, "Thu Hạc, anh đối với ngôi nhà tương lai có kế hoạch hoặc có tưởng tượng gì không?"

"Nhà tương lai?" Địch Thu Hạc bị hỏi tới trong lòng rung động, lập tức ngọt ngào, sau đó lại có chút xấu hổ, cuối cùng dừng hình ở nghiêm túc trịnh trọng, bảo đảm nói, "Tiểu cẩu tử, tôi sẽ đối với cậu thật tốt." Hóa ra tiểu cẩu tử đã bắt đầu kế hoạch tương lai của hai người sao...... Cái từ nhà này, thật tốt.

Gà cay, nói chuyện theo mô típ thật là khó khăn.

"Biết rồi, ba ba cũng sẽ đối tốt với con." Hạ Bạch lật mắt trắng nhu nhu khuôn mặt không tự chủ cười đến vô cùng rạng rỡ, đè xuống tiếu ý tiếp tục nói, "Anh mau trả lời vấn đề của tôi, tôi gần đây đang luyện chụp ảnh quảng cáo gia cụ lấy "Nhà" làm chủ đề, cần gấp tư liệu thực tế, anh với tư cách là tôi...... Khụ, túm lại, tất cả vấn đề thành thật trả lời, không cho nói dối với qua loa."


Hóa ra chỉ là vì thu thập tư liệu thực tế...... Địch Thu Hạc chỉ kịp ủ rũ hai giây, nghe được câu cuối cùng của cậu, khóe miệng câu lên một cái, mặt mày ôn nhu bị nhiễm một tia đắc ý, hoãn xuống thanh âm hỏi, "Tiểu cẩu tử, cậu vừa mới nói, tôi với tư cách là cậu...... Cái gì? Tôi không có nghe rõ."

Hạ Bạch vừa nghe ngữ khí của anh liền biết anh lại muốn vểnh đuôi, khiêu mi, chậm rãi trả lời, "Không nghe rõ coi như thôi, anh nói thời giannghir ngơi ít, lại không phối hợp, tôi vẫn là đi tìm người khác thu thật tư liệu thực tế đi, trở lại tán gẫu." Nói xong nhưng cũng không cúp điện thoại, chỉ ở trong lòng yên lặng mấy giây.

Một, hai......

"Đừng cúp, thời gian nghỉ ngơi của tôi còn chưa kết thúc!" Địch Thu Hạc nhanh chóng đem cái đuôi vểnh lên quy củ cất kỹ, bày thái độ đứng đắn, mặt nghiêm túc suy nghĩ một chút vấn đề cậu vừa mới hỏi, trả lời, "Trước đi tôi đối với nhà không có kế hoạch và tưởng tượng gì, mà hiện tại...... Là cậu."

Hạ Bạch nhất thời có chút không kịp phản ứng, "Cái gì mà là tôi? Lời sao —" Sau đó lời nói đột nhiên ngừng, mặt xoạt một cái hồng thấu, thẹn quá hóa giận cúp điện thoại — làm sao mỗi lần đều đứng đắn không được 3 phút! Cũng không biết học ai, miệng lưỡi trơn tru tới lợi hại!

Không đợi cậu trong lòng cáu xong, điện thoại của Địch Thu Hạc lại gọi tới. Cậu dựng thẳng lông mày, quyết đoán tắt, gửi tin nhắn.

Hạ Bạch: Trao đổi tin nhắn! Tôi hôm nay tai điếc, nhận không được điện thoại!

Đối diện rep tin nhắn rất nhanh.

Địch Thu Hạc: Cậu xấu hổ.

Hạ Bạch phẫn nộ ấn phím: Tôi không có!

Địch Thu Hạc chính sách dụ dỗ: Tôi nhớ cậu lắm.

Hạ Bạch cười lạnh, uy hiếp: Mắt tôi sắp mù ngay rồi.


Lần này đối diện ngừng hồi lâu mới rep lại.

Địch Thu Hạc: Tôi hi vọng nhà của chúng ta không cần quá lớn, tốt nhất nho nhỏ, để cho tôi vô luận ở góc nào cũng có thể nhìn thấy cậu, còn muốn có một cái ghế salon mềm mại và một cái tường ảnh lớn, cậu chụp ảnh cho tôi, tôi học nấu cơm cho cậu ăn.

Biểu tình Hạ Bạch dịu xuống, ngón tay không tự chủ chọt chọt màn hình.

Địch Thu Hạc: Tiểu cẩu tử, tôi rất nhanh là có thể trở về rồi.

Địch Thu Hạc: Chờ tôi trở về thành phố B, tôi dẫn cậu về nhà gặp ông ngoại.

Hạ Bạch nhìn đi nhìn lại mấy tin nhắn này rất nhiều lần, vài giây sau thả tay xuống, nghiêm mặt gõ chữ.

Hạ Bạch: Sang năm thanh minh, tôi vẫn dẫn anh đi tảo mộ cho cha mẹ tôi.

Gửi xong tin cất điện thoại vào tôi, ấn ấn ngực, túm loạn tóc, trong miệng mắng đối phương không đứng đắn, trên mặt lại thủy chung mang theo tiếu ý, ngón tay ở trên bàn phím máy tính cử động, mở ra ghi chú viết lên ghế salon mềm và tường ảnh Địch Thu Hạc yêu cầu.

Phim trường, Địch Thu Hạc nhìn tin nhắn Hạ Bạch rep, vẻ mặt âm trầm.

Vương Bác Nghị đưa kịch bản tới, nhắc nhở, "Địch thiếu, Khương đạo vẫn chờ cùng cậu câu thông chi tiết cảnh tiếp theo, không thể trì hoãn."

Địch Thu Hạc hoàn hồn, tắt điện thoại đưa cho hắn, nhận lấy kịch bản đứng dậy, đi hai bước lại dừng lại, quay đầu nhìn hắn, trầm trọng hỏi, "Chính thức gặp gia trưởng mang theo lễ vật gì mới sẽ không bị sét đánh?"

Vương Bác Nghị: "???"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui