Edit + Beta: Vịt
Một con chim sinh vào mùa thu: Nhưng mình biết, bất công của cha chỉ là tạm thời, chờ mẹ kế trở về, thổi thổi gió bên gối, mình vẫn là người ngoài, dù sao chuyện như vậy đã không phải lần đầu tiên xảy ra.
Hạ Bạch ngồi thẳng thân thể, trầm mặc một hồi, thở dài, đắn đo một phen sau đó gõ chữ.
Bạch lại Bạch: Mình có biện pháp cóđược ảnh chụp có chữ ký chính tay của Địch Thu Hạc, tặng miễn phí cho bạn, có cảm thấy vui vẻ hơn chút không?
Địch Thu Hạc nghiêng đầu nhìn về phía Tần Lỵ đang từ trên xe đi xuống trong sân ngoài cửa sổ, phun ra bực bộ trong ngực sau khi về nhà không tự chủ kìm nén, khóe miệng nhếch lên, một lần nữa cúi đầu nhìn về phía điện thoại, gõ chữ.
Một con chim sinh vào mùa thu: Mình buồn, muốn tiểu Bạch hôn hôn ôm ôm mới có thể vui vẻ.
Hạ Bạch co rút lông mày, mặt co quắp nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hồi lâu, dùng sức chọt bàn phím.
Bạch lại Bạch: Trẻ con cáu kỉnh cũng không tốt, hơn phân nửa là giả, đánh một trận là tốt rồi.
Địch Thu Hạc trong nháy mắt vui vẻ, tưởng tượng ra biểu tình nhăn nhó của tiểu cẩu tử lúc gõ câu này, chỉ cảm thấy trên người lại lần nữa tràn đầy tinh thần, mơ hồ nghe thấy thanh âm cửa lớn mở ra, sau khi vội vàng gõ xuống một câu thu lại điện thoại, đứng lên nghênh đón Tần Lỵ vào cửa.
Tần Lỵ là một phụ nữ xinh đẹp, vóc người cao gầy, ngũ quan tinh xảo, năm tháng tựa hồ đối với bà ta phá lệ ưu đãi, thời gian trôi qua chỉ làm cho trên người bà ta nhiều hơn một tia ý nhị thành thục, làm cho bà ta giống như là một chai rượu ngon trân quý, càng lâu càng thơm.
"Thu Hạc về rồi?" Bà ta vén tóc rơi xuống tới sau tai, ôn nhu tự nhiên chào hỏi với Địch Thu Hạc nghênh tiếp, sau đó đưa văn kiện cầm trong tay tới, nói, "Ta nghe phó giám đốc nói cha con gấp gáp muốn hợp đồng của con, liền gián đoạn cuộc họp mang về giúp con. Cha con đâu?"
"Ở trong phòng Xuân Hoa, nó đột nhiên có chút không thoải mái, gọi bác sĩ gia đình tới, cha lo lắng, đang trông coi em ấy." Địch Thu Hạc cũng treo lên mặt nạ ôn nhu, sau khi nhận lấy văn kiện áy náy nói, "Đều tại con, nếu không phải con đột nhiên trở lại, em ấy cũng sẽ không tức thành như vậy. Vất vả dì Tần rồi, kỳ thực văn kiện tùy tiện cho người mang về là được rồi, không cần cố ý vì con làm lỡ chuyện của công ty."
"Không lỡ, hơn nữa Xuân Hoa sao cứ phải con mà tức giận, rõ ra là nó tính khí lớn." Tần Lỵ trấn an vỗ vỗ vai anh, lắc đầu than thở, "Cũng không biết nó gần đây là thế nào, tính tình càng ngày càng quái, giáo viên ở trường cũng nói nó gần đây có cái gì không đúng, luôn cùng bạn học nháo mâu thuẫn, ta lại không dám quản quá mức, trẻ con tuổi dậy thì tâm tư nhạy cảm, nó lại là con gái, ây, Thu Hạc, ủy khuất con rồi."
Địch Thu Hạc nhìn biểu tình trên mặt bà ta không chút sơ hở, ở trong lòng vì kỹ thuật diễn của bà ta bấm like, sau đó treo một biểu tình hơi có chút cô đơn, trầm mặc một lát sau đó lắc đầu trả lời, "Không ủy khuất...... Dì Tần, con hoài nghi bên cạnh em ấy có người kích bác quan hệ của dì và con, lần trước cùng về nhà cũng vậy, em ấy đột nhiên nổi giận, nửa đường đuổi con từ trên xe xuống, còn nói muốn phong sát con, chuyện này con không dám nói với cha, sợ ông ấy tức giận, cũng may tài xế tiểu Lý cũng hết sức hiểu chuyện, không nói chuyện này lung tung."
Tần Lỵ khẽ cau mày, không để lại dấu vết quét một cái về phía cửa cầu thang tầng 2, lại cúi đầu vén tóc, sau đó lúc ngẩng đầu trên mặt đã mang theo tức giận, đề cao thanh âm nói, "Đuổi con nửa đường từ trên xe xuống? Nó sao có thể tùy hứng như vậy! Khó trách con lần trước tới trễ, còn vì vậy bị cha con nói hai câu, thật là...... Không được, nó gần đây quá kỳ cục rồi, ta đi nói nó!"
"Dì Tần dì đừng!" Địch Thu Hạc nhanh chóng cản bà ta, động tác nhìn qua rất khắc chế, nhưng kỳ thật tay kéo bà ta rất dùng sức, tiếp tục khuyên nhủ, "Xuân Hoa chỉ là bị người lợi dụng mà thôi, em ấy mắng con dã chủng cũng được, nói muốn phong sát con cũng được, khẳng định đều là kết quả bị tiểu nhân khích bác, dì nếu như vì vậy tức giận mới là giống như ý tiểu nhân. Bây giờ ban giám đốc Hoàng Đô hỗn loạn, cha quản lý khó khăn, con nghi trong đó cũng có nguyên nhân tiểu nhân quấy phá, việc khẩn cấp hiện tại là bắt được tiểu nhân để giải quyết, hơn nữa Xuân Hoa còn nhỏ, có thể từ từ dạy. Đúng rồi, còn có Hạ Tùng, dì tốt nhất tìm hiểu kỹ người bên cạnh Hạ Tùng, Xuân Hoa đã như vậy, Hạ Tùng là người thừa kế Hoàng Đô ban giám đốc coi trọng nhất, bên cạnh khẳng định cũng có cái đinh."
Tần Lỵ cảm thấy ngoài ý muốn, Địch Thu Hạc lời nói này nói tới rất có kỹ thuật, còn kém chỉ vào lỗ mũi bà ta nói bà ta chính là tiểu nhân, hơn nữa cậu ta một câu trước còn nói ban giám đốc Hoàng Đô hỗn loạn, Địch Biên quản lý tới cật lực, một câu sau đã nói Hạ Tùng là người thừa kế ban giám đốc coi trọng nhất, không thể có chút sơ xuất nào, đây quả thực là khích bác tuyệt vời!
Bà ta rốt cục phát hiện bất thường của đứa con riêng này, ánh mắt rất nhanh trầm xuống, tầm mắt từng tấc quét qua biểu tình của anh, rút tay ra, "Thu Hạc, con trước tiên buông ta ra, những lời này con từ chỗ nào nghe được? Con tính tình đơn thuần, đừng trúng kế ly gián của kẻ bụng dạ khó lường."
Địch Thu Hạc buông bà ta ra, khẽ nghiêng người đưa lưng về phía cửa cầu thang, ôn hòa trên mặt biến mất, lộ ra một tia ý cười ác liệt, giơ tay lên lợi dụng che chắn của thân thể chỉ chỉ về phía cửa cầu thang tầng hai, sau đó trong biểu tình Tần Lỵ đột nhiên biến hóa một lần nữa treo mặt nạ ôn hòa, áy náy nói, "Con biết dì sẽ nói như vậy...... Xin lỗi, chuyện giải ước con không phải cố ý lướt qua dì trực tiếp tìm tới cha, thật sự con gọi cho trợ lý của dì lại không ai quan tâm, cho nên mới...... Dì yên tâm, chờ sau gì giải ước con sẽ tận lực giảm bớt số lần trở về thăm cha, tránh cho ban giám đốc lại nháo lên."
Tần Lỵ ở trong lòng hung hăng cau mày, một chiêu tốt tránh được trọng điểm, lấy lui làm tiến! Một câu lại một câu, đem tất cả khả năng bà ta gợi ra đồng tình của Địch Biên, phá hỏng toàn bộ con đường hắt nước bẩn lên người Địch Thu Hạc, còn ngược lại khích bác một cái! Đứa nhỏ trước kia vẫn luôn hèn nhát rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên trở nên miệng lưỡi bén nhọn như thế!
Bà ta đè xuống khó chịu trong lòng, giơ tay lên sờ tóc anh, ôn thanh nói, "Đứa ngốc, ta sao có thể bởi vì trách con, đám người ban giám đốc kia liền nháo, một đám hề mà thôi, chờ thêm lần này, con vẫn là đại thiếu gia thực sự của Hoàng Đô."
Địch Thu Hạc cũng cười, sau đó không chút do dự né tránh tay bà ta, biểu tình lạnh nhạt, "Dì Tần, dì không cần gạt con, con biết con không có duyên với quyền thừa kế của Hoàng Đô. Vốn con không muốn nói những thứ này, nhưng hiện tại con liền phải rời đi, thật sự không yên lòng cha."
Anh vừa nói, khóe miệng từ từ lan ra một tia khổ ý, "Tôi rất mệt, không muốn giả bộ nữa. Tám năm trước, tôi 15 tuổi, thiếu chút nữa bị đám côn đồ ngoài trường đánh thành tàn phế, hiện tại cha của đứa côn đồ kia làm cha vợ trợ lý của dì; sáu năm trước, tôi 17 tuổi, trên đường vì nhà thiếu chút nữa bị con chó điên cắn vào đùi, chủ nhân của con chó kia hiện tại là người đại diện át chủ bài thủ hạ của dì; bốn năm trước tôi 19 tuổi, bạn cùng phòng tôi lừa gạt tôi giết thời gian, đưa cho tôi một điếu thuốc trộn ma túy, hiện tại mẹ cậu ta là chủ quản siêu thị Tần gia; ba năm trước, tôi ký hợp đồng Hoàng Đô, người hợp tác là một tên đồng tính luyến không có dung mạo lại nhân phẩm có vấn đề, nếu không phải tôi sớm bay một mình, sợ rằng danh tiếng đã sớm thối, mà anh trai hắn, một côn đồ cờ bạc ma túy đều dính, lại được anh họ dì mời làm quản lý khách sạn của Tần gia; cuối cùng là một tháng trước, tôi đột nhiên đắc tội cháu trai thành viên ban giám đốc nào đó, bị người nọ liên hợp với các đồng nghiệp khác cùng nhau chĩa vào, bức bách tới mức cha không thể không vứt bỏ tôi. Dì Tần, tôi không phải kẻ ngu, từng việc từng chuyện tôi đều biết, nhưng cha tôi kính dì yêu dì, cho nên tôi có thể thối lui, có thể giúp dì che giấu, nhưng dì không nên đóng băng tôi, còn gây khó dễ hợp đồng của tôi không tha, tôi chỉ là muốn diễn trò mà thôi.
"Mày......" Tần Lỵ bị lời vạch mặt của anh chấn động tới đờ ra, nhớ tới thân ảnh để lộ ở cửa cầu thang, không kịp suy nghĩ anh sao biết được mấy việc này, nhanh chóng nói, "Thu Hạc, con đừng nói bậy, dì Tần không muốn đóng băng con, mấy thứ con nói kia ta......"
"Dì có thể nói dì không biết, không liên quan, coi như dì không biết đi, nói ra mấy thứ này là tôi kích thích." Địch Thu Hạc cắt đứt lời bà ta, từ trong túi lấy ra một phần văn kiện đặt vào tay bà ta, trong ngữ khí mang theo một tia khổ sở, "Đây là văn kiện đoạn tuyệt quan hệ cha con, tôi đã ký. Tôi không dám ngay mặt giao cái này cho cha, sợ ông ấy đau lòng, cho nên mặt dày làm khó dì chút, hi vọng dì có thể giúp tôi giao cái này cho cha, lại an ủi ông ấy chút. Còn có, cảm ơn dì đã đem hợp đồng của tôi về, tôi sẽ tìm luật sư định ra một phần giải ước hợp đồng, cùng phí vi phạm hợp đồng cùng nhau gửi tới Hoàng Đô, từ nay về sau tôi làm nghệ sĩ nhỏ của tôi, dì bồi dưỡng người thừa kế Hoàng Đô của dì, hai chúng ta không liên quan tới nhau, chỉ cầu ngài đừng tiếp tục gây khó dễ tôi."
Tình huống chuyển biến đột ngột, rõ ràng lúc trước một lòng mưu kế muốn lấy được văn kiện đoạn tuyệt quan hệ cha con, bây giờ lại biến thành một củ khoai lang phỏng tay. Tần Lỵ hận tới răng đều muốn cắn nát, nhưng vẫn phải tiếp tục diễn trò, trong mắt rất nhanh ứa ra lệ quang, giải thích, "Thu Hạc, con hiểu lầm dì Tần rồi, con nói với ta, là ai nói với con mấy chuyện không có thật kia? Dì Tần đi thu thập hắn! Văn kiện này con lấy về, máu mủ tình thâm, quan hệ cha con như thế nào một phần văn kiện có thể đoạn tuyệt, ta......"
"Một phần văn kiện còn chưa đủ sao? Đã đoạn tuyệt quan hệ cha con còn chưa đủ sao?" Địch Thu Hạc đột nhiên đề cao thanh âm lại lần nữa cắt đứt lời bà ta, lồng ngực phập phồng, làm như đè nén cảm xúc thống khổ nào đó, giọng khàn khàn, "Tôi hiểu rồi, khó trách dì lúc trước vẫn luôn khuyên cha tôi đưa tôi ra nước ngoài học...... Dì Tần, sau này làm ơn chiếu cố tốt cha, tôi đi trước."
"Thu Hạc!" Tần Lỵ cơ hồ là thét chói tai gọi anh một tiếng, tiến lên gắt gao kéo tay anh, nói, "Con không thể đi! Người một nhà có hiểu lầm nói ra là được rồi, con như vậy là khoét tâm người làm cha mẹ chúng ta a!" Không thể đi, Địch Thu Hạc hôm nay nói gì cũng không thể đi! Nếu nó đi, chút nước bẩn nó giội tới này sẽ tẩy cũng tẩy sạch! Phần văn kiện đoạn tuyệt quan hệ cha con nó lưu lại cũng sẽ không có hiệu lực! Cho dù bà cuối cùng dỗ Địch Biên lại, Địch Thu Hạc nó cũng sẽ trở thành đứa con cả bị ủy khuất Địch Biên trong lòng vĩnh viễn hổ thẹn muốn bù đắp, vậy càng khó làm!
Địch Thu Hạc dừng bước, hít sâu hai cái sau đó quay đầu lại, đè lại tay bà tay túm lấy trên cánh tay, từ từ kéo xuống, hốc mắt đỏ bừng nói, "Dì biết không, năm 15 tuổi ấy, tôi kỳ thực đã chuẩn bị sửa cách xưng hô gọi dì là mẹ rồi, nhưng ngàn không nên vạn không nên, tôi không nên nghe được cuộc điện thoại ngài gọi với trợ lý kia...... Không giống như ý nguyện của ngài biến thành tàn phế thật có lỗi, còn có Xuân Hoa, nó còn nhỏ, Hoàng Đô tôi không cần, cái nhà này tôi cũng muốn không nổi, cho nên đừng dạy hư nó nữa, nó vốn nên là một tiểu cô nương biết điều đơn thuần." Nói xong vung tay bà ta ra, bước vào trong bóng đêm dần tối.
"Thu......"
Xong rồi......
Tần Lỵ nhìn cửa lớn trống trơn, nghe tiếng bước chân cửa cầu thang truyền đến, dùng sức nhắm mắt lại.
Địch Thu Hạc, ĐỊCH, THU, HẠC! Quả nhiên là chó biết cắn người không kêu, bà ta nhìn lầm rồi!
Sáng sớm, Hạ Bạch ngáp từ tòa ký túc xá đi ra, vừa vuốt vuốt tấm thẻ làm lại xong vừa đi về phía nhà ăn.
"Tôi muốn ăn mì trường thọ nhà ăn phía bắc."
Một bóng người cao lớn thon dài đột nhiên từ một con đường nhỏ khác rẽ ra, thập phần tự giác đi tới bên cạnh cậu.
Hạ Bạch khép mí mắt xuống, bước sang bên cạnh vạch rõ giới hạn.
Địch Thu Hạc tay đút túi quần, ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời mới lên, nhàn nhạt nói, "Hôm nay là sinh nhật 23 tuổi của tôi."
Hạ Bạch giơ tay lên bịt lỗ tai, tỏ vẻ cậu đã điếc.
"Hôm qua tôi bị người trong nhà đuổi ra ngoài, còn đã giải ước với Hoàng Đô, chi một số tiền vi phạm hợp đồng lớn, có đôi khi nghĩ một chút, kỳ thực sống đặc biệt không có ý nghĩa...... Cậu nói người sau khi chết rồi thì như thế nào? Thật sự sẽ có canh Mạnh bà có thể uống sao?"
Hạ Bạch trong lòng nghẹn một cái, khẩu khí nghẹn lại rẽ vào ngã rẽ, đi hai bước sau đó phát hiện người nào đó âm hồn bất tán không có đuổi theo, quay đầu tức giận nói, "Không phải muốn ăn mì trường thọ? Đi theo!"
Địch Thu Hạc dừng ở ngã rẽ bị vành nón chặn lại biểu tình nghe vậy sửng sốt, sau đó cười giơ tay lên lấy mũ xuống, cất bước tiến lên, "Cậu mời tôi ăn mì, tôi cho cậu tấm ảnh chữ ký chính tay làm đáp lễ thế nào? Là cậu nói, sau này chữ ký của tôi có thể bán được một vạn, vậy ảnh có chữ ký nhất định bán được đắt hơn, tiểu cẩu tử, cậu được lợi."
Hạ Bạch: "......" Ngứa tay, muốn đánh người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...