Một Lần Nữa Yêu Lại Từ Đầu
Trở lại kinh thành, Tống Mạn Vũ trở về báo cáo tình hình.
Trước đó hắn đã cho người mang bằng chứng ăn hối lộ của các quan viên tham gia trong vụ cứu trợ những năm vừa qua, lại thêm phần lũ lụt xảy ra bất ngờ, trước hôm hắn trở về thì tình hình được kiểm soát cũng được báo lên.
Lần báo cáo này hắn trực tiếp nói lại đầu đuôi từng chi tiết lại chen lẫn sự giúp đỡ của cửa hàng lương thực của Diệp gia khiến Tống Nhậm không khỏi hài lòng.
Ông ý vị sâu xa nhìn hắn:” Xem ra giấc mơ của con là một điềm báo”
Tống Mạn Vũ cúi đầu nói:” Cũng chỉ là nhi thần may mắn”.
Ông đương nhiên biết hai nhi tử của mình đang cố gắng so tài muốn bộc lộ ưu điểm cho ông nhìn thấy, ông cũng rất hài lòng mà đứng nhìn hai nhi tử của mình ‘thi đấu’ với nhau.
Ông đã kéo dài thời gian lập trữ, chỉ sợ quần thần sẽ không yên nhưng ông quả thật không biết nên chọn ai.
Tống Mạn Vũ tuy có phần hơi người nhưng lại không có ai chống lưng khác với Tống Mạn Cảnh, nhưng nhi tử thứ tư này của ông lại không bộc lộ quá nhiều khả năng…
Ông nheo mắt, lại nhớ đến hắn trước khi đi Trấn Thủy đã xin ông chuẩn bị sẵn vật phẩm cứu tế, lại xin trích trước một ít hoàng khố để thu mua lương thực.
Ông lúc đó không quá đồng ý, dẫu sao Trấn Thủy đã một thời gian không có thiên tai, sau khi nghe phân tích của hắn rằng không phải những năm nay không có thì chúng ta phải bỏ qua cũng giống như vẫn phái người đến đó xem xét tu sửa.
Ông đồng ý cho hắn một ít bạc để mua lương thực, nếu không có thiên tai thì xem như phân phát cho người dân nghèo đói, còn nếu thật sự xảy ra thì bao nhiêu đó cũng đủ cầm cự một hai ngày để người từ trong hoàng cung có thể tiếp tế thêm.
Qua đợt này ông có cách nhìn khác về Tam hoàng tử của mình, ông hỏi:” Con đã lập công lớn xứng đáng được phần thưởng, con muốn ta ban thưởng gì cho con?”
Tống Mạn Vũ hai mắt hơi lóe lên rồi cực nhanh giấu vào mà tâu:” Nhi thần chỉ xin một điều.
Mỗi ba năm kinh thành của chúng ta sẽ tổ chức hai kì thi quan trọng nhưng lại cách quá xa nhau.
Nhi thần kính xin phụ hoàng suy xét đến việc rút ngắn khoảng cách của hai kì thi để tiết kiệm hoàng khố cũng như công sức của các sĩ tử”
Tông Nhậm sau khi nghe xong nét mặt bỗng biến đổi, hắn đương nhiên nghĩ đến hậu quả nhưng vẫn vờ như không nhìn thấy.
Hoàng đế xưa nay rất nghi kị nhi tử của mình kéo bè kéo cánh với các quan viên trong triều cũng như những nhân tài sắp vào trong cung.
Mặc dù mọi chuyện vẫn diễn ra dưới mí mắt của thiên tử nhưng chỉ cần không trực tiếp công khai ra thì hoàng đế cũng xem như nhấm một mắt cho qua.
Đằng này hắn lại tự mình cầu xin còn liên quan đến các sĩ tử sắp vào kinh ứng thí.
Tống Nhậm trầm ngâm nhìn hắn, không khí xung quanh có chút ngạt thở yên ắng đến có thể nghe được tiếng kim rơi.
Cuối cùng Tống Nhậm qua loa mở lời ban thưởng cho hắn nhiều thứ quý giá rồi đuổi người ra khỏi ngự thư phòng.
Tống Mạn Vũ thỉnh an rồi xoay người rời đi, khuất tầm mắt của Tống Nhậm vẻ mặt hắn liền không biểu cảm người ở bên ngoài cũng không thể đoán được nội dung ở bên trong.
Hắn chậm rãi đi đến cửa hoàng cung, trong lòng thì đang suy nghĩ chỉ mới có một ngày không gặp mà hắn lại nhớ bảo bối của hắn rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...