Ngày hôm nay thời tiết trở trời, mưa to gió lớn. Nằm trong chăn, Lâm Ngạo Tuyết không muốn dậy cũng không được. Vết thương trên lưng cô lại nhói đau. 5 năm nay, tuy rằng vết thương đã lành, không còn sẹo nhưng mỗi khi trái gió trở trời nó lại nhức buốt âm ỉ trong người.
Và nỗi đau của mỗi người, cũng như vậy. Thời gian có thể chữa lành mọi vết thương, làm nhạt nhòa nỗi đau theo năm tháng, nhưng mỗi khi trái gió trở trời nó lại đau đớn, vạch trong tim những vết sẹo không bao giờ lành lặn. Từng đâu đó được nghe một câu chuyện về trái tim đầy những vết thương, chai sẹo nó được gọi là trái tim đẹp nhất. Vì nó đã phải trải qua muôn vàn khó khăn thử thách, bao cay đắng, mỗi vết thương là mỗi lần đau, ấy vậy mà nó vẫn phải sống, vẫn phải đập. Một trái tim như vậy, được coi là trái tim đẹp nhất. Lâm Ngạo Tuyết cũng từng tự hỏi bản thân cô liệu có thể được như trái tim kia, dũng cảm vượt qua tất cả để hướng tới ngày mai tươi sáng không? Cô biết cô nhát gan, ích kỉ, yếu hèn khi không dám đối mặt với mọi chuyện mà bỏ trốn. Nhưng giờ đây cô chỉ là muốn rũ sạch tất cả để được bình yên trong tâm hồn thôi. Cô chỉ có một mong ước đơn giản như vậy thôi.
Thế nhưng mỗi lần đau đớn do vết thương gây ra, bản thân không muốn nhưng đã nhớ lại vô số những điều không muốn nghĩ đến nữa, và con người ấy lại xuất hiện.
Đã lâu rồi, y không còn xuất hiện trong giấc mơ của cô, không còn thấy ác mộng nữa.
Cũng đã lâu rồi không còn nhớ tới quãng thời gian đau đớn ấy nữa. Vậy mà hôm nay lại như vậy, chút cảm giác bất an lại tràn về.
5 năm, liệu y đã dứt khoát quên cô được chưa, đã muốn buông tha cho cô chưa? Liệu y một ngày nào đó có xuất hiện trước mặt cô nữa không. Y thật đáng sợ, cũng thấy si tình, chỉ tiếc bản thân, cô lại không thể yêu y được. Hoặc là do số phận trêu đùa cả cô và y….. Cô vẫn không dám thừa nhận một sự thật…..
Cô trở dậy. Vòng qua phòng của hai bảo bối. Hai nhóc vẫn còn đang ngủ ngon. Cô kéo lại chăn rồi thơm nhẹ lên trán chúng. Bước chân đi ngang qua thư phòng của Lãnh Phong, cô có chút ngần ngại, rồi khẽ tiến tới mở cửa. Bên bàn làm việc anh đang ngủ gục ở đó. Anh vẫn như vậy, làm việc quên thời gian lúc nào cũng cố gắng nỗ lực.
Cô quay đi sau đó trở lại là một tấm chăn, choàng lên người anh. Lãnh Phong không rõ tỉnh là bao giờ, hoặc là anh chưa ngủ, chỉ đang nằm nghỉ, thấy hành động của cô, khẽ xoay mình kéo cô vào lòng, gương mặt tựa vào gáy cô, tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể cô.
Ngạo Tuyết khẽ run lên, lâu lắm rồi hai người không có sự đụng chạm thân thiết như vậy.
“ Ngạo Tuyết……” Anh trầm giọng gọi
“ Lãnh Phong….”
“ Có thể gọi anh Phong như trước được không?” Giọng anh nỉ non.
Cơ thể cô cứng ngắc không được tự nhiên, cô không còn giống trước đây, thả lỏng người tựa hẳn vào lòng anh nữa rồi. Cũng có thể trên đôi vai cô đã quá nặng nề, không muốn chia sẻ nó cho ai. 5 năm qua anh biết để có thể nuôi dạy hai đứa trẻ, một mình cô vất vả không ít, hơn nữa cô lại bỏ đi như vậy chắc chắn là có lý do nào đó. Tất cả về cô đều bí ẩn không tìm được lời giải.
“ Lãnh Phong, có một số việc, em nghĩ cần phải nói rõ với anh” Cô nhàn nhạt nói. Trải qua 5 năm đau khổ, cô đã có thể tập ình sự bình thản dửng dưng cùng lạnh nhạt với mọi việc.
Có thể là Lâm Ngạo Tuyết vẫn còn yêu Tiêu Lãnh Phong nhưng không có nghĩa cô muốn ở bên anh. Có những sự việc, một khi đã sai rồi, không thể quay lại được nữa, không thể làm lại. Năm đó cô cùng Vũ Duy dây dưa, là cô đã xác định sẽ không còn đường cho bản thân mình quay lại cạnh anh nữa.
“ Lãnh Phong, em không yêu anh nữa”
Cảm nhận cái ôm ấy có chút cứng lại, cô hiểu rõ, mình đang làm anh tổn thương, nhưng lòng cô bây giờ dù còn yêu cũng không thể mở ra được.
“ Lãnh Phong, chuyện của chúng ta qua lâu rồi, đó là sự thật. Không ai có thể phủ nhận được. Em không thể yêu ai được nữa. Với em bây giờ chỉ có hai đứa con là quan trọng nhất. Em chấp nhận anh, chỉ vì con thôi.”
Đôi tay anh vô lực buông lỏng, cô càng lạnh lùng nói thêm
“ Nếu…. Nếu anh không muốn, có thể không cần kết hôn với em. Vì hiện tại em chỉ muốn cho chúng một gia đình có đầy đủ ba mẹ thôi.”
Nói xong cô đứng dậy, định đi thì một lần nữa bị Lãnh Phong kéo trở lại lòng mình.
“ Anh biết, nói không yêu anh nữa, là em nói dối…….”
“ Anh biết, 5 năm qua, em chịu nhiều đau khổ cùng vất vả, làm trái tim đóng băng, không muốn tiếp nhận ai nữa”
“ Anh biết, anh muốn giành cả đời này để bù đắp cho em, giành cả đời để lấy lại tâm của em, trái tim của em như ngày trước”
“ Hãy làm vợ anh, kết hôn cùng anh, chúng ta sẽ cùng cho Alex và Emily một gia đình hạnh phúc. Để anh mang lại hạnh phúc cho em lần nữa đi, Ngạo Tuyết”
Cô khẽ quay đầu nhìn người con trai trước mặt mình, đôi tay run rẩy đưa lên khẽ chạm nhẹ gương mặt anh. Đường nét khuôn mặt vẫn tuyệt mĩ như vậy, bờ môi, ánh mắt cái mũi. Trong trí nhớ của cô tất cả vẫn còn nguyên vẹn không sai dời.
“ Phong, anh gầy đi nhiều.” Cô xúc động nói. “ Như trước kia, em hay xấu hổ thường giả ngu trước vấn đề tình cảm, nhưng em bây giờ đã trưởng thành rồi. Tâm của em, 5 năm trước, đã chết rồi.”
“ Em biết anh hiểu em cũng như em hiểu anh, chúng ta không thể nói dối nhau được, em còn yêu anh cũng như em biết anh yêu em, nhưng quả thật em không thể đón nhận tình cảm ấy. Em không còn xứng đáng nữa rồi.”
“ Trước đây, em từng ao ước có lúc anh sẽ trở lại bên em, nói với em những lời yêu thương, muốn bù đắp cho những nước mắt khổ đau của em. Nhưng tất cả chỉ là mơ ước. Bây giờ tâm của em đã chết. Lâm Ngạo Tuyết trước đây chết rồi, anh hiểu không.”
Nắm lấy tay cô. Anh thật dịu dàng hỏi
“ Anh không hiểu, em yêu anh và anh cũng như vậy, sao lại không thể ở bên nhau….. Em không thể cho anh cơ hội để làm lại sao?”
“ Cơ hội, 5 năm trước em đã cho cả anh và em…..”
Lời còn chưa dứt cô đã bị chặn miệng lại, bờ môi của Lãnh Phong phủ lên thật ôn nhu yêu thương. Cô có chút cứng người muốn giãy, nhưng một tay Lãnh Phong chế trụ sau gáy, cô vô lực để mặc anh muốn làm gì thì làm. Lãnh Phong duy nhất có một điểm giống Vũ Duy đó là sự cố chấp, anh không thể để mất cô. Thà rằng cô không còn yêu anh nữa, nhưng đằng này cả hai đều kẻ có tình người có ý, vậy thì tại sao không thể ở bên nhau nữa
Thấy cô không còn phản kháng, anh chủ động mở miệng cô ra, đưa lưỡi đi khắp miệng cô thăm dò tận hưởng. Nơi này vẫn ngọt ngào như vậy, không thay đổi. Bị anh hôn tới mê loạn, từ miệng cô khẽ rên lên một tiếng thỏa mãn, bất giác cô vòng tay ôm cổ anh. Được sự ủng hộ từ cô, con người Lãnh Phong rạo rực, dục vọng khẽ trỗi dậy, tuy nói 5 năm trước hai người có quan hệ nhưng anh không hề cảm nhận được. Không hiểu tại sao anh lại không thể nhớ rõ và hình dung được chuyện của hôm đó.
Bế cô đứng dậy, Lãnh Phong áp cô trở lên giường. Anh chủ động hôn cô thật nồng nhiệt, mà Ngạo Tuyết cũng động tình, cô cũng không phải là lần đầu tiên nữa.
5 năm trước, cái đêm đầu tiên, sự trong trắng của cô là cho anh. Vòng tay ôm lấy anh rồi bắt đầu đáp trả. Nhận thấy cơ thể cô đồng tình, Lãnh Phong bắt đầu di chuyển, hôn lên cổ cô, đi xuống xương quai xanh, mà bản thân Ngạo Tuyết tay cũng di chuyển lên ngực anh, khẽ cởi bỏ từng cúc áo.
Cho tới khi một tiếng nói cất lên làm cô bừng tỉnh như người từ trong mộng bước ra
“ Ngạo Tuyết, cơ thể em thật mĩ”
Một câu nói như ong vào đầu, đập vào hiện thực của cô. Câu nói này, làm cả người cô tê liệt cứng đờ. Bản thân cô không biết từ lúc nào phần trên đã trống trơn, Lãnh Phong cũng như vậy. Do chính tay cô làm nên
“ Ngạo Tuyết thật mĩ……”
Mà bản thân Lãnh Phong cũng nhận ra như vậy. Anh khẽ dừng lại, Ngạo Tuyết chợt vùng dậy, cô có chút áy náy nói
“ Em xin lỗi, em về phòng đây”
Cô vội vã khoác lại áo, rồi bỏ về phòng. Lãnh Phong lặng lẽ nằm xuống giường, dục hỏa trước hành động của cô biến đâu hết, anh không rõ là có chuyện gì xảy ra với cô nữa. Rõ ràng có thể tiếp nhận nhưng đến cuối cùng lại như bị một bóng ma nào đè nén ngăn cản lại.
Con người ta ai ai cũng có chấp niệm, một loại cố chấp trong suy nghĩ ngăn không ình thoát khỏi nó, sống trong nó và cứ khư khư như vậy.
Vũ Duy, Ngọc Chi, Ngạo Tuyết thậm chí cả Lãnh Phong đều như vậy, họ cứ giữ mãi những cố chấp của mình trong lòng, nghĩ về nó và muốn theo cái chấp niệm đó tới cùng
Ngạo Tuyết tựa lưng vào cửa, vô lực ngồi xụp xuống. Lời nói của Phong giống lời của Vũ Duy năm đó…. Cô có chút…..
Vết thương bỗng nhiên đau đớn kèm theo khó thở. Tay cô ôm chặt lấy cơ thể mình. Trong bóng tối cô đơn, chỉ có thể còn lại chút gì đó hối tiếc.
Sai một li đi hằng trăm dặm. Đã sai rồi không thể quay lại được nữa.
Cơn mưa đêm mỗi lúc một nặng hạt, tiếng mưa rơi ngoài hiên cũng như lòng cô lúc này…..
Ngoài cửa phòng kia, Lãnh Phong đứng đó, muốn gõ cửa, muốn đi vào căn phòng đó không e ngại gì như ngày xưa ấy nhưng cuối cùng lại buông tay. Anh cũng tựa sát vào cửa và đứng đó. Hai người họ chỉ cách nhau một cái cửa thôi, tại sao lại thấy như xa cách cả vòng trái đất vậy. Rất gần mà rất xa, tình yêu của ta có thể lại như lúc đầu hay không Ngạo Tuyết.
Không thể dựa vào tình cảm trong quá khứ được, Lãnh Phong hiểu, chỉ còn cách tạo dựng tương lai, anh và em sẽ có tương lai hạnh phúc.
Đã lâu rồi, Vũ Duy không tới căn biệt thự này nữa.
Phải nói là từ lúc Lâm Ngạo Tuyết chết, anh không bao giờ trở về đây nữa. Căn nhà này chỉ còn người giúp việc đến quét dọn hàng ngày, vì vậy mọi thứ ở đây vẫn ngăn nắp, sạch sẽ.
Gã lặng lẽ uống rượu, bao nhiêu năm nay đó vẫn là thứ giải sầu của gã.
Mưa lặng lẽ rơi rơi, yêu và hận, gã quả đã nếm đủ cảm giác này rồi. Nhận được tin cô còn sống, hơn nữa lại là sống rất tốt, hắn có cảm giác như thế nào nhỉ? Không rõ nữa, đầu tiên là vui mừng hoan hỉ, tiếp theo là phẫn nộ, biết tin hai người đó lại chuẩn bị kết hôn lần nữa, là ghen tức lồng lộn.
Những tư vị cô mang lại cho gã, chẳng lẽ không đủ để hành hạ gã sao. Cô không hiểu rằng gã yêu cô như thế nào sao? Gã chỉ muốn mang cô trở lại bên mình, dù cho có cách nào xấu xa, đê tiện bị cô khinh ghét, chửi bới coi thường cũng mặc kệ miễn cho cô ở bên gã.
Trời sinh Lâm Ngạo Tuyết có một tinh thần lạc quan không bao giờ hết. Mới đêm hôm qua cô còn đau đớn mà rơi những giọt nước mắt, sáng nay lại có tinh thần hưng phấn như vậy. Cô cũng giống thời tiết kia, sau cơn mưa trời lại sáng. Tinh thần lạc quan này ngay cả trong những thời gian đau khổ nhất không nhạt phai, cô luôn cho rằng,đau khổ sẽ qua đi và cô sẽ tìm được hạnh phúc mới.
Trở dậy, trời đã tạnh hẳn,nắng sớm nhẹ nhàng, tinh khôi, khung cảnh sau trận mưa cũng trở nên trong xanh hơn rất nhiều. Hít một hơi thật dài, cô quyết định sẽ thật vui vẻ mà sống, không thể lúc nào cũng ủ rũ được. Quá khứ hãy để nó là những gì của ngày hôm qua, phải sống cho hiện tại và hướng tới tương lai.
Hôm nay là ngày đầu tiên đưa hai bảo bối tới trường học, không thể sơ suất được. Vào bếp, cô định làm vài món ăn cho tụi trẻ cùng Phong. Hôm qua anh thức khuya, hôm nay cô muốn tẩm bổ ọi người một chút. Sau một đêm Ngạo Tuyết cũng đã thông suốt rồi. Cô và anh sẽ kết hôn thì cũng phải tạo cho Alex cùng Emily không khí hòa thuận êm ấm của gia đình.
Trong cuộc sống đôi khi người ta không hẳn yêu là vẫn lấy nhau, vẫn hạnh phúc đó thôi. Cô có thể làm như vậy. Đôi khi thay đổi suy nghĩ một chút còn tốt hơn là cứ khư khư ôm lấy quá khứ.
Cô đã học buông tay khi cần thiết, không để cho bản thân mình bị tổn thương nặng nề, những thứ không thể của mình thì không hy vọng quá nhiều. Con người ta đôi khi phải học cách không để mình bị tổn thương. Cái gì cần dứt khoát thì phải dứt khoát, cần lạnh lùng thì phải lạnh lùng.
Lãnh Phong vào bếp, hình ảnh Ngạo Tuyết mặc tạp dề, trông cô vẫn như trước kia có dáng dấp của hiền thê lành mẫu. Vẫn như vậy không hề thay đổi, nếu không phải đã có hai đứa con anh vẫn tưởng họ vẫn hạnh phúc vẫn như 5 năm trước không có gì thay đổi.
“ Phong, anh dậy sớm vậy?”
Lãnh Phong có chút thất thần trố mắt nhìn cô, cô đã gọi anh là Phong….. Giọng nói vẫn vậy, vẫn rất nhu tình ấm áp.
“ Phong, anh sao vậy” cô tinh nghịch hỏi. Cô thừa biết anh đang ngạc nhiên.”
“ Tuyết……”
“ Dù sao sau này chúng ta cũng là vợ chồng rồi, phải đối tốt với nhau, tạo một gia đình hòa thuận cho hai nhóc chứ, đúng không?”
“ Chỉ là vì thế thôi sao?”
Cô mỉm cười gật đầu, cô không muốn làm khó anh
“ Còn vì tương lai của anh và em.”
“ Phong, em nghĩ kĩ rồi, dù sao sau này chúng ta cũng phải sống cùng nhau. Em cũng sắp trở thành vợ anh. Em đương nhiên biết mình phải làm những gì?”
“ Phong, có một số chuyện em không thể nói với anh được, em cần thêm thời gian….”
“ Anh hiểu rồi. Anh có rất nhiều thời gian để chờ đợi em, nhưng em phải nhanh lên, thời gian không chờ đợi con người đâu…..”
“ Vâng”
Cô gật đầu, anh tiến tới, hôn nhẹ lên trán cô. Cô đã thỏa hiệp rồi, thì anh cũng nên thỏa hiệp, tiến từng bước từ từ, lấy lại tâm của cô.
“ Anh, ba mẹ tương thân tương ái kìa”
Hai nhóc không rõ từ lúc nào đã tỉnh giấc, đi vào phòng ăn. Thấy cảnh tượng như vậy vô cùng vui vẻ. Tuy chúng không biết chuyện gì của người lớn, nhưng lúc ở sân bay mamy có vẻ miễn cưỡng còn hôm nay đã có chút chuyển biến. Tuy rằng chúng cần pa pa nhưng nếu mamy không vui chúng cũng không nỡ để mamy buồn.
Giờ thấy cả hai có vẻ hòa hợp lại rất xứng đôi, chúng vô cùng hào hứng. Ba ba lại càng rất cưng chiều chúng nữa. Lãnh Phong bế Emily lên, gương mặt anh vô cùng vui vẻ. Khẽ thơm nhẹ trán cô bé
“Bảo Bối, hôm nay đi học đó, có vui không”
Tên tự của hai nhóc là Bảo Bảo với Bảo Bối, chúng là báu vật ông trời đã ban cho cô trong lúc cô đau khổ, tuyệt vọng nhất nên cô đã đặt tên như vậy.
“ pa pa, rất vui ạ, ở trường có nhiều rất bạn. Có thể có nhiều trò chơi nữa”
“ Lớn rồi còn muốn chơi trò chơi” Bảo Bảo lên tiếng, vẫn là giọng điệu ông cụ non. Ngạo Tuyết mỉm cười xoa đầu con trai
“ Con cũng chỉ 5 tuổi thôi, Vẫn còn bé lắm đã đòi làm người lớn rồi”
“ Mẹ và ba sẽ đưa tụi con đi học chứ?” Alex hỏi
“ Đương nhiên rồi”Lãnh Phong khẳng định “ Ngày đầu tiên đi học hai đứa đều được ba mẹ đưa đi”
“ Thôi được rồi, vào ăn sáng thôi.”
Không khí êm ấp, hạnh phúc hòa hợp này, là thứ Lâm Ngạo Tuyết đã từng rất mong muốn. Quãng thời gian năm ấy, tiểu cô nương vẫn còn mơ mộng trong sáng. Cô muốn có thể trở thành vợ của Tiêu Lãnh Phong, sinh cho anh những đứa con thật xinh đẹp, đáng yêu, kháu khỉnh. Cả gia đình quây quần bên nhau tràn đầy tiếng cười, niệm vui hạnh phúc.
Mơ ước ấy đơn giản nhỏ nhoi, vậy mà lại khó có thể thực hiện được. Tất cả chỉ như bong bóng vỡ òa. Rồi một ngày sau 5 năm, khi mà hy vọng đó đã bị lãng quên, chôn vùi từ lâu, không nghĩ tới nữa, nó bất ngờ xuất hiện trước mặt mình.
Trong lòng chút ấm áp như dòng suối. Bất giác cô cảm thấy có chút mãn nguyện hài lòng. Nếu như thời gian có thể ngừng trôi thì tốt biết bao…..
Chiếc xe sang trọng đỗ trước cổng trường tiểu học. Năm nay hai nhóc bắt đầu học lớp 1. Bước đi chập chững đầu tiên, vào xã hội này. Cô và Lãnh Phong đưa bọn trẻ vào tận lớp. Ân cần dặn dò chúng
“ Hai bảo bối ngoan, ở lớp phải chịu khó học, nghe lời thầy cô, hòa thuận với bạn bè, không được ức hiếp người khác, nghe chưa?”
“ Emily biết mà Mamy” Cô nhóc gật gù vâng dạ
“ Mamy thành bà già cằn nhằn rồi”
Khẽ cốc nhẹ đầu cậu con trai
“ Học ngoan nhé” Rồi cô thơm nhẹ lên má chúng.
Lãnh Phong âu yếm nhìn cô, chút hạnh phúc nhỏ dấy lên trong lòng anh. Thứ hạnh phúc này từ 5 năm trước có trong mơ anh cũng không tưởng tượng được nó có thể đến.
Cô vẫn còn sống, đang ngay cạnh bên anh. Lại còn thêm hai đứa con thông minh xinh đẹp đáng yêu như vậy. Anh còn cầu mong điều gì nữa đây.
“ Hai con học ngoan. Chiều ba mẹ lại tới đón”Anh nói.
“ Dạ, tụi con biết rồi”
Trong mắt bạn bè trang lứa, hai nhóc chính là thần tượng. Có bố mẹ đều xinh đẹp, lại giàu có những không bao giờ ỉ vào đó mà coi khinh người khác. Có thể coi Ngạo Tuyết là một bà mẹ độc thân nuôi con thành công khi có thể nuôi dưỡng những đứa trẻ này ngoan ngoãn và xinh đẹp như vậy.
Chúng chính là niềm vui, niềm hạnh phúc tự hào vô bờ bến của cô. Quay lại xe, Lãnh Phong hỏi cô
“ Về đây rồi, em tính làm gì?”
“ Em rất là lười a” Ngạo Tuyết bắt đầu ỉ lại anh như trước kia. “ Em sẽ ở nhà làm một nhàn thê”
“ Anh đủ sức nuôi sống 3 mẹ con em”
Đùa chứ, Tiêu Chủ tịch của L mà không đủ tiền nuôi vợ con mình sao? Nói ra bị mọi người chê cười chết. Cô thừa biết, 5 năm vất vả với cuộc sống, dồn hết sức vào công việc, quả thật cô có chút mệt mỏi. Bây giờ muốn nghỉ ngơi một chút
“ Em muốn mở một quán cà phê. Làm một người an nhàn, hưởng phúc” Ngạo Tuyết mỉm cười, đôi mắt cô an lành thánh thiện.
“ Em chọn địa điểm đi, anh sẽ chi tiền” Cô muốn thứ gì anh cũng có thể đáp ứng. Mọi thứ anh đều có thể cho, miễn sao được trông thấy nụ cười hạnh phúc của cô.
“ Có người mời em về L làm việc đấy” Cô bắt đầu lại như xưa, kể mọi chuyện của mình cho anh nghe.
“ Ai vậy, vị trí gì?”
“ An Lương đùa em, bảo về làm thứ kí riêng cho Chủ tịch, tức là cho anh đấy”
Lãnh Phong khẽ nhíu mày, gương mặt không lộ rõ cảm xúc rồi tiếp tục lắng nghe
“ Nhưng em bảo là em không muốn cái người đang làm vị trí đó bị thất nghiệp, nghe bảo người ta làm việc cũng rất khá mà. Bị thất nghiệp thì người ta chỉ chửi mình thôi. Em không ác thế được”
“ Đồ ngốc này, em ác thì có lẽ chả có ai hiền cả đâu. Vị trí đó là của Ngọc Chi”
Anh từ tốn nói. An Lương đang có ý nhắc nhở Ngạo Tuyết mà cô nhóc này dửng dưng không để ý. Nhưng anh cũng ngầm hiểu An Lương cũng đang nhắc nhở chính bản thân anh. Không nên mắt nhắm mắt mở cho Ngọc Chi nữa, đặc biệt là cái việc kia chưa được làm rõ.
“ Vậy à…..” Ngạo Tuyết có chút trầm giọng lại.
Lãnh Phong khẽ nắm lấy tay cô. Ôn nhu nhìn cô
“ Anh không yêu cô ấy, chỉ là làm việc theo năng lực thôi”
“ Phong, em tin anh” Cô cười yếu ớt. Tính của anh thế nào cô là người rõ hơn ai hết.
“ Nếu cô ấy có năng lực ngồi vào vị trí đó, thì anh cứ để cô ấy làm, em không có ý kiến gì cả”
Chợt nhìn bên đường tòa trung tâm thương mại.
“ Phong cho em xuống chỗ này” Cô nói
“ Nơi này…..”
“ Ừm, anh còn đi tới công ty nữa. Em muốn đi dạo mua một số đồ dùng nữa. Ngại quá lần này về đây không mang theo hành lý…..”
“ Được rồi, anh hiểu. Có cần anh đi cùng không?”
“ Đi theo xách đồ cho em hả? Có vẻ được nha”
“ Ừ vậy thì cùng đi” Anh cười.
“ Thôi, em đùa đấy, nếu để nhân viên của anh nhìn thấy chắc em sẽ sống không nổi tới mai mất”
Kéo cô vào lòng, anh âu yếm
“ Đồ ngốc, chồng xách đồ cho vợ thì có gì là không được. Cả đời này anh có thể theo em xách đồ nhé”
“ Ngạo Tuyết, anh nói rồi, anh sẽ dùng cả cuộc đời còn lại này, để chăm sóc, bù đắp và yêu thương em.”
Cô khẽ đưa tay, ôm nhẹ lấy anh “ Em hiểu được. Anh yên tâm”
Vẫy tay chào tạm biệt, xe của Lãnh Phong cũng dần dần đi xa. Cô bắt đầu đi dạo. Khu thương mại này là của L. Mua đồ ở công ty của anh, mình cũng chả bị thiệt gì cả. Cô tự trêu đùa mình như vậy. Rồi thong thả đi dạo.
Phải nói lâu lắm rồi bản thân không thảnh thơi như vậy. Ít nhất phải lượn lờ thật lâu mua đồ cho hai nhóc cùng mình. Tiện thể mua cho Lãnh Phong nữa. Người đẹp nên mặc gì cũng đẹp.
Ngạo Tuyết đúng là rất nhanh thích nghi, cô cứ nghĩ đó là vì cô sắp là vợ của anh, trách nhiệm của một người vợ đối với chồng, nhưng đó cũng là tình yêu cô giành cho anh. Nó cứ âm thầm như vậy……
Các nhân viên trong cửa hàng, thấy cô khẽ cúi đầu. Hình cô xuất hiện trên các mặt báo như vậy, ai mà không biết cô là phu nhân chủ tịch của họ. Đương nhiên là phải lễ phép rồi, họ còn muốn làm việc ở đây dài dài nhé.
Ngạo Tuyết không quá chú trọng việc này, cô đơn thuần đi dạo để giải sầu thôi. Không cần thiết phải quan trọng hóa vấn đề này.
Diệp Ngọc Chi do phải kiểm tra một số công việc hiện tại cũng đang có mặt tại trung tâm thương mại này. Cô đang đi kiểm tra từng sạp hàng một. Mọi người rất cung kính với cô. Nhưng từ khi Ngạo Tuyết và Lãnh Phong xuất hiện trên mặt báo cũng tuyên bố họ sắp kết hôn thì thái độ mọi người có chút khang khác thay đổi.
Con người họ là vậy, lúc mình có quyền, có thế thì khúm núm, nịnh nọt, đến khi gặp chút thất thế thì quay lại dè dặt, thậm chí có kẻ còn nói xấu sau lưng.
Cô đang đi thì chợt nghe thấy một góc có tiếng thì thào to nhỏ bàn tán về mình
“ Thấy cô ta chưa, nghe đâu hồi trước tại cô ta phá đám nên Chủ tịch mới cùng vợ chia tay, cứ tưởng có thể ngoi lên làm Phu nhân chủ tịch, ai ngờ sau 5 năm người ta gương vỡ lại lành, bản thân muốn làm tình nhân cũng chả được”
“ Thật sao? Trông cô ta, ăn mặc trang điểm như hồ ly tinh ấy? Đậm rực thế kia. Chủ tịch làm sao có thể thích được”
“ Ừ, công nhận. Mà nãy tôi thấy Phu Nhân đi mua đồ trong này đấy. Phu Nhân thật dịu dàng xinh đẹp, lúc cô ấy cười tôi thấy cả mùa xuân trong đó. Người như vậy thật xứng đáng với chủ tịch”
“ Ừm đúng đúng. Tôi cũng thấy vậy đấy”
“ Thôi đi tập trung làm việc đi, lãnh đạo thấy lại trừ lương bây giờ”
Ngọc Chi uất ức, một cỗ tức giận trào dâng. 5 năm cô cố gắng nỗ lực để rồi bị bọn họ muốn nói gì thì nói sao? Thật quá đáng. Cô sẽ đuổi việc hết chúng, để xem còn kẻ nào dám ăn nói linh tinh nữa không.
Như đã quyết tâm, cô cất bước đi, nhưng rồi lại dừng lại khi thân ảnh của người quen xuất hiện.
Lâm Ngạo Tuyết!
Trên tay Ngạo Tuyết là chút đồ mua được. Cô đang đi mua thêm vài thứ thì nghe thấy mấy cô nhân viên nói chuyện. Bản thân không muốn làm họ khó xử nên không ra mặt. Dù sao việc này cũng liên quan tới cô. Đi ra xử lý cũng không được điều gì. Ai ngờ lúc cất bước đi này lại gặp được Diệp Ngọc Chi……
Giữa trung tâm thương mại lớn, hai người họ đứng đó nhìn nhau……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...