Đây là lần thứ hai, Lâm Ngạo Tuyết trở thành cô dâu, chú rể không thay đổi, địa điểm tổ chức cũng vậy, mọi thứ giống như 7 năm về trước, chỉ tiếc lòng người đã không còn nguyên vẹn như ban đầu.
Cô rốt cuộc vẫn cùng Lãnh Phong kết hôn.
Ngạo Tuyết vẫn không sao quên được sáng sớm hôm ấy, cô bật khóc nức nở trong lòng Lãnh Phong. Ảnh hưởng của Vũ Duy tới tận bây giờ vẫn còn, nhưng thật sự cô đã cố gắng giấu nó vào tận trong sâu thẳm trái tim, không có gì có thể lôi nó ra ánh sáng được.
Đó cũng là lần đầu tiên, cô nằm trong vòng tay của Lãnh Phong, mà lại khóc, lại nghĩ tới người đàn ông khác. Anh cứ bao dung, ôn nhu với cô như vậy, chỉ khiến Ngạo Tuyết thêm chán ghét bản thân mình. Nhưng tình cảm là thứ có thể điều khiển được sao. Cô không biết từ lúc nào, Vũ Duy lại trở nên quan trọng như vậy, cô rõ ràng muốn trốn tránh anh… muốn được hạnh phúc với Lãnh Phong và hai con… Lúc đó cô không dám khóc trước mặt Vũ Duy vì sợ anh thay đổi chủ ý… Cô sợ cô sẽ giống như bị bỏ bùa mê rơi vào cuộc tình ấy…. không thoát ra được, tình cảm nảy nở này khiến cô khổ sở, đau đớn.
Lâm Ngạo Tuyết vẫn không thay đổi, tâm niệm của cô vẫn cho rằng, tình cảm này là sai lầm, chỉ cần không gặp nữa, có thể quên, có thể kết thúc.
Cuối cùng cô lựa chọn kết hôn, đường đường chính chính cho cô và hai con một gia đình trọn vẹn, chỉ cần cố gắng, cuộc sống hôn nhân của cô sẽ ngập tràn hạnh phúc. Tình yêu và hôn nhân vốn thuộc hai phạm trù khác nhau.
Vũ Duy cũng đã giữ đúng lời hứa, anh không còn gây sóng gió cho Lãnh Phong và L nữa…. Hạng mục X cũng đã được xử lý êm thấm, cổ phiếu trên đà ổn định, nợ ngân hàng cũng đã trả được. Vũ Duy cũng đã buông tha hết thảy. Tất cả đều hoàn mĩ…Nhìn bản thân trong gương, hôm nay, cô sẽ là cô dâu hạnh phúc…. Hy vọng tương lai tốt đẹp sẽ tới với cô và Vũ Duy… cô cũng thầm mong có một người con gái tốt có thể thay cô, chăm sóc cho anh.
Vũ Duy xuất hiện trong đám cưới, là điều Ngạo Tuyết không thể lường được.
Nhưng anh đã tới đây, từ xa nhìn thấy Ngạo Tuyết….. đắn đo mãi, anh mới quyết định gặp cô. Có lẽ sau này, không còn có cơ hội gặp cô nữa.
Lần thứ hai làm cô dâu, Ngạo Tuyết thật sự không muốn làm quá long trọng, cô chỉ muốn một hôn lễ bình dị, được sự chúc phúc của gia đình và bạn bè, không có phóng viên, không có quan khách rườm rà, chỉ muốn một hôn lễ ấm cúng đúng nghĩa của nó.
Lúc chuẩn bị đi vào phòng chờ, một tiếng gọi thân quen khiến cô bất ngờ quay lại
“ Ngạo Tuyết”
Vũ Duy đứng cách cô một khoảng, anh mỉm cười, thần sắc có hơi nhợt nhạt nhưng vẫn duy trì phong đồ nho nhã tới chói mắt của mình.
Cô nhìn anh, nụ cười có chút cứng ngắc rồi trở lại bình thường. Ngạo Tuyết bước tới gần, đối diện với Vũ Duy.
“ Sao anh lại ở đây….”
Vũ Duy nhìn chằm chằm vào cổ, nơi đó cô đang đeo chiếc vòng mà lần trước đi biển anh tặng cô. Ngạo Tuyết nhận được luồng ánh mắt nóng dừng lại ở đó, cô bối rối cầm lấy dây chuyền cố che đi viên ngọc trai. Cô vẫn luôn đeo nó không hề theo ra…..
Anh trên mặt vẫn duy trì mỉm cười…. anh biết trong lòng Ngạo Tuyết có lẽ đã có một vị trí cho anh. Chỉ cần điều đó thôi cũng khiến Vũ Duy mãn nguyện.
“ Muốn tới chứng kiến…”
Tuy có hơi miễn cưỡng, nhưng nếu có thể tận mắt trông thấy cô hạnh phúc, có lẽ sẽ có thêm chút động lực buông tay, dù cho anh hiện giờ đã mất tất cả.
Lâm Ngạo Tuyết không biết, mãi mãi cũng không thể biết….. cuộc chiến của Vũ Duy và Lãnh Phong bắt buộc phải có một kẻ bại trận, và anh chính là kẻ cam tâm tình nguyện thua cuộc. Vũ Duy đã không còn gì nữa rồi, rửa tay gác kiếm là việc rất khó, anh đang chờ kẻ thù của mình tới đòi nợ thôi.
Trong lòng Ngạo Tuyết thoải mái, cô mỉm cười, cảm thấy kết cục của cô và Vũ Duy như bây giờ, cũng không tệ. Yêu nhưng không có nghĩa được ở bên nhau, thời gian qua đi, hãy coi tình cảm này là một kỉ niệm đẹp đi, để khi nghĩ lại, có thể mỉm cười cho qua.
Cô vươn tay ra trước mặt Vũ Duy….
Anh từ tốn nhìn, rồi cũng vươn tay, lúc hai bàn tay chạm nhau, Vũ Duy khẽ siết lấy tay cô, rồi bỏ ra
“ Em vui chứ”
Cô gật đầu, trên môi không giấu được sự thỏa mãn của lòng mình.
Dù có buồn nhưng cô biết cô lựa chọn đúng, bản thân sẽ không phải hối hận về sau này, sống trong dằn vặt.
“ Vậy tốt rồi”
“ Anh cũng sẽ hạnh phúc, Vũ Duy”
Vũ Duy đưa cho cô một chiếc túi
“ Quà cưới của em…”
Lúc này, trong đám đông, một người phụ nữ đội mù chùm đầu, đang đi nhanh qua đây, thậm chí cô ta còn có chút vội vàng. Khi người khác không chú ý, cô ta rút súng từ trong túi, nhắm thẳng Ngạo Tuyết mà bắn.
Khi tiếng bóp cò, súng nổ vang lên, mọi người bắt đầu bỏ chạy hoảng loạn, người thì cúi người ôm đầu, người thì nấp sau những thứ có thể che lấp. Còn người phụ nữ kia, sau khi bắn viên đạn đó cũng sợ hãi làm rơi khẩu súng rồi bỏ chạy.
Lãnh Phong đang tiếp khách, từ đằng xa, anh đã thấy Ngạo Tuyết đứng nói chuyện cùng Vũ Duy, anh biết rõ ràng, Vũ Duy không có ý đồ bất chính, nên cũng không tiến lại, muốn cho hai người họ một chút thời gian. Anh biết có thể để Ngạo Tuyết có gì muốn nói, nói hết ra, sẽ tốt cho cô. Lúc nhìn thấy có kẻ rút súng, anh cũng vội vã chạy lại nhưng không còn kịp…..
Ngạo Tuyết lúc này đang bị bao trong một vòng tay ấm ấp.
Sự việc diễn ra trong tích tắc khiến Vũ Duy không suy nghĩ gì nhiều, anh xoay người đem Lâm Ngạo Tuyết kéo vào lòng mình, nhận lấy viên đạn hiểm ác đó.
“Em không sao chứ….”
“ Không… không sao” Ngạo Tuyết bị tiếng đạn nổ làm giật mình, lắp bắp trả lời
“ Vậy thì tốt” Vũ Duy thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng cảm giác căng thẳng của mình, đôi chân vô lực ngã nhào xuống. Đám người Lãnh Phong cũng đã tới chỗ của cô đứng. Tiêu Lãnh Phong nhìn hai người trước mặt anh… nhìn tới bộ dáng của người anh yêu, và Vũ Duy…. Trong lòng anh biết…. trận chiến tranh giành tình cảm của Ngạo Tuyết giữa anh và Vũ Duy…. Vũ Duy đã thắng…. Nhưng thắng kiểu này, sẽ khiến người mà anh yêu đau khổ, Lâm Ngạo Tuyết suốt đời này, chỉ sợ không thể quên được Vũ Duy
Lâm Ngạo Tuyết lúc này, mới thật sự nhận ra sự việc gì đang xảy ra…. Đôi tay cô run rẩy…
“ Vũ… Duy….”
Cô ngồi xuống đỡ lấy anh, nhưng bàn tay chạm vào thứ gì đó ướt ướt, cô đưa lên, gương mặt thêm tái xanh…
Máu… đó là máu…. Thứ đỏ tươi này… khiến cô sợ hãi
Chỗ miệng vết thương máu chảy như suốt không ngừng, Ngạo Tuyết lấy tay bịp vết thương lại không cho nó chảy ra ngoài
“ Vũ Duy… Vũ Duy.. anh không được chết…..”
Vũ Duy yếu ớt cười, anh đã từng bị thương do súng đạn không ít, không ngờ lần này chỉ 1 viên lại có thể hạ gục anh nhanh như thế…..
Nước mắt của Ngạo Tuyết rơi trên mặt anh, khiến Vũ Duy có chút tỉnh táo….
“ Đừng khóc…. Anh… anh không sao….”
“ Để… để em gọi cứu thương.”
Vũ Duy vươn tay ngăn cô lại, khẽ lắc đầu. Anh thế nào chính bản thân Vũ Duy là hiểu rõ nhất, chỉ sợ lần này, anh không qua được rồi. Nhưng Lãnh Phong là bình tĩnh hơn hẳn, anh vội vã gọi cho cứu thương.
Nước mắt của Ngạo Tuyết cứ rơi không ngừng, lã chã như suối, cô đau đớn cứ như chính mình sắp chết vậy….
“ Ngạo Tuyết….. Em yêu anh không?”
Hai tay Ngạo Tuyết bụm miệng, cố gắng không nức nở lên, yêu…. Cô yêu anh….. Vũ Duy thở dài, biểu hiện của Ngạo Tuyết khiến anh thất vọng nưng lại cảm thấy may mắn…. Anh muốn cô yêu anh…. muốn cô thật sự yêu anh Nhưng nếu anh phải chết mới có thể có được tình yêu ấy, anh không muốn, không muốn khiến Ngạo Tuyết đau khổ cả đời…..
“Không sao… em không yêu anh…. Cũng tốt….”
Không phải. Cô thật sự đã yêu anh.
“ Yêu….” Cố gắng mãi, tiếng yêu này mới có thể thốt lên…. Cô rõ ràng có thể dễ dàng nói em yêu anh với Lãnh Phong, nhưng với Vũ Duy… thật sự không có cách nào để nói, nó chỉ tràn lên họng rồi đành ngậm ngùi bị cô nuốt trôi xuống cho tới tận hôm nay. Khi Vũ Duy hứng lấy viên đạn thay cô, lúc anh ngã xuống, cô cảm giác thế giới trước mắt bỗng dưng sụp đổ, tuyệt vọng và đau đớn. Cô không muốn Vũ Duy chết…. thật sự không muốn anh chết.
“ Vũ Duy…. Em yêu anh” Lâm Ngạo Tuyết chậm rãi thừa nhận sự thật mà chính bản thân đã muốn chối bỏ trong suốt thời gian qua. Tiếng yêu này có lẽ đã đến quá muộn màng rồi.
Anh lại cười yếu ớt
“ Lãnh Phong…”
Lãnh Phong tiến tới gần Vũ Duy
“ Tôi ở đây….”
Vũ Duy cầm tay Ngạo Tuyết đặt vào tay Lãnh Phong
“ Chăm sóc tốt cho cô ấy….”
Lãnh Phong chưa kịp có phản ứng, Ngạo Tuyết đã rụt tay lại, cô lắc đầu
“ Vũ Duy…. Anh sẽ không sao. Anh sẽ không sao đâu”
“ Ngạo Tuyết….”
“ Vũ Duy anh không thể bỏ em được…..” Cô lại tiếp tục lắc đầu, xúc động mãnh liệt. Cô không muốn thấy Vũ Duy như vậy, không muốn….
“ Ngạo Tuyết… em không cần thương hại anh”
“ Không, em không thương hại, Vũ Duy đáp ứng em, chỉ cần anh khỏe lại, chúng ta kết hôn… em sẽ không trốn tránh nữa….”
Vũ Duy khẽ lắc đầu, tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt cô. Anh thật sự không xong rồi…..
“ Ngạo Tuyết…. cười được không, anh rất thích nụ cười của em….”
“ Em có thể cười, nhưng anh phải khỏe lại….”
“ Ngoan đừng bướng….”
Cô lau đi những giọt nước mắt….. cố gắng hé nụ cười tươi tắn nhất, nhưng nhìn Vũ Duy gương mặt mỗi lúc một tím tái đi, lòng đau như cắt, nước mắt lại rơi, vừa khóc vừa cười, bộ dáng khiến người ta thương xót vô cùng.
Nếu còn sức lực chắc hẳn Vũ Duy sẽ thở dài…. Anh nhìn cô, vươn tay lau nước mắt
“ Ngạo Tuyết…. anh yêu em…. Phải sống cho tốt…. Nếu có kiếp sau, anh sẽ lại yêu em.”
Lời vừa dứt…. khí lực của Vũ Duy cũng hết…..
Bàn tay vô lực rơi xuống, ánh mắt Vũ Duy nhắm nghiền lại….
Một giọt… hai giọt… ba giọt…
Dòng lệ cứ như vậy chảy dài không dứt….. Lâm Ngạo Tuyết ôm chặt lấy Vũ Duy….. Cắn chặt môi tới rớm máu chỉ cố gắng để không phát ra tiếng nức nở.
“ Vũ Duy…. Đừng bỏ em…. Em xin anh…. Đừng bỏ em….”
Lãnh Phong thấy cô đau đớn, tim cũng ẩn ẩn đau
“ Ngạo Tuyết… Vũ Duy đã…”
Cô chộp lấy tay Lãnh Phong van nài
“ Lãnh Phong…. Gọi cứu thương…. Chúng ta đưa Vũ Duy tới bệnh viện…. anh ấy sẽ không sao, không sao mà”
Lúc này cứu thương đã tới, họ chạy lại nhìn thấy nạn nhân đã bất tỉnh, vội vã đặt ống nghe tim của Vũ Duy kiểm tra…. Rồi khẽ lắc đầu,nhìn Ngạo Tuyết đôi mắt hi vọng nhìn họ…
“ Thật xin lỗi…. anh ta đã chết”
“ Không…mấy người lừa tôi, anh ấy không chết…..”
Cô ôm chặt lấy Vũ Duy….
“ Vũ Duy… anh dọa em phải không…. Em sợ rồi… anh đừng nằm như vậy, mau tỉnh lại…..”
“ Vũ Duy…em xin anh…. Tỉnh lại đi”
Lãnh Phong đau lòng, anh nắm lấy hai vai của Ngạo Tuyết, mong cô có thể đối mặt với sự thật
“ Ngạo Tuyết…. nghe anh… Vũ Duy thật sự đi rồi…..”
Ngạo Tuyết im lặng, cô nhìn Lãnh Phong rồi lại cúi xuống nhìn Vũ Duy đang nằm trong lòng mình. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt lấy gương mặt Vũ Duy…..
Lòng chết lặng đi
Nỗi đau lớn này quá sức chịu đựng của cô.
Vũ Duy là ai?
Là người đã từng khiến cô đau khổ
Là người đã chia rẽ cô và người cô yêu
Là người cô đã dùng mọi cách để rời xa trốn tránh.
Và là người cô yêu nhất.
Nếu cô không đối xử tàn nhẫn với anh…
Nếu cô ích kỉ một chút, lựa chọn hạnh phúc của mình….
Nếu cô ở bên anh…..
Vì cô nên Vũ Duy mới chết.
Chính cô đã giết Vũ Duy….
Từ khóe mi,nước mắt khẽ chảy xuống. Cô nhắm mắt lại….
Vũ Duy thật sự đã chết rồi…
Lâm Ngạo Tuyết thà nghĩ rằng Vũ Duy đang sống tự do tự tại ở đâu đó… cô nghĩ anh vẫn sống tốt, vẫn ổn lúc đó cô cũng sẽ an tâm sống thật vui vẻ…
Nhưng bây giờ…. Anh chết rồi….
Còn là vì cứu cô nữa…
Trên đời này không có nếu như…
Vũ Duy…
…
Lãnh Phong thấy cô im lặng, anh biết cô đã bình tâm lại, cô chính là nhất thời xúc động, anh biết cô là người mạnh mẽ. Nhưng sự việc này, nỗi đau này sẽ theo cô tới suốt cuộc đời. Anh khẽ ôm cô vào lòng
“ Ngạo Tuyết…. còn có anh….”
Cho dù cô không yêu anh, trong lòng cô có Vũ Duy, anh cũng nguyện chân thành, kiên nhẫn chờ đợi…. Anh vẫn sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho cô.
Vũ Duy đã giao cô lại cho anh, anh sẽ không phụ sự ủy thác của Vũ Duy…
Cô tựa vào lòng Lãnh Phong, lặng lẽ rơi nước mắt.
- Hết -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...