Một Lần Nữa Anh Lại Được Yêu Em

Diệp Ngọc Chi từng cho rằng, bản thân câu chuyện của mình sẽ làm thành một câu chuyện cổ tích thời hiện đại nếu kết thúc của nó viên mãn.
Dưới ánh đèn trùm cô lặng lẽ ngồi đó. Chai Hennessi X.O cứ vơi dần vơi dần trong nỗi buồn cùng hoài niệm. Mở điện thoại ra, màn hình chính là bức ảnh chụp cô cùng người đàn ông ấy. Cả hai ôm nhau, gương mặt họ ánh ngời sự hạnh phúc, đôi mắt cô đơn thuần, chàng trai giản dị nhưng không giảm bớt đi sự tuấn tú. Hơn 5 năm trước, nụ cười ấy đã từng dành cho cô. Có lẽ là do cô quá ngộ nhận thôi. Anh không hề yêu cô, chỉ quên mất bản thân có một người con gái khác vô cùng quan trọng với mình.
Nếu như coi cô là Lọ lem, Tiêu Lãnh Phong là hoàng tử thì Lâm Ngạo Tuyết là một cô công chúa mà bất cứ ai cũng phải yêu mến. Bất giác cô nhớ lại quãng thời gian ở bên anh, cô yêu người đàn ông mất trí nhớ ấy, mặc dù lúc đó anh không có gì. Và khi anh lấy lại được trí nhớ thì tình cảm ấy lại càng mãnh liệt…..
5 năm, thời gian quả như một liều thuốc, từ một cô gái đơn giản quê mùa, phút chốc hóa thành người đàn bà quyến rũ, sắc sảo. Nhan sắc, có thể cô thua Lâm Ngạo Tuyết nhưng về tài năng sau 5 năm cố gắng hiện tại có thể là đối thủ xứng tầm rồi.
Năm đó trong cuộc chiến tình cảm, tuy bề ngoài là cô thắng nhưng chính bản thân mình lại hiểu, cô thua thê thảm. Lòng tự trọng của cô vô cùng lớn ấy vậy mà cuối cùng lại vì tình cảm mà phá vỡ nó………
Diệp gia là một gia đình bậc trung, không quá giàu có cũng không đến nỗi túng quẫn. Ba cô là một người lương thiện, có một công ty làm ăn nhỏ. Nhưng cô cảm thấy số phận mình giống như lọ lem vậy. Là con của vợ trước, dì ghẻ trước mặt ba tỏ ra vô cùng thương yêu cô. Nhưng sau lưng lại hành hạ, bắt cô phục dịch như người ở cùng với hai đứa em gái đánh đá độc ác.
Trong cái gia đình ấy chỉ có tình yêu thương của cha dành cho cô, mới làm cô cảm thấy chút ấm áp.
Cô không bao giờ mơ mộng chuyện cổ tích gặp được hoàng tử giúp lọ lem trở thành nàng công chúa, sống hạnh phúc. Cho tới khi cô gặp người con trai ấy.
Đó là một đêm trời mưa, thời tiết có chút lạnh. Ba cô bận bịu với chuyến hàng mới nên không thể về nhà. Ba mẹ con họ nửa đêm còn đòi ăn đồ nướng, bắt cô chạy khỏi nhà để đi mua.
Chuyện như vậy cũng thường như cơm bữa, nên từ lâu cô không còn để ý tới nữa. Ít ra, đi ra ngoài còn dễ chịu hơn là ở trong cái nhà ấy. Cô chỉ được đối xử tốt khi ba ở nhà. Vì sao cô không chịu nói cho ba nhỉ? Có đôi khi cô cũng thường nghĩ như thế, nhưng ba chắc sẽ không tin đâu. Người phụ nữ kia cùng hai đứa con của bà ta quả biết cách giả vờ.
Đêm nay, có áp thấp nhiệt đới tràn về. Trời mưa khá lớn, cầm túi đồ trong tay, bản thân cô có chút run rẩy. Nếu biết trời lạnh như vậy, cô đã mặc thêm áo rồi.
Về đến cửa nhà, đang lúi húi tìm chìa khóa, cô nhìn thấy cách đó vài bước một bóng người đang nằm trong mưa. Chút tò mò thôi thúc cô chạm rãi tiến tới. Người con trai này nằm xấp xuống không nhìn rõ mặt. Chiếc áo sơ mi đen thẫm ướt nước mưa, xung quanh anh dòng nước có màu đỏ của máu. Chỉ tiếc rằng trong đêm tối khó có thể nhìn ra.
“ Anh gì ơi?” Cô gọi.
Không có tiếng đáp lại, cô tiếp tục gọi thêm lần nữa nhưng vẫn không có tiếng đáp trả, cúi xuống dùng sức khẽ lật người lên, trong ánh sáng mập mờ cô vẫn có thể nhận ra anh chàng vô cùng đẹp trai, nhưng trên đầu chảy ra rất nhiều màu, vương khắp trán.
Khi đó Diệp Ngọc Chi phải thừa nhận mình có chút háo sắc, khi thấy anh chàng bảnh bao đó gặp nạn. Cảm thấy vô cùng tiếc nuối nếu cứ bỏ mặc anh ta ở đây. Hơn nữa cô cũng có lòng thương người. Bị ngất trước cửa nhà mình chẳng lẽ lại bỏ mặc
Cô nhanh chóng mang đồ vào nhà đưa cho ba mẹ con họ rồi lén lút trở ra ngoài, dùng hết sức đỡ anh chàng vào nhà. Quả thật cô phải gắng gượng mãi mới đưa được người con trai to lớn vào nhà, một căn phòng nằm bên vườn, tách lập với ngôi nhà sang trọng nằm bên cạnh
Diệp gia có hai gian nhà, một căn vô cùng sang trọng xinh đẹp, còn một bên chỉ là căn nhà nhỏ bé giữa vườn hoa. Đó là nơi Diệp Ngọc Chi sống. Ngày bị bắt ra đây ở. Bà mẹ kế còn nói với ba cô rằng cô thích sống với thiên nhiên. Cô nằng nặc đòi ra nên bà làm riêng cho cô một căn phòng.
Lúc đó ngồi nghe cô suýt sặc. Bà ta đúng là nói dối không chớp mắt.
Còn hiện tại cô lại cảm thấy thật may mắn khi một mình sống ở đây, có thể che giấu người con trai này mà không bị phát giác. Từng học qua sơ cứu, cô nhanh chóng tẩy trùng vết thương và băng bó lại một cách cẩn thận, chu đáo.
Sáng sớm, mưa tạnh, mây tan, nắng lên rực rỡ. Chiếu qua căn phòng thêm phần ấm áp. Sau khi chuẩn bị bữa sáng xong, Ngọc Chi vội về phòng của mình, cô không yên tâm lắm, chỉ sợ anh tỉnh lại, chạy loạn thì phiền phức.
Mở cửa vào phòng, cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh vẫn đang ngủ. Ánh dương sáng làm hiện lên rõ ràng đường nét khuôn mặt anh. Gương mặt trắng trẻo, làn da mềm mại, bờ môi quyến rũ, lông mày thanh tú, dài mượt. Cô vô thức đưa tay lượn theo những nét trên khuôn mặt. Chợt thấy anh khẽ động đậy, cô gái vội vã thu tay lại, mặt đỏ bừng cùng tiếng tim đập mạnh. Đôi mắt chăm chú nhìn chờ đợi người ấy tỉnh lại.
Sau vài giây, người con trai ấy mở mắt, đập vào mắt anh. Hình ảnh cô gái, thanh tú, đôi mắt chăm chú nhìn mình như một sinh vật lạ. Lãnh Phong lúc này cảm thấy đầu óc trống rỗng, không nhớ được một chút gì. Hình ảnh một thiếu nữ lướt qua trong đầu anh, nhưng không tài nào nhớ ra mặt. Anh mệt mỏi lướt qua căn phòng, nhìn tới cô gái đang nhìn mình kia
“ Anh tỉnh rồi à?” Cô lo lắng hỏi.
“ Cô là ai?”…… Ngập ngừng trong giây lát anh cũng cất tiếng hỏi
“ Và…… tôi là ai?…….”
……..
Sau khi nhận thức được vấn đề nghiêm trọng của sự việc. Diệp Ngọc Chi có chút lo lắng. Cô cứu anh, tuy không mong báo đáp gì nhưng bây giờ anh ta mất trí nhớ, không rõ mình là ai. Vấn đề hiện tại khá là rắc rối a. Cô ốc không mang nổi mình ốc làm sao mà mang theo cả anh chàng này được.
Nhưng……
Nhìn anh chàng này, quả thật rất hấp dẫn. Ôi cô tuy không phải sắc nữ, những cũng bị thu hút mãnh liệt. Đã giúp rồi thì đành giúp cho trót thôi. Chỉ còn cách nhờ ba cô.
“ Anh không nhớ mình là ai sao?”
Lắc đầu anh ngập ngừng “ Không nhớ!!!!”
“ Tôi là Diệp Ngọc Chi. Hôm qua tôi thấy anh nằm ngất xỉu bên đường, nên đã đưa anh về đây. Tôi cũng không rõ anh là ai nữa”
Ngọc Chi nhìn sâu đôi mắt anh, có ánh hoang mang nhưng không hề lo lắng. Đối với một người mất trí nhớ mà nói, người đầu tiên mình nhìn thấy chính là người thân. Là người duy nhất có thể tin tưởng ở cạnh. Tuy không rõ cô là ai nhưng bản thân anh lại có chút tin tưởng.
“ Cô có thể cho tôi ở lại được không? Tới khi tôi có thể nhớ lại mình là ai?”
Đăm chiêu một chút, cô khẽ gật đầu.
“ Việc tôi có cho anh ở lại hay không, không quan trọng. Cái này còn tùy vào quyết định của người lớn nữa. Nhưng yên tâm tôi sẽ có cách. Chỉ cần anh nghe theo lời tôi nói.”
Nghĩ một hồi cô nói thêm “ Ừm, hiện tại anh không nhớ mình là ai, vậy tôi có thể gọi anh là Thiên Vũ được không?”
“ Thiên Vũ….. được tôi đồng ý…..” Anh đáp lại kèm theo một nụ cười khiến người đối diện ngẩn ngơ. “ Ngọc Chi, cám ơn cô”
“ Ân, không có gì?”
Bữa tối của Diệp gia. Cả nhà 5 người quây quần bên nhau, một bữa cơm đơn giản, 4 món ăn, 1 canh nóng hổi. Có một sự đầm ấm giả tạo trong gia đình cho người đàn ông duy nhất được thoải mái khi về nhà.

Diệp Ngọc Chi khẽ nói
“ Ba, con có việc muốn nhờ ba giúp”
Cả nhà khẽ giật mình, phải nói trước giờ cô bé Ngọc Chi trong nhà, vô cùng ít nói. Ai nói gì cũng gật đầu, dạ vâng. Ấy vậy mà hôm nay lại cất tiếng, ngoại trừ sự ngạc nhiên của ba mình, còn kèm theo ba đôi mắt hình viên đạn, trừng lớn nhìn cô.
“ Sao thế con gái?”
“ Hôm qua…. con đi mua đồ, gặp phải kẻ cướp. Giữa lúc đó có người ra cứu. Vì cứu con, anh ta đã bị đánh vào đầu tới bất tỉnh. Con đã cứu người ta, nhưng anh ta tỉnh lại thì bị mất trí nhớ. Ba dạy con, làm việc gì cũng phải có trước có sau. Mang ơn thì phải báo đáp. Bây giờ người ta bị như vậy, con rất muốn giữ lại nhà mình tới khi trí nhớ hồi phục.”
Suy nghĩ cả ngày cô quyết định sẽ bịa ra một câu chuyện như vậy để có sự cho phép của ba. Cô không thể nói thẳng rằng cứu một người ngất xỉu trước nhà mình được.
Ngẫm nghĩ một chút, người đàn ông trung niên hiền lành nói “ Cũng được, nhưng gia đình mình toàn phụ nữ. Cha lại ít khi ở nhà. Con chuyển lên nhà này đi. Gian phòng nhỏ kia, để anh ta ở tạm”
“ Mình à, nhà chúng ta đâu phải khá giả gì mà nuôi không một kẻ sức dài vai rộng. Còn không rõ lai lịch là ai?” Bà mẹ kế, dịu dàng lên tiếng, nếu có thể để ý kĩ thì còn kèm theo phần bất mãn. Nhưng bà ta đâu có hiểu được. Đây là lần đầu tiên, đứa con gái lớn của ông đưa ra yêu cầu. Làm sao có thể từ chối. Hơn nữa, anh ta lại cứu con mình. Coi như báo đáp. Hơn nữa, tuy nói là con gái muốn nhưng quả thật ông không thích để cô ngoài căn phòng kia, cô đơn và lạnh lẽo, làm gì được tiện nghi như ở đây,
“ Không sao đâu? Anh đâu vô tài tới mức để em và các con chịu đói đâu.”
“ Thật ra con đã đưa anh ta về nhà rồi. Hiện đang ở phòng con. Để con đưa anh ta tới gặp ba”
“ Ân”.
Khi Lãnh Phong xuất hiện, cả nhà họ Diệp khẽ im lặng. Nhà có 4 người phụ nữ, trước người đàn ông điển trai, tuấn tú này, họ khó có thể giữ được bình tĩnh. Đặc biệt là hai cô em của Ngọc Chi. Thấy vậy cô khá nhẹ nhõm, đẹp trai xem ra cũng là một điều tốt. Bằng chứng là ba mẹ con khó tính kia, đã dẹp bỏ sự khinh miệt mà hào phóng tiếp đón anh.
Dưới sự mời móc khéo léo của bà dì, Lãnh Phong ở lại căn phòng trên lầu, anh quay sang nhìn Ngọc Chi rồi hỏi
“ Vậy em ở đâu?”
“ Căn phòng trong vườn” Cô khẽ nhún vai bình tĩnh nói. Từ lúc nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của ba mẹ con họ. Cô biết anh sẽ được đối xử tử tế, còn mình thì…….
“ Vậy đâu được, anh sẽ ở căn phòng đó, em lên lầu ở đi” Lãnh Phong trượng nghĩa nói, anh tuy mất trí nhớ nhưng các đạo nghĩa, ứng nhân xử thế thì vẫn còn hiểu. Anh không thể để ân nhân sống ở nơi chật chội, kém tiện nghi trong khi mình lại an nhàn sung sướng. Cô đã cứu anh thì anh phải đối xử thật tốt với cô.
Có thể ban đầu Ngọc Chi chỉ choáng váng với bề ngoài của anh. Nhưng tới khi anh nhường phòng cho cô thì trong lòng có chút cảm động, chút ấm áp. Phải nói cô trong nhà này, không một ai quan tâm cùng để ý, không ai chú ý đến sự tồn tại của mình. Ấy vậy mà người con trai này, lại quan tâm và đối xử tốt với cô đến thế. Chút ấm lòng cùng ngọt ngào bắt đầu lan tỏa trong lòng cô gái trẻ. Tuy là cô cứu anh nhưng chính bản thân lại được hưởng phúc từ anh. Vì để Lãnh Phong ở lại đó, mẹ kế của cô quyết định cho cô chuyển lên đây cho đông đủ thành viên trong gia đình.
…..
Cộc cộc cộc
“ Mời vào” Diệp Chính đang xem xét tài liệu làm ăn, thì bên ngoài có tiếng gọi cửa. Người bước vào không ai khác chính là Lãnh Phong, bị mất trí nhớ từ một con người lạnh lùng, trầm tĩnh, đã có phần vui vẻ sôi nổi hơn. Anh mỉm cười tiến lại
“ Bác Diệp”
“ Thiên Vũ có việc gì vậy”
“ Cháu nghĩ là cần phải đi làm. Không thể ăn không ngồi không ở nhà bác mãi được”
“ Được rồi”
Cậu thanh niên lạ mặt này làm ông phi thường hài lòng. Luôn giữ đúng phép tắc, luôn rất chừng mực trong quan hệ với mọi người trong gia đình. Mà thấy đứa con gái lớn với anh có chút thân mật. Con gái lớn của ông đã trưởng thành rồi, như vậy cũng không thẹn với người vợ đã mất.
Suy nghĩ một hồi, ông nói “ Chỗ của bác thiếu một thư kí, cháu có thể làm không”
“ Cháu sẽ cố hết sức” Anh đứng dạy cúi đầu, tỏ vẻ cảm kích.
2 tháng sau
Gia đình họ Diệp cũng Lãnh Phong ra ngoài ăn liên hoan, trong một nhà hàng khá sang trọng. Có thể nói sau khi Lãnh Phong xuất hiện, nhà họ Diệp cứ như vớ được vàng. Công việc làm ăn của Diệp Chính vô cùng thuận lợi suôn sẻ, các đơn hàng mỗi lúc một nhiều cùng giá trị hàng hóa đều tăng. Diệp Chính phát hiện, Lãnh Phong rất có đầu óc kinh doanh, rất nhạy bén, khả năng đám phán thuyết phục lại cao. Ông mập mờ đoán được trước đây cậu cũng phải học kinh tế hay gì đó có liên quan. Vì vậy ý định để cho cậu cùng cô con gái lớn có thể yêu nhau rất lớn.
Còn với Ngọc Chi, từ lúc cô cứu Lãnh Phong, ba bắt đầu quan tâm cô nhiều hơn. Hay hỏi han, cho thêm tiền, cho cô đi học thêm nhiều. Dự định để cô về thực tập tại công ty phụ giúp mình. Cô không còn bị bắt lo việc nhà nữa, ba đã tìm bà giúp việc. Điều này khiến 3 mẹ con dì ghẻ hậm hực, nhưng vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Còn tình cảm của Thiên Vũ cùng Ngọc Chi, theo một guồng quay nào đó cả hai xích lại gần nhau nhiều hơn.
“ Anh đưa em đi đâu vậy” Ngọc Chi bị bịt kín mắt, nắm tay Lãnh Phong, bị anh đưa đi
“ Cứ từ từ thì em sẽ biết”
Lúc anh tháo khăn ra, Ngọc Chỉ lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mặt mình. Một chiếc bánh sinh nhật tuy không lớn lắm được đặt ở giữa một trái tim được thắp sáng bằng những ngọn nến lung linh. Một giọt nước mắt cảm động chảy xuống. Lãnh Phong vui vẻ nói
“ Ngốc này, khóc gì. Sinh nhật là phải vui mừng chứ.”
Cô lau giọt nước mắt rồi cười vui vẻ
“ Đâu có, tại em cảm động thôi. Sinh nhật của em không ai nhớ cả. Năm nào cũng đón sinh nhật một mình nên em……”
Câu nói này vang lên, trong đầu Lãnh Phong chợt xuất hiện một giọng nói quen thuộc “ Sinh nhật vui vẻ nhé, em biết sinh nhật anh không ai nhớ cả, năm nào anh cũng phải đón sinh nhật một mình, vậy nên em muốn cho anh một sinh nhật đáng nhớ. Từ năm nay, năm nào cũng sẽ làm một sinh nhật thật đáng nhớ cho anh……”
“ Thiên Vũ sao vậy” Ngọc Chi lo lắng hỏi, trông anh có vẻ thất thần.

“ Không có gì? Em vui là được rồi. Mau ước nguyện rồi thổi nến đi…..”
Ngọc Chi nhắm mắt lại, không rõ cô nàng ước gì mà gương mặt vô cùng hạnh phúc thỏa mãn. Thổi tắt nến, cô mỉm cười hỏi
“ Muốn biết em ước điều gì không?”
“ Điều gì?”
“ Anh thích em”…..
Anh xoa đầu cô “ Đồ ngốc, chuyện này là đương nhiên”
Một cái hôn nhẹ vào trán cô.
……………..
Ngọc Chi chợt cười khổ. Đã 5 năm mà cô không thể nào quên được những việc này. Hình ảnh ấy vẫn in đậm trong tâm trí cô. Lẽ ra cả hai sẽ thật sự được hạnh phúc nếu như Lâm Ngạo Tuyết không xuất hiện, phá vỡ giấc mơ hạnh phúc của cô.
Bên cạnh hoàng tử đã có một cô công chúa xinh đẹp, thiện lương không thể chê vào đâu được. Còn cô chỉ là cô bé lọ lem, không có gì cả.
Một ngày cuối tuần trời đẹp, rất thích hợp cho các đôi hò hẹn. Giữa con đường lớn, Ngọc Chi cùng Lãnh Phong nắm tay nhau, vui vẻ nói cười. Khác với những người mất trí nhớ khác. Anh không quá chú tâm vào việc sẽ nhớ lại. Cứ như vậy mà sống cũng là việc tốt. Mỗi khi nhớ lại anh sẽ lại đau đầu kinh khủng, vì vậy thà không nhớ lại cũng được.
Ngọc Chi thì cảm thấy vô cùng hãnh diện, có bạn trai hoàn hảo như vậy. Trên đường có rất nhiều ánh mắt ghen tỵ cùng ngưỡng mộ nhìn cô. Bản thân có một chút vui vẻ, tự hào. A đây là bạn trai của cô. Cô có thể hét to lên như vậy cho toàn thể mọi người biết.
Ngày chủ nhật trong căn phòng lớn, giữa căn biệt thự nhà họ Tiêu làm Ngạo Tuyết có chút buồn bã. Cả căn phòng mang theo những kỉ niệm của hai người, từng kí ức một được cô lôi ra, tận hưởng trong đó. Cô bề ngoài dửng dưng nhưng thật chất hơn ai hết lại đang lo lắng. Hơn nửa năm rồi không có tin tức gì của Lãnh Phong, anh cứ như vậy biến mất. Một con người chứ có phải đồ vật đâu, sao lại có thể mất tích như vậy được.
Chán nản, cô quyết định ra ngoài đi dạo. Nhưng thân phận của cô bây giờ là vị hôn thê của Tiêu gia, địa vị quan trọng, đi đâu cũng có vệ sĩ đi cùng. Vậy là trên đường, một cô gái vô cùng xinh đẹp lững thững đi dạo đón gió, kèm theo một chiếc xe chậm chạp lết từng cm đi theo bảo vệ.
Con đường lớn thênh thang, làm người ta có chút cô đơn, lạnh lẽo.
Cô không tin vào những phép mầu nhiệm nhưng rốt cuộc lại tới nhà thờ. Bước vào đó, một sự tĩnh lặng trang nghiêm, trang trọng làm tâm hồn thư thái, thong thả. Nhìn tượng chúa Jesu, cô quyết định cầu nguyện một lần. Ít ra là vỗ về tâm hồn của chính mình. Nhắm mắt lại, chắp hai tay thành tâm cầu nguyện.
“ Con chưa bao giờ cầu xin một chuyện gì, nhưng lần này con xin chúa giúp con, mang Phong về bên con. Hoặc ít nhất có thể để anh ấy trở về bình yên. Tất cả mọi người đang cần anh ấy”
Dường như Chúa đã đáp lại lời thỉnh cầu của cô. Điện thoại bỗng dưng đổ chuông, Lâm Hà gọi tới
“ Ngạo Tuyết có chút tin của Lãnh Phong rồi”
“ Thật vậy chăng, anh hai”
“ Ân, em mau tới đây đi”
Ngạo Tuyết nở một nụ cười thật tươi. Nếu có ai chứng kiến được, có lẽ sẽ bị cô hớp hồn. Đáng tiếc chỉ có Chúa mới nhìn thấy. Cô xoay người, vui vẻ chạy đi.
Bốp!!!! Quá vui vẻ, cô vô tình va phải một người. Cô cúi đầu vội vã nói
“ Xin lỗi, tôi vội quá”
Chỉ thấy giọng người con trai có vẻ hơi tức giận
“ Cô làm gì chạy như ăn cướp thế”
“ Ngọc Chi, em có sao không”
Hai câu nói, chỉ hai câu nói đơn giản này thôi, trái tim Ngạo Tuyết vô hình chung đập mãnh mẽ, phấn khích. Giọng nói này, đến chết cô cũng không thể quên. Cô vội vã ngẩng lên. Đôi mắt ngưng sương, chăm chú nhìn anh rồi phút chốc thất thần….
Anh đỡ một cô gái lạ, trông có vẻ khá lo lắng, chẳng thèm để ý tới cô. Sau vài giây sửng sốt, trông thấy anh cùng người con gái kia rời đi. Ngạo Tuyết vô thức gọi
“ Phong…….”
Sự thân thiết vô tình ập vào trong đầu Lãnh Phong, ấm áp, thân quen, xốn xang bất giác anh vô tình nhìn lại.
Lúc này anh mới để ý kĩ cô gái đang đứng trước mặt mình. Xinh đẹp động lòng người. Đôi mắt to, long lanh nhưng hơi phủ một tầng sương. Mơ màng nhưng sâu hút khiến người ta không thể rời mắt. Bờ môi không son vẫn đỏ ướt, thật quyến rũ. Gương mặt xinh xắn, 3 phần thanh tú, 3 phần hiền lành trong sáng, 4 phần thanh cao quý phái. Vận một chiếc váy liền màu xanh ngọc trông vô cùng nổi bật quấn hút.
Một sự thân quen mà chính bản thân anh không thể lí giải nổi xuất hiện. Khi anh chưa kịp định thần thì cô đã nắm lấy tay anh, phấn khích
“ Phong…. đúng là anh rồi!”
Liếc thấy Ngọc Chi sửng sốt, rồi có vẻ không vui, anh khẽ bỏ tay Ngạo Tuyết ra “ Xin lỗi cô nhận nhầm người rồi. Tôi là Thiên Vũ…..”
Câu nói này một lần nữa khiến Lâm Ngạo Tuyết lâm vào trạng thái ngây người. “ Thiên Vũ…..” cô nhắc lại. Niềm vui trong ánh mắt hạ xuống. Cô biết trên đời này làm gì có hai người giống hệt nhau. Không bao giờ có được. Nhưng sao anh lại nói mình là Thiên Vũ, lại còn có vẻ không nhận ra cô thế kia.
Đó là lần đầu tiên, Diệp Ngọc Chi trông thấy Lâm Ngạo Tuyết. Trông cô như một nàng công chúa xinh đẹp, nếu đi cùng Thiên Vũ thì quả là một đôi hoàn hảo. Trong lòng có chút phiền muộn, tự ti, cùng ghen tỵ kèm theo chút bất an lo lắng. Thấy cô gái này đang có vẻ sửng sốt, cô vội vàng kéo Thiên Vũ đi. Cô sợ hãi một chút……

“ Ngọc Chi, em sao thế?”
“ Cô ấy có vẻ biết anh, còn gọi anh rất thân mật nữa”
“ Thì sao? Anh đã nói là không biết cô ấy rồi?” Lãnh Phong nghi hoặc hỏi.
“ Anh thật sự không nhớ cô ấy, không biết cô ấy là ai sao?”
“ Ân….. Không biết”
“ Nhỡ đâu, cô ấy biết anh trước khi anh mất trí nhớ thì sao?” Ngọc Chi nói ra lo lắng của mình.
“ Chuyện trước kia anh không còn nhớ nữa.”
“ Nhưng sẽ có một ngày anh nhớ lại mọi chuyện, như vậy em…………….”
“ Ngốc này, hiện tại anh đang sống rất vui vẻ, không cần thiết nhớ lại quá khứ nữa. Mỗi lần nghĩ tới vấn đề này anh lại đau đầu. Em biết rồi mà”
…… “ Thiên Vũ……”
“ Sao vậy?”
“ Có thể hứa với em không? Sau này bất luận xảy ra chuyện gì cũng đừng rời xa em. Có được không?”
“ Anh hứa!”
Chút bất an trong lòng cô được dịu lại…… Thở phào nhẹ nhõm, cả hai cùng tiếp tục dạo chơi. Thiên Vũ là bảo vật của cô, cô không muốn có ai quen biết anh. Anh chỉ có thể ở bên cô. Cô không muốn ai có được anh.
Khi yêu người ta ích kỉ như vậy đấy! Cô không muốn bao biện gì ình. Nửa năm qua cô đã rất hạnh phúc khi có anh. Lúc này đây bản thân không muốn đánh mất niềm hạnh phúc ấy. Nhưng dường như ông trời đã định sẵn, số phận của cô, Lãnh Phong, Lâm Ngạo Tuyết dây dưa không dứt.
Thiên Vũ cùng Ngọc Chi trở về nhà khi trời nhá nhem tối. Đỗ trước nhà là hai chiếc xe Ford đời mới, vô cùng sang trọng. Cô nghi hoặc nhìn không rõ là ai. Nhà cô chưa từng có quen biết với những người có tiền, cũng ít người tới chơi. Sao hôm nay lại có khách?
Cả hai đi vào nhà. Phòng khách lúc này không khí cũng khác lạ. Dì nhìn cô cười nhưng trong không cười. Ngọc Chi biết bà ta lại nghĩ ra điều gì chọc phá cô rồi, người đàn bà này lúc nào cũng vậy thấy cô sống vui vẻ thì không vừa mắt. Gian phòng khách có một cô gái trẻ đang ngồi, cô có vẻ khá bồn chồn, nhưng đôi mắt lại bình thản, che giấu rất tốt sự lo lắng của mình.
Ngọc Chi và Thiên Vũ nhận ra cô chính người lúc nãy va phải mình. Ngọc Chi bất giác lo lắng. Điều cô lo sợ nhất chính là chuyện này, và nó đã đến. Thiên Vũ và Ngọc Chi ngồi xuống đối diện với Ngạo Tuyết.
Phải có thể gắng gượng lắm mới có thể đè xuống tâm tình kích động của mình lúc này, Ngạo Tuyết, đặt quyển tạp chí xuống trên đó có hình của người đàn ông – Tiêu Lãnh Phong- Trên đó treo giải thưởng cho ai tìm thấy anh.
Dì của Ngọc Chi giọng vô cùng mừng rỡ kể lể
“ Hôm qua lúc đi spa với người bạn vô tình nhìn thấy tạp chí này. Sau khi nhìn kĩ thì mới thấy Thiên Vũ giống hết Tiêu Tổng tài.”
Nhấp một ngụm trà, Ngạo Tuyết bình thản hỏi
“ Vậy bà là người đã gọi điện cho anh trai tôi”
“ Đúng vậy”
“ Là bà đã cứu Phong”
“ Không….. Không phải tôi, con gái lớn của tôi gặp cướp được Tiêu Tổng tài cứu nhưng bản thân bị đánh bất tỉnh nên nó đưa về đây. Nhưng khi tổng tài tỉnh lại thì không nhớ mình là ai.”
“ Ngọc Chi là tên của cậu phải không?” Ngạo Tuyết hiền hòa nhìn Ngọc Chi, có chút cảm kích.
“ Đúng vậy”
“ Là cô đã cứu Phong, cám ơn cô” Ngạo Tuyết mỉm cười
“ Không….. không có gì?” Nhìn nụ cười đầy lương thiện của Ngạo Tuyết, Ngọc Chi có chút ngây người. Nó đẹp, thánh thiện, thuần khiết, một nụ cười khiến người ta nhớ mãi không quên cùng chút ngây dại.
Nhưng rồi Ngạo Tuyết cất tiếng hỏi khiến cô bừng tỉnh
“ Phong, anh có gì thắc mắc muốn hỏi không?”
Lúc này đây, ánh mắt hai người nhìn nhau, dường như chỉ còn là không gian riêng của họ, không một điều gì có thể phá vỡ sự hài hòa này.
Từ lúc vào đây, Lãnh Phong vẫn một mực im lặng, lắng nghe mọi người nói. Anh đã có thể đoán được phần nào thông qua tờ tạp chí này. Có chút mê man, cảm giác không thật, nếu đã từng là anh thì ít ra phải có chút cảm giác chứ. Nhưng sao lại thấy mơ hồ, không ấn tượng điều gì, ngoại trừ nhìn Lâm Ngạo Tuyết có chút bối rối, chút thân thiết ra. Tất cả còn lại là số không. Cho dù anh có bị mất trí nhớ thì người hiểu anh nhất vẫn là Lâm Ngạo Tuyết, chỉ cần nhìn vào đôi mắt anh, cô có thể hiểu anh đang nghĩ gì.
“ Cô là gì của tôi?”
“ Trên cổ của anh có đeo một dây chuyền phải không” Cô thật dịu dàng hỏi rồi từ cổ mình tháo ra chiếc dây chuyền.
“ Đây là một đôi, trên thế giới chỉ có một đôi dây chuyền duy nhất này thôi. Anh đã tặng em trong lần chúng ta đính hôn”
Cặp dây chuyền này thật đặc biệt vì đơn giản nó do chính Lãnh Phong thiết kế. Hai chiếc có hình thù khác nhau, nhưng khi ghép lại tạo nên một bông hoa tuyết tuyệt đẹp. Cô là tuyết trắng mát lành, là người mà anh yêu thương nhất, đeo vào tức là cô luôn luôn ở bên anh.
Lãnh Phong có chút sửng sốt, còn Ngọc Chi lại đau đớn. Cô đoán không sai nha, hai người họ quả nhiên từng có tình cảm, còn đã đính hôn rồi. Như vậy cô đâu có là gì của anh, cũng là không cần thiết ở lại chỗ này nữa. Cô đứng dậy
“ Xin lỗi tôi về phòng trước, nay đi cả ngày mệt rồi”
Thiên Vũ khẽ nắm lấy cánh tay cô, anh nói
“ Những gì anh hứa, anh sẽ làm được”
Ngạo Tuyết ngạc nhiên, còn Ngọc Chi lại sửng sốt, anh vẫn để ý tới cô
“ Xin lỗi cô, có thể thân phận của tôi đúng là Tiêu Lãnh Phong, nhưng hiện giờ cô gái này thật sự quan trọng với tôi….. Cô ấy hiện là bạn gái của tôi…..”
“ Cô ấy hiện là bạn gái của tôi!!!!!” Một câu nói làm ba người trong cuộc tự sa vào những suy nghĩ của riêng mình.
Đầu tiên là nhân vật được nói tới trong câu ấy, Ngọc Chi dĩ nhiên là hoan hỉ, vui sướng cùng cảm động hơn ai hết. Trong lòng anh có cô, anh không hề vì có một vị hôn thê xing đẹp động lòng người mà quên sự tồn tại của cô. Cô có chút lâng lâng vui sướng, chợt nghĩ tới câu chuyện cổ tích Lọ lem cùng hoàng tử mà hy vọng. Từ khi gặp anh, bản thân cô trở nên lãng mạn hơn, mơ mộng hơn. Mong muốn được sống, được hạnh phúc thì đâu có gì là sai.

Khi nói câu đó, không hiểu sao anh lại tránh ánh mắt Ngạo Tuyết nhìn mình. Đôi mắt long lanh ấy thoáng cô đơn, buồn bã, kèm theo chút thất vọng, cùng nỗi ưu tư da diết khiến anh bất giác có cảm giác không muốn làm tổn thương. Khi đó anh đâu có nghĩ rằng, bản thân vẫn chú ý nhiều tới cô như vậy. Hết sức tự nhiên, bản thân luôn để ý tới tâm trạng của Ngạo Tuyết nhưng chỉ coi đó là bình thường.
Lâm Ngạo Tuyết có chút thất vọng, cô biết, từ lúc trên đường nhìn thấy hai người họ, vừa rồi hai người nắm tay đi vào phòng khách. Bản thân có chút đoán ra được mọi chuyện, thế nhưng khi nghe trực tiếp người mình yêu thương nói ra câu đó. Quả thật có chút đau xót. Sống mũi hơi cay cay, đau lòng cùng xót xa. Anh đã thực hiện lời hứa với cô gái này nhưng đồng thời quên mất lời hứa với cô. Lời hứa ấy liệu anh có thực hiện được không?
Hôm đó là ngày cuối tuần, trời đẹp, Lãnh Phong trở về nhà, vị hôn thê bé nhỏ của anh chắc đang ỉu xìu ở nhà. Hôm nay anh lại thất hẹn với cô, không thể đem cô ra ngoài đi chơi được. Cô cũng thật ngoan, không bao giờ giận dỗi, ầm ĩ, cãi nhau với anh. Yêu chiều anh hết mức, mà bản thân anh cũng như vậy. Có thể nói anh rất mãn nguyện khi có cô. Trở về nhà, quản gia cất đồ cho anh, bản thân không thấy Ngạo Tuyết ra đón, có chút kì quái
“ Ngạo Tuyết đâu rồi?”
“ Cô chủ đang coi phim trên lầu”
Ra hiệu ọi người tiếp tục làm công việc của mình, anh nhẹ nhàng lên lầu, mở cửa đi vào mà Ngạo Tuyết vẫn không phát hiện ra. Cô ngồi trên sô pha, quay lưng lại với anh. Đi vòng ra đằng trước anh âu yếm gọi
“ Ngạo………..”
Hình ảnh trước mắt làm anh hoảng hốt. Trên gương mặt thiên thần ấy, rơi xuống những giọt nước mắt trong suốt như thủy tinh, rất đẹp. Nhưng nó lại như một lưỡi dao vô hình đâm mạnh vào tim anh. Cô rất ít khi khóc, mà lần này còn khóc một cách thê lương đau đớn. Nhìn thấy anh, cô vội vã lau hết nước mắt. Nhưng anh còn nhanh hơn, ngồi xuống ôn nhu nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt. Bàn tay anh lành lạnh có chút run rẩy khi nước mắt thấm vào tay mình. Anh có chút bối rối khi thấy cô khóc, không biết dỗ dành thế nào
“ Ngạo Tuyết em sao vậy? Sao lại khóc, ai bắt nạt em sao?”
Những giọt nước mắt lại đổ ra như suối làm người ta đau đớn không thôi. Cô gái nhỏ này, làm anh vừa thương vừa đau. Ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ tấm lưng mảnh mai
“ Ngoan nào, lớn rồi chứ có bé bỏng gì đâu, sao lại khóc nhè thế này, nói anh nghe sao em lại khóc”
Giọng cô nghèn nghẹn chút không tự nhiên
“ Anh không được cười em, thì em mới nói”
“ Ân, ngoan, anh sẽ không cười” Nói vậy chứ nếu Ngạo Tuyết nhìn lên sẽ thấy gương mặt lạnh lùng của Lãnh Phong có chút ý cười. Cô bé này dễ dụ dỗ lắm, có lúc anh nghĩ chỉ cần cho cô cây kẹo là có thể bắt cóc cô rồi.
“ Hôm nay, anh thất hẹn với em, em ủy khuất” Cô bắt đầu kể lể, làm anh đau lòng, công việc của anh thật sự rất bận. Từ khi quyết định giúp gia tộc rửa tay gác kiếm, bắt đầu chuyển sang kinh doanh, anh đã phải nỗ lực cố gắng vô cùng. Ngạo Tuyết luôn ủng hộ anh, không ca thán phàn nàn. Chút áy náy, anh định an ủi cô….
“ Em về nhà, coi phim, nhưng bộ phim ấy buồn quá, cộng thêm ủy khuất nên là…….”
Ôi đúng là dở khóc dở cười. Cô thật biết cách nói chuyện. Trước đó còn cảm thấy áy náy thế mà giờ phải vô lực mà cười. Cô nhóc này, thật thú vị, dễ khóc dễ cười, dễ thỏa mãn mà cũng dễ bi thương. Xem phim mà cũng khóc được.
“ Ân thế ra là bộ phim bắt nạt em, để anh vứt cái đĩa phim ấy đi nhé”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đấm mạnh vào ngực anh
“ Lại chọc em rồi”
Anh nở nụ cười hiền hòa, rồi lại tiếp tục ôm cô vào lòng
“ Ngạo Tuyết, thiệt thòi cho em quá. Anh xin lỗi”
“ Phong, liệu có khi nào anh quên mất em không?” Cô vòng tay ôm thật chặt anh.
“ Sao tự dưng hỏi thế”
“ Bộ phim kia kể về chàng trai và cô gái yêu nhau. Nhưng sau đó chàng trai gặp tai nạn và quên mất cô gái. Sau này cho dù cô gái có cố gắng thế nào, chàng trai cũng không thể nhớ ra, không thể yêu cô được. Sau đó chàng trai đã yêu cô gái khác. Cô gái ấy đành phải một mình lặng lẽ ra đi….. Rất là thương tâm nha”
“ Chỉ là phim ảnh thôi, không có thật đâu.” Nếu ai biết vị tổng tài lạnh lùng lại có lúc dở khóc dở cười đi an ủi người yêu xem phim mà khóc, thì chắc anh phải giết người diệt khẩu quá. Lúc vui vẻ hiền lành, lúc trong sáng đáng yêu, lúc nhu mì ấm áp, lúc lại tinh nghịch quậy phá. Dễ khóc dễ cười, khá nhảy cảm. Cô đúng là có đủ muôn hình muôn trạng cảm xúc cùng tính cách.
“ Nhưng mà anh…….”
“ Ngoan nào, anh hứa sẽ không quên em. Kể cả có mất trí nhớ, thì chỉ cần nhìn em anh vẫn sẽ cảm thấy rung động yêu thương. Rồi nhất định anh sẽ nhớ ra em. Tin tưởng anh chứ”
Chạm vào ánh mắt ấm áp của anh. Bản thân Ngạo Tuyết có chút ngọt, ấm áp. Cô yêu anh, tin tưởng anh. Tình yêu của họ chỉ đơn giản là ở bên nhau, yêu thương, quan tâm chăm sóc lẫn nhau cùng sự tin tưởng không bao giờ hết. Dơ tay ra cô nói
“ Vậy ngoắc tay hứa đi”
“ Ân”
“ Nhưng hôm nay anh thất hẹn với em, phải đền bù cho em.” Ngạo Tuyết chu miệng nói mang theo sự vòi vĩnh nũng nịu
“ Ân em muốn gì”
“ Sắp có trận bóng rổ giao hữu với học viện Tây An, em muốn được nhìn thấy anh chơi bóng rổ. Chưa bao giờ em được coi. Mọi người bảo anh chơi bóng rất tuyệt, em muốn được coi.”
“ Được rồi, nhóc con.”
“ Thất hứa nữa là em nghỉ chơi với anh”
Anh bật cười, ai câu này cô nói bao nhiêu lần rồi, có lúc nào thực hiện được đâu. Nhưng lần này anh cũng muốn tham gia, không thể để cô thất vọng mãi được. Cô tuy không than trách anh, nhưng anh rõ cô trong lòng lại buồn bã.
Nhưng chính trận bóng rổ này lại thay đổi cuộc đời cô, lệch ra khỏi sự bình yên tĩnh lặng, bắt đầu sóng gió thử thách.
Ngồi trên xe, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, quay sang nhìn người con trai ngồi cạnh mình. Cô khẽ thở dài.
Nửa năm nay, cô đã khẽ thở dài không biết bao nhiêu lần rồi.
Không tìm thấy anh thì bản thân lo lắng, mất ăn mất ngủ. Tìm được rồi anh lại chẳng nhớ ra mình là ai.
Phong….. liệu anh có thể nhớ ra em không? Còn có thể thực hiện lời hứa ấy với em không? Hay rồi anh sẽ yêu người khác.
Phong….. Rốt cuộc em cũng hiểu cảm giác gần ngay trước mặt mà xa tựa chân trời rồi.
Nhưng em vẫn tin tưởng anh, rồi có ngày sẽ nhớ ra em là ai.
Phong à, em tin anh…….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui