Lâm Ngạo Tuyết đỗ xe dưới chung cư của Thu Phong, nhìn trên lầu 5 đèn tối om, cô có chút lạ lẫm. Lúc nãy rõ ràng Thu Phong nói về nhà rồi…..
Đi thang máy lên, cô bấm chuông cửa.
Một hồi…..
Hai hồi……
Ba hồi…..
Không có người ra mở cửa. Lấy điện thoại ra cô gọi…..
“ Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…….”
Cô chuyển sang nhắn tin
“ Thu Phong, sao lại tắt máy vậy, đi đâu rồi? Mình đang đứng trước cửa nhà cậu này. Nếu về thì gọi qua nhà xe đi, mình đợi trong xe”
Trải qua một màn hoan ái, cơ thể cô cũng có chút mệt mỏi, suy nhược. Tựa cả người vào xe, cô nhắm mắt rồi từ từ chìm vào trong giấc ngủ.
Thời gian cứ dần trôi, không rõ Ngạo Tuyết đã thiếp đi bao lâu, chợt một tin nhắn đánh tới, nhạc chuông vang lên làm cô mơ hồ tỉnh giấc.
“ Ngạo Tuyết, xin lỗi, máy hết pin, mình có chút việc nên cậu thông cảm về nhà đi. Hix hix sr nhé”
Cô khẽ mỉm cười, nhắn tin lại “ Được rồi, làm mình ngủ ngoài xe đây này. Lần sau phải bù đắp ình.”
3h sáng…..
Đã muộn như vậy rồi sao? Cô tự nhủ. Chắc Phong vẫn còn đang ngủ, cô cũng nên về thôi.
Nổ máy, tiếng động cơ khởi động vang lên, chiếc xe từ từ chuyển động….
Xa xa một đoạn, một kẻ đứng đó trông theo, bấm điện thoại, trên tay hắn là chiếc điện thoại của Thu Phong.
“ Thưa anh, mọi chuyện đã xong”
Vũ Duy cúp máy, y uống ngụm rượu rồi khẽ cười “ Ngạo Tuyết nếu thấy cảnh đó, em sẽ thế nào?”
Lúc đó gã đã hy vọng cô sẽ đau đớn, giống như cảm giác của gã lúc này….. Gã đã yêu, đã biết hận cô……Nhưng vẫn khát khao có được cô.
Lãnh Phong, mơ màng mở mắt. Đầu đau như búa bổ, thật mệt mỏi. Nhớ tới hôm qua, bản thân có chút bất đắc dĩ. Biết rõ là lần đầu tiên của cả hai mà không hiểu sao lại cuồng nhiệt như thế, cơ thể người con gái đó như có ma lực quấn hút lấy anh, sự phấn khích đó anh không sao quên được. Nhưng dường như nó có chút quá đà. Nhìn cô gái quay lưng lại phía mình. Anh có chút ôn nhu dịu dàng, hôn nhẹ mái tóc cô.
Chạm vào mái tóc, anh cảm giác có chút không đúng, mùi hương này không giống của Tuyết nhi, anh khẽ ngồi dậy, bản thân có chút hốt hoảng khi thấy người nằm bên mình là Ngọc Chi…..
Anh ôm đầu suy nghĩ. Lúc đó anh cứ nghĩ đó là Ngạo Tuyết, mùi hương, giọng nói…..
Nhưng!
Ngạo Tuyết nói hôm qua đi chơi tới mai về, tối hôm qua không có ở nhà. Tại sao lúc đó anh lại có thể nhầm lẫn đó là cô được……
Chẳng lẽ…. Hôm qua thật sự là Ngọc Chi. Căn phòng hôm qua không bật điện nên anh không nhìn rõ mặt, chỉ đơn giản dựa vào mùi hương trên cơ thể kia, cũng giống như trong căn phòng này. Chẳng lẽ anh lại say tới mình hồ đồ ư?
Nhìn Ngọc Chi đang say sưa ngủ, anh thất thần
“ Mình đã làm ra chuyện gì thế này……”
Cạch!
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Ngạo Tuyết nhẹ nhàng đi vào, cô không muốn đánh thức anh, gương mặt có điểm hồng hồng xấu hổ, nhưng rồi……
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, túi xách không tự chủ mà rơi xuống đất.
Trên giường, Lãnh Phong hơi ngồi dậy, lộ ra bờ ngực rắn chắc, mà nằm bên cạnh, Diệp Ngọc Chi đang say sửa ngủ, cả hai đều không mặc gì.
Đôi mắt của anh theo tiếng mở cửa nhìn ra. Một chút bất an hoảng sợ khi bị bắt gặp cảnh này. Giống như bị bắt gian tại trận
“ Ngạo…. Ngạo Tuyết….” Anh khẽ gọi có phần bàng hoàng.
Đau.
Tâm Ngạo Tuyết lúc này cảm giác vô cùng đau đớn, trái tim như ai đó bóp chặt lại, không thở nổi. Nước mắt chỉ trực rơi xuống. Khẽ đặt tay lên ngực mình, vỗ vỗ nhẹ.
Lãnh Phong đã cùng cô như vậy….. lại còn tiếp tục với Ngọc Chi…..
Tại sao lại như vậy? Câu hỏi đó hiện lên trong đầu của cô.
Không thể tha thứ được…..
Lúc này Diệp Ngọc Chi từng thức giấc, đừng nghĩ cô ta ngủ, từ lúc Lãnh Phong hôn nhẹ lên mái tóc cô, cô đã tỉnh rồi. Nhận thấy có nhân đi vào ả khẽ động đậy xoay người lại rồi mở mắt.
Lãnh Phong thất thần, Ngạo Tuyết bàng hoàng có chút đau đớn trong ánh mắt hiện lên tia bi thương. Cô ta giả vờ ngồi dậy che chăn trước ngực. Giọng nói có chút run run, cũng rất bất ngờ khi bị bắt gặp cảnh tình này
“ Ngạo Tuyết…… thật…. Thật xin lỗi…”
Bàn tay Ngạo Tuyết lạnh toát, cô nắm thật chặt nó, đè nén tâm tình. Lạnh giọng
“ Nếu hai người muốn ân ái, có lẽ nên về phòng của mình, đừng ở trong phòng người khác.”
Cô tiến tới phòng tắm, mở cửa. Trước khi đi vào bỏ lại thêm một câu lạnh lùng
“ Làm phiền lúc tôi tắm xong, không còn nhìn thấy hai kẻ các người trong phòng của tôi nữa”
Rầm!
Tựa lưng vào cửa, bấy giờ không còn điều gì khiến cô giữ bộ mặt dửng dưng này nữa. Những giọt nước mắt rơi xuống….. Cô từ từ trượt xuống, mệt mỏi và vô lực.
Phong sao có thể đối xử với cô như vậy, màn ân ái đêm qua không đủ hay sao mà còn làm thế với người khác nữa. Phong thật ác….. Cô sẽ không tha thứ cho anh.
Lãnh Phong như bị thứ gì đó mắc nghẹn trong họng không thể nào nói nổi. Dù cho bây giờ Ngạo Tuyết cho anh giải thích, có 10 cái miệng anh cũng không thể giải thích được. Sự tình đã như vậy rồi, lại còn bị bắt ngay tại trận. Ai có thể tin rằng anh và Ngọc Chi không có chuyện gì, không chắc chắn là có vì kịch tính đêm qua anh có chút nhớ.
Nhưng tại sao anh lại muốn Ngạo Tuyết cho anh cơ hội giải thích, lại muốn, lại quan tâm tới cảm giác của cô như vậy.
Đôi mắt Ngạo Tuyết đau đớn, anh nhìn thấy, nó bi thương uất ức, có chút căm ghét khinh bỉ…..
Tại sao lại như vậy, rõ ràng người hiện tại anh yêu là Ngọc Chi, việc của anh và Ngọc Chi cũng không liên quan tới Ngạo Tuyết. Nhưng sao anh lại thấy có lỗi, lại thấy bản thân cũng đau đớn thế này. Trước ánh nhìn căm ghét ấy, lạnh nhạt ấy, dửng dưng ấy, bản thân anh khó chịu vô cùng. Lẽ nào anh đã mất cô rồi…..
Ngọc Chi nhanh chóng mặc quần áo, đáy mắt không ngăn được ý cười. Dù không có được Lãnh Phong ân ái nhưng khiến Ngạo Tuyết hiểu lầm như vậy đã đủ rồi. Để xem lần này Ngạo Tuyết sẽ làm thế nào?
Nhìn ga trải giường một vệt hồng hồng của máu. Lãnh Phong chau mày, anh thật sự đã làm ra sự đã rồi mất rồi. Ngọc Chi nhẹ nhàng thu lại ga. Khẽ cúi đầu không dám nhìn Lãnh Phong
“ Cái này nên đem đi…. Ngạo Tuyết thấy sẽ không vui….”
Anh im lặng không nói, mặc lại quần áo chỉnh tề
“ Ngọc Chi, anh……”
“ Không sao, em về phòng trước đây…. Anh ở lại với Ngạo Tuyết chút đi, dù sao cô ấy cũng yêu anh, thấy thế này chắc rất buồn….. Em xin lỗi….” Ngọc Chi khẽ cúi đầu giả vẻ ăn năn
“ Không việc gì, là do anh làm sai. Em về phòng đi….”
Tuy nói thế nhưng bước chân không tự chủ mà tiến tới cửa phòng tắm. Diệp Ngọc Chi có chút bĩu môi bất mãn nhưng cũng nhanh chóng trở về phòng của mình. Đừng trách cô ác, cô nham hiểm, dù sao không có Lãnh Phong thì Ngạo Tuyết cũng sẽ có người đàn ông khác. Còn cô, cuộc đời này cô chỉ muốn có một mình Tiêu Lãnh Phong thôi.
Đứng bên cửa, anh có thể nghe rõ tiếng khóc, tiếng thổn thức đầy u uất oan uổng, tiếng khóc như muốn trút hết mọi uất ức trong lòng, tâm có chút đau đớn, run rẩy, tự trách. Anh ngồi đó lắng nghe.
Anh đã làm sai rồi, việc này quá sai lầm rồi, không thể cứu vãn được gì cả…..
Cứ như thế, Ngạo Tuyết không kìm nén được mà khóc như mưa. Con người cô, có lúc bị oan ức không khóc nhưng khi đã bộc phát thì như dòng nước không thể ngừng lại, bao nhiêu bao nhiêu ủy khuất cứ như thế một lượt mà đi ra bên ngoài.
Tâm đau đớn như ai dùng dao đâm chọc vào.
Lãnh Phong bỗng hiểu rằng, người con gái này có ảnh hưởng tới mình như thế nào. Anh chợt nhận ra một sự thật, cô đã đi vào lòng anh.
Không cô vốn dĩ đã ở trong tim anh, chỉ có điều anh lại ngoan cố, ngu ngốc không nhận ra, đã làm sai thật sự rồi. Mọi nhất cử nhất động của cô đều lưu lại trong lòng anh, không sai một chi tiết.
Anh chợt thở dài….. con người anh lí trí là thế, lạnh lùng là thế nhưng tới lúc này quả thật không biết phải làm điều gì nữa. Thật rối rắm, tâm tư không thể nào hiểu nổi.
Tiếng khóc ngừng đã lâu, không có sự nức nở nữa.
Ngạo Tuyết khóc thật lâu, cuối cùng không thể khóc nổi nữa. Cô tựa đầu vào cánh cửa nhưng nước mắt lặng lẽ rơi rơi. Cố gắng lau hết những giọt nước mắt của mình, cô vô hồn nhìn về lên trần nhà.
Xả thẳng nước lạnh vào mặt mình, cứ như vậy cô ngồi đó, mặc cho những dòng nước xả thẳng vào đầu, vào người, ướt tóc, ướt trang phục. Cô vốn sợ lạnh, kể cả ngày hè cũng thích tắm nước ấm, mà giờ phút này lại dùng nước lạnh để làm dịu đi nỗi đau trong lòng. Cái lạnh làm người ta tỉnh táo lại. Nhìn thẳng vào cái sự thật phũ phàng trước mắt. Không thể còn gì được nữa. Đó là phản bội…..
Không sạch sẽ, cô ghê tởm……
Nghe thấy tiếng mở cửa, Lãnh Phong ngẩng đầu nhìn lên, anh lo sợ khi thấy cô như vậy, toàn thân ướt đẫm, tóc tới trang phục dính sát vào người, đôi mắt có chút vô cảm lạnh lẽo.
“ Ngạo Tuyết…..” Anh gọi rồi tiến lại có chút không đành lòng, đau đớn.
“ Đừng chạm vào….”
Bàn tay khẽ dừng lại, bất đắc dĩ thu về. Lấy ình một bộ quần áo, cô đi thay, cô không muốn tự ngược đãi bản thân mình…..
Lúc trở ra, Lãnh Phong vẫn đứng đó,đôi mắt anh có chút tội lỗi cùng áy náy nhìn cô. Áy náy hối lỗi bây giờ đã là quá muộn rồi. Tiến tới bên cạnh tủ quần áo, cô lấy chiếc va li ra, thu xếp đồ đạc.
“Em làm gì vậy?”
Cô không trả lời mà hỏi ngược lại
“ Anh tính sao với Ngọc Chi?”
Im lặng một hồi lâu, anh từ tốn lên tiếng
“ Anh sẽ chịu trách nhiệm”
Bàn tay cô khẽ dừng lại, chịu trách nhiệm với Ngọc Chi, còn cô thì sao? Nực cười quá, cô cố gắng như vậy, cũng không thể làm anh yêu mình được. Còn hôm qua thì sao, tại sao lại còn cùng cô làm một màn ân ái như vậy. Trêu đùa cô sao?
Cô cười thật mỉa mai
” Còn em thì sao?”
Đôi mắt anh chăm chú nhìn cô….. Hồi lâu rồi nhẹ nhàng nói ” Anh xin lỗi….”
Cô khẽ cụp mắt không nhìn anh, từ từ tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út, lúc gần tháo nó ra, cô khẽ dừng lại, mân mê nó như một vất báu quý giá của mình. Nhanh chóng đặt nhẹ lên bàn. Cũng từ cổ theo chiếc dây chuyền ra.
“ Phong, từ giờ em không còn là hôn thê của anh nữa, chúng ta không còn gì liên quan tới nhau cả vì thế cũng không cần ở lại ngôi nhà này nữa” Một lần nữa lại là thái độ dửng dưng vô cảm. Nhưng câu nói này, như ăn sâu vào lòng Lãnh Phong. Không còn liên quan tới nhau…..
Đâm thật sâu vào lòng anh, sự đau đớn khôn nguôi. Ngực hít thở không thông.
Không còn là thái độ nhẫn nhịn hay cam chịu sự lạnh nhạt của anh, lúc nào cũng cười dịu dàng với anh, lúc nào cùng thương yêu, quan tâm chăm sóc anh nữa.
Một sự lạnh nhạt tới vô cảm, làm anh vô cùng thống khổ khó chịu
“ Ngạo Tuyết….”
“ Chuyện gì vậy?”
“ Đừng đi, nơi này cũng là nhà của em…. Nếu phải đi…. Người đi phải là anh cùng Ngọc Chi….”
Anh không đành lòng nói.
“ Không cần, đừng làm rắc rối như vậy, đây là biệt thự của Tiêu gia. Không phải nhà em”
“ Coi như….. là sự bù đắp đi…..” Bản thân anh muốn giữ cô ở lại đây. Coi anh ích kỉ đi, chỉ một lần…..
“ Bù đắp” Cô mỉa mai. “ Từng này mà đã đủ bù đắp ư. Lãnh Phong coi như em nhìn nhầm anh. Không cần nói gì nữa. Em không phải không có lòng tự trọng để ở đây coi hai người ân ái mặn nồng. Xin lỗi”
Cô đóng vali. Chợt điện thoại vang lên, tin nhắn chuyển tới. Không rõ nội dung là gì nhưng sau khi coi xong, Lâm Ngạo Tuyết khẽ biến sắc. Gương mặt cô có chút lo lắng, không qua nổi mắt Lãnh Phong, anh hỏi
“ Có chuyện gì vậy?”
Ngạo Tuyết gập điện thoại, cô lạnh nhạt
“ Không có việc gì, hơn nữa không phải chuyện của anh”
Cô mở cửa xách va li xuống lầu, Ngọc Chi đã đứng chờ dưới lầu, cô ta hầu như đã nghe lén toàn bộ câu chuyện của hai người. Tỏ thái độ áy náy, nhìn vali của cô, rồi hỏi
“ Ngạo Tuyết….. không thể ở lại sao? Nơi này…..”
“ Không cần.” Cô ngắt lời lạnh lung. Cô dám yêu dám hận, có thể hết lòng hy sinh cho tình yêu, nhưng nếu đã dứt khoát thì cho dù có đạp lên tất cả cũng sẽ vứt bỏ. Như chiếc váy, căn phòng không thể sẻ chia cho ai, nếu có kẻ nhúng chàm qua rồi, tuyệt nhiên sẽ vứt bỏ không cần nữa.
Tình yêu là vậy, ích kỉ không thể sẻ chia, quan niệm về tình yêu của Ngạo Tuyết là vậy. Hơn nữa bây giờ cô có chuyện khác phải lo lắng.
Bỗng dưng Diệp Ngọc Chi quỳ xuống.
“ Ngọc Chi, em làm gì vậy?” Lãnh Phong chau mày. Không rõ hành động của cô là gì. Còn Ngạo Tuyết thì dửng dưng như không.
“ Ngạo Tuyết, xin lỗi cậu…… Tha lỗi ình được không?”
Ngạo Tuyết mỉa mai
“ Cậu đừng mèo khóc chuột nữa, cậu làm sai điều gì mà mình tha lỗi cho cậu”
“ Ngạo Tuyết….. Việc này……” Thái độ này của Lâm Ngạo Tuyết chưa bao giờ Ngọc Chi thấy được, chứng tỏ cô đang vô cùng tức giận. Miệng lưỡi của Ngạo Tuyết không hề thua kém ai. Chỉ có điều cô không muốn dùng nó để gây sự với mọi người.
Diệp Ngọc Chi không nên đắc tội với cô. Cô ít khi xét nét người khác. Nhưng cái đáy mắt có tia vui vẻ của Diệp Ngọc Chi kia, cô chỉ lướt qua một lượt là nhận ra. Đừng nghĩ trước giờ Ngạo Tuyết không nhận ra, chỉ là cô không muốn chấp Ngọc Chi thôi. Giống như một cô công chúa cao sang không muốn chấp vặt với kẻ dưới. Đã đến nước này cũng đâu cần kiêng kị gì nữa.
“ Ngạo Tuyết, chuyện này cũng đã xảy ra rồi, cậu tha thứ cho Lãnh Phong được không?” Ngọc Chi khẽ nói
“ Ngọc Chi, em đứng lên đi, em đâu có làm sai điều gì mà phải quỳ xuống cầu xin như vậy” Phong chau mày. Anh không thích sự quỵ lụy này. Hơn nữa bây giờ Ngạo Tuyết đang tức giận trông cô như người khác không được bình tĩnh.
“ Lãnh Phong, dù sao trên danh nghĩa Ngạo Tuyết cũng là hôn thê của anh, cả anh và em đều làm sai rồi. Em sẽ quỳ ở đây xin cô ấy tha thứ. Nếu không sẽ không đứng lên.”
Ngạo Tuyết chắp tay lại, khinh thường nhìn
“ Vậy cậu cứ ở đây quỳ đi, tôi không có cách nào tha thứ được. À không, tôi chẳng việc gì phải tha thứ cho cậu hay anh ta cả. Chuyện của hai người bây giờ chẳng liên quan tới tôi nữa.”
“ Ngạo Tuyết đứng nói quá đáng như vậy, là do anh làm sai, em đừng trút lên Ngọc Chi” Lãnh Phong lên tiếng, dù gì Ngọc Chi bây giờ cũng là người của anh, không thể để bị ủy khuất được, hơn nữa chưa bao giờ anh thấy Ngạo Tuyết tỏ thái độ này, là cô giả vờ khéo hay biết kìm nén mà bây giờ mới bộc phát..
Hơn nữa anh cũng có chút tự ái của bản thân. Cô không coi anh ra gì cả. Trong lòng có chút bực tức.
“ Là cô ta tự dưng quấy rầy tôi đấy chứ, tôi đã muốn đi rồi.” Cô hừ nhẹ rồi quay người đi. Hai người họ thật đáng ghét. Cô không muốn nhìn thấy mặt họ nữa.
Nhìn bóng dáng quay lưng bước đi của Ngạo Tuyết, Lãnh Phong quả có chút đau lòng. Trông cô thật cô đơn, anh không muốn như vậy. Nhưng việc tới nước này rồi, không còn cách nào nữa, chẳng phải lúc đầu anh muốn cô rút lui sao? Chẳng phải lúc đầu anh xác định chỉ có mình Diệp Ngọc Chi thôi sao? Tại sao bây giờ lại thấy mất mát như thế này.
Căn nhà này, không có cô ấy sẽ ra sao? Anh không dám nghĩ cũng không dám tưởng tượng nữa…..
Có người khóc thì cũng có kẻ cười. Ừ thì Ngọc Chi cười thầm trong lòng. Cô ta chẳng ngờ có ngày mình đã giống bà mẹ kế đáng ghét, đi diễn kịch như vậy. Quá suất sắc chăng. Cô ta căm ghét ba kẻ dối trá đó rồi chính mình cũng trở thành kẻ nói dối. Số phận trêu ngươi cô. Dù biết là sai nhưng vẫn làm. Lãnh Phong phải là của cô, không thể là của ai khác được. Bất kể ai cũng không được, cho dù có phải trá giá đắt thế nào, cô cũng phải làm.
Cô quá u mê cố chấp để rồi bản thân không thể có đường lui. Đã 5 năm trôi qua rồi, cô ta cũng từng nghĩ từ bỏ nhưng lại có một ma lực nào đó trỗi dậy bảo đừng tử bỏ. Cô ta đã mất rất nhiều thứ trong cuộc chơi này rồi. Rõ ràng là đã nắm chắc chiến thắng. Trước cái chết của Ngạo Tuyết, mấy vị trưởng bối họ Tiêu đã ngỏ ý với cô, sẽ tác hợp cho hai người. Đùng một cái Ngạo Tuyết quay về. Muốn cướp vị trí của cô ư? Đừng hòng.
An Lương gõ cửa phòng Lãnh Phong, rồi đi vào, thấy bạn mình đang chăm chú làm việc nhưng sắc mặt phi thường tốt. Cũng đoán được việc tình cảm thuận lợi.
“ Lãnh Phong”
“ Chuyện gì vậy?”
“ Lái xe Triệu nói rằng Ngọc Chi đang nói chuyện với Ngạo Tuyết đấy?”
Lãnh Phong chau mày ngẩng đầu lên
“ Nói chuyện, có gì để nói?”
“ Đừng quên, mấy tháng trước, mấy vị trưởng bối giục cậu mau lấy vợ, họ đã tới gặp Ngọc Chi…..”
“ Thì sao? Tôi cũng đã nói thẳng không đồng ý rồi”
“ Tôi hỏi cậu, cậu đánh giá Diệp Ngọc Chi như thế nào?”
“ Có năng lực, có mưu mô, rất linh hoạt trong công việc”
“ Cậu nên cẩn thận một chút….. Tôi không muốn Ngạo Tuyết lại có chuyện gì xảy ra đâu?”
“ Tôi là người hơn ai hết, hiểu rõ chuyện này, lần này tuyệt đối sẽ không vụt mất”
An Lương ngồi xuống, uống tách trà bình tĩnh nói
“ Cậu còn nhớ tại sao chúng tôi không hề trách cậu vì những gì cậu đối với Ngạo Tuyết không?
Lãnh Phong khẽ gật đầu.
“ Tôi không phải kẻ quá cố chấp trong tình cảm. Đã đến lúc tôi đi tìm hạnh phúc của mình rồi, trước đó tôi muốn an tâm nhìn Ngạo Tuyết có được hạnh phúc. Mong người mang cho cô ấy hạnh phúc là cậu”
“ An Lương, mình sẽ cố gắng…..”
“ Kẻ đó về nước rồi.”
“ Ai?” Lãnh Phong chau mày ngạc nhiên
“ Vũ Duy” An Lương không nhanh không chậm nói. Hai từ này làm Lãnh Phong sắc mặt khẽ thay đổi. Hình như anh đã quên mất con người này. Y không phải là người đơn giản chút nào.
“ Sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, chỉ sau khi Ngạo Tuyết về đây lại xuất hiện. Mục đích của cậu ta là gì? Đừng quên năm đó Ngạo Tuyết suýt chút nữa là đính hôn với cậu ta, nếu không có vụ tai nạn máy bay thì có khi giờ này họ đã là vợ chồng rồi, chờ đấy để cậu nhớ lại”
“ Mình hiểu rồi, yên tâm. Mình sẽ nắm chặt cô ấy.”
“ Chỉ mong là được như lời cậu nói”
An Lương khẽ thở dài. Nếu như Ngạo Tuyết có thể tìm được hạnh phúc thì cũng là lúc anh an tâm đi tìm hạnh phúc thật sự của mình.
Những lời Diệp Ngọc Chi nói, không phải là không ảnh hưởng tới Ngạo Tuyết. Vũ Duy…. Cái tên này đã từ lâu cô không còn nhắc tới nữa, cũng không muốn nghe ai nhắc tới. Con người này, quả cứ như âm hồn đeo bám cô suốt 5 năm qua, muốn quên cũng không được, mà nhớ tới chỉ thấy sợ hãi. Đi lang thang qua từng con phố, cô có chút ưu phiền.
Vũ Duy không hẳn là chính nhân quân tử, cô cũng linh cảm được phần nào. Năm đó cứ mỗi lần gặp anh cô có tư tưởng vô cùng cảnh giác. Nhưng cái lần bị bắt cóc đó, sau khi tỉnh lại trong bệnh viện. Cô biết được Vũ Duy hiến máu cứu mình, thì thái độ đã thay đổi.
Quan điểm làm người đơn giản, ai cũng có thể kết giao, miễn rằng kẻ đó không gây hại gì ình. Nói cho cùng, Vũ Duy rất cưng chiều cô, dù cô nói gì, làm gì để y mất hứng, y cũng sẵn sàng bao dung cô. Về điểm này y giống Lãnh Phong.
Chợt Ngạo Tuyết khẽ lắc đầu, cô đang nghĩ cái gì vậy, Vũ Duy là con ác ma, cần phải tránh xa, đừng lại gần hắn. Cũng đừng nghĩ tới hắn nữa, những đau khổ hắn đã gây ra, cô chịu đựng đủ rồi. Bây giờ là lúc sóng gió qua đi, để gây dựng lại từ đầu.
Lúc đi ngang qua quảng trường thành phố, trên màn hình lớn trung tâm, đang phát một đoạn tin ngắn.
“ Vũ Duy, tổng giám đốc tập đoàn xuyên quốc gia ở châu Âu lần này tới nước ta để đầu tư…….”
Theo bản năng cô ngẩng đầu lên nhìn, có chút run sợ…..
Quả nhiên là y, y đã về đây……
Thế rồi từ phía sau, một vòng tay rắn chắc, ôm chầm lấy cô. Giữa phố phường đông người, y gán mặt vào gáy cô. Vẫn như trước đây, mùi hương không thay đổi. Y nói
“ Ngạo Tuyết…… nhớ em quá…..”
Giọng nói này, cô tuyệt đối không thể quên. Cuộc đời cô có hai người đàn ông, cho dù họ có chết, hóa thành tro cô cũng không thể nào quên được. Một kẻ cho cô hạnh phúc, còn một kẻ hủy đi hạnh phúc của cô. Một thiên thần, một ác ma……
“ Vũ…. Vũ Duy….”
Cô có chút sợ hãi, lắp bắp…. Túi đồ trên tay rơi hết xuống đất. Cô sợ hãi…… Tâm trí tê liệt trong cái ôm này, hơi thở này vẫn như năm nào, có cái cuồng dã, có cái ác ma tàn khốc…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...