Ba ngày!
Bản đế cơ đã trốn trong phòng sâu sắc kiểm điểm bản thân hết ba ngày.
Thực sự mà nói, dạo này, bầu không khí giữa ta và đế quân có hơi kỳ quặc; mà ta cũng không biết tại sao.
Xưa nay ta và đế quân vốn nước sông không phạm nước giếng (họa chăng có mấy lần ta đi nhìn trộm ngài một cái), Ngài ở cung Đại Tử Minh của ngài, bên bờ ao Tả Vọng câu cá, đọc kinh phật, ngắm nhìn diễn tiến vương triều dưới phàm gian; còn ta, ta cũng có cuộc sống của riêng ta: ăn uống, ngủ nghỉ, chè chén, cùng Trầm Uyên và Ti Mệnh tám chuyện trên trời dưới đất...Chuyện chỉ trở nên be bét khi ta đầu thai lịch kiếp, cùng đế quân nối một đoạn trần duyên. Sau khi trở về Cửu Trùng Thiên, ta còn nghĩ đời này sẽ không còn cơ hội ở gần đế quân như vậy nữa, nào ngờ ngài ấy thường xuyên xuất hiện bên cạnh ta, làm ra vài chuyện khiến ta vô cùng khó xử và tức giận, cuối cùng lại nhân lúc ta say mà nói thích ta...
Đế quân thích ta? Bản đế cơ đến nghĩ cũng không dám, tuy ta mang tiếng là đế cơ, nhưng hầu như chưa từng làm cái gì giúp ích cho Thần giới, càng không có năng lực gì nổi bật hơn người; so ra với đế quân thực không xứng...Hơn nữa so về tuổi tác, ta thua ngài ấy những ba mươi vạn tuổi, đại khái chính là tình yêu ông cháu đó!
Ta xưa nay đề đối với đế quân rõ ràng chỉ là một lòng ngưỡng mộ sùng kính (tuy dạo này hơi có chút chuyển qua căm ghét) đơn thuần, việc thích ngài ấy ta vẫn chưa có can đảm...Nhưng... Bản đế cơ thất thần, nhớ lại mỗi lần ở cạnh đế quân luôn cảm thấy chân tay thừa thãi, đầu óc trắng xóa, tim đập nhanh siêu tốc...
Cảm giác này, theo đống mệnh cách của Ti Mệnh, thì chính là biểu hiện khi ngươi thích một ai đó.
Vậy chẳng lẽ, ta thực sự đã thích đế quân, mà ta cũng không hề hay biết?
Nhưng mà...
Bản đế cơ vùi đầu vào gối "oa" lên một tiếng: Nhắc đến đế quân, ta lại nhớ tới hôm đó! Bản đế cơ thực không có ý định cắn ngài ấy, chỉ là não có chút vấn đề, đầu óc không thanh tỉnh, nhìn thấy da thịt trắng trẻo của ngài ấy liền muốn cắn một cái, nhân tiện chứng thực xem dấu hôn có phải thực sự giống như thứ ở trên cổ ta hay không thôi...Ta chẳng ngờ mọi chuyện lại be bét đến mức này...
Vậy mới nói, nhất thời xúc động là ma quỷ.
Ta từ lúc nào đã có gan làm ra hành động gần gũi đế quân đến như thế, tất cả đều do ngài ấy chiều hư ta mất rồi, hừ...
Bản đế cơ ôm tâm trạng mâu thuẫn, vùi đầu vào trong chăn tiếp tục, ngủ.
...
Ta lại mơ.
Trong giấc mơ, ta thấy mình đứng giữa lưng chừng trời đất, xung quanh gió lạnh rít gào khiến y phục trắng thuần bay phần phật. Nhìn ra phía trước, ngạc nhiên thay có một thân ảnh nữ nhân vận y phục đỏ ối, tay cầm một cây cung tỏa ra ánh sáng bảy màu chói lóa; kia chẳng phải chính là Liệt Diễm sao?
Nữ nhân ấy thân hình gầy héo, nhưng dáng bộ cầm cung cùng y phục màu sắc tiên diễm vẫn làm nổi bật lên một phong thái uy nghi như quân vương thiên hạ. Mái tóc đen mượt được búi cân thận không một sợi loạn, cố định bằng cây trâm bạc hoa sen tinh xảo. Trước mặt nàng mây đen cuồn cuộn, một người toàn thân mặc khôi giáp ánh bạc xé tan mây mù bước ra, quát lớn: "Ngươi muốn thừa cơ phá hoại ư? Đừng có mơ!"
Là đế quân!
Nữ nhân kia xoay người, tay áo vung lên thâu trọn cơn cuồng phong trước mặt, lạnh lùng nói: " Ta đến để vá lại kết giới kia, phiền ngươi tránh xa một chút!"
Trong giây phút nàng ấy xoay người, ta cuối cùng cũng nhìn thấy rõ dung mạo của nàng, một đôi mắt phượng thực đẹp, một ánh nhìn thực khuynh tâm...Môi mỏng nàng ấy khẽ mím, hai đầu mày thốt nhiên hiện lên thiên sơn vạn thủy, chính là vẻ mặt kiên định như núi non...Nàng ấy, chính là người đã từng mơ thấy - vị quân vương đầu tiên của Ma tộc - Ma thần Quân Huyền Lăng!
Kì lạ thay, ta không thường xuyên đọc thư tịch liên quan đến vị Ma thần này, nhưng mỗi lần nhìn thấy dung mạo ấy, ta đều nhận ra ngay. Dung mạo của nàng, khí chất của nàng khiến ta cảm thấy mơ hồ nhưng quen thuộc, chính là có một dạng cảm giác thân thiết như đã từng gặp qua...Nhưng ta cùng nàng ấy vốn không sinh cùng thời, lại hai lần tương ngộ...nàng ấy chẳng lẽ muốn nói với ta điều gì?
"Ma tộc các ngươi chỉ biết phá hoại, nào biết hàn gắn cái gì bao giờ?" Đế quân phía bên kia nhíu mày nhìn Ma thần, giọng nói lộ ra vẻ chán ghét cực điểm. Ta ngạc nhiên, vốn biết Ma tộc không phải tốt đẹp, Tiên - Ma khác biệt, nhưng vị Ma thần này một lời đã nói bản thân đến giúp đỡ, đế quân vì sao lại đối xử với nàng như vậy...
Gió lạnh rít gào, cùng với tiếng hò hét chém giết vọng thấu chín tầng mây; ta đột nhiên hiểu ra, đây là cảnh tượng Tiên - Ma đại chiến rất nhiều năm trước, trận chiến lấy đi tính mạng bao nhiêu sinh linh Thần tộc lẫn Ma tộc. Cuối cùng Ma thần chết đi, Ma tộc thảm bại, cuộc chiến đẫm máu này mới kết thúc... Thư tịch Thần giới chỉ ghi chép sơ sài như vậy, nhưng xem ra mọi chuyện bên trong còn ly kì hơn thế.
Bản đế cơ chính là đang đóng vai khách qua đường, chứng kiến cuộc chiến đẫm máu thê lương không ai muốn nhắc lại kia.
Ta lơ đãng một thoáng, đột nhiên nghe giọng nói lanh lảnh của Ma thần thốt lên: "Tử Dạ, đã ai nói rằng ngươi thực cố chấp đến mức người người đều căm ghét chưa? Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hối hận vì sự cố chấp của ngươi hôm nay! Sự thống khổ cay đắng và hối hận khôn cùng sẽ đeo bám ngươi suốt cuộc đời, vĩnh viễn không thể buông xuống! Người vô tội sẽ vì sự cứng đầu cố chấp của ngươi mà chết! Ngươi mãi mãi không thể vãn hồi được!"
Trong giây phút ấy, ta cứ ngỡ trời đất đã ngừng lại: Ma thần vén làn mây mù, hiện ra một vòm trời đổ sụp tan hoang, từ thân thể nàng ta ẩn hiện một đóa sen cực lớn ôm trọn vòm trời ấy, từ từ khép lại; nửa khắc sau đài sen kia héo rũ, vòm trời đã khôi phục vẻ lành lặn, thậm chí còn xán lạn hơn; thân thể Ma thần theo đó cũng rơi xuống như con diều đứt dây...Dung nhan người mờ ảo trong làn mưa mù chầm chậm rơi xuống, bóng áo đỏ dần biến mất giữa mây trời vô tận; không biết trong lòng ta đang nghĩ gì, thân thể khẽ động, một đường lao theo nàng ta. Gió lạnh cắt ngang da thịt, bàn tay ta chạm được vạt áo nàng, nhưng lại không thể nắm được; trong tư thế mặt đối mặt, ta thấy nàng đang khóc, nước mắt như chuỗi ngọc trai đứt dây ào ạt rơi xuống; đôi môi nàng khẽ động đậy...
"Ta nguyện phế bỏ Ma tịch, đánh đổ tu vi, không đầu thai luân hồi, cũng không trọng sinh đoạt mệnh; Chỉ mong từ đây Quân Huyền Lăng ta vĩnh viễn biến mất khỏi Tam giới, thân thể tiêu tán trong trời đất, bản mệnh ấn ký ngủ sâu trong u minh, muôn đời không cần gặp lại những con người này nữa!"
Những lời này đều theo gió lọt vào tai bản đế cơ không sót một chữ.
Ta vốn nghĩ, dù phàm nhân, hay tiên, hay ma, đều có tính tham sống sợ chết.
Trong khốn cảnh, ai cũng mong mình được sống sót.
Vậy mà vị Ma thần này vì sao lại muốn từ bỏ tất thảy mà chết đi? Phải chịu đựng qua nỗi thống khổ và tuyệt vọng dường nào thì nàng ấy mới không thiết tha sống sót trên đời nữa?
Bên cạnh ta đột nhiên có một cơn gió lướt qua, đế quân một thân khôi giáp vương máu tươi lao theo Ma thần, trong chốc lát đã đón được nàng ta giữa lưng chừng trời đất...
Nhưng đã quá muộn.
Thân thể của Ma thần rất nhanh chóng hóa thành bụi phấn, cả y phục tiên diễm cũng tan thành từng mảnh nhỏ theo gió phiêu tán đi xa; trong vòng tay đế quân chỉ là còn lại một thanh cung tên phát ra ánh sáng bảy màu chói lọi đến nhức mắt.
Từ góc độ này, ta chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng đế quân lạnh ngắt, cả thân hình như bị đóng đinh vào không trung; ngài ấy siết chặt thanh cung tên kia, lời nói như nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra, không biết là đang nói cho ai nghe: " Quân Huyền! Cô đừng tưởng lấy thân tuẫn táng là hay lắm, dùng một mạng của cô đổi lấy mạng hàng vạn sinh linh khác là vĩ đại lắm! Cô đừng tưởng vì thế mà ta sẽ có cái nhìn khác về Ma tộc, đừng tưởng ta sẽ buông tha cô! Cô muốn chết đến vậy ư? Được thôi, cho dù dùng mạng đổi mạng, Tử Dạ ta cũng sẽ khiến cô sống lại, cho cô chứng kiến Ma tộc đi đến bờ vực diệt vong thế nào!"
Bản đế cơ hoảng sợ, bộ dạng điên cuồng này của đế quân ta chưa thấy bao giờ, từng lời lẽ đều vô cùng cay nghiệt...Đế quân này với con người ta từng biết như hai người khác nhau vậy! Ngài ấy có thể vì một nữ nhân, hơn nữa còn thuộc Ma tộc mà kích động đến mức này ư?
Giấc mơ của ta như cuốn sách đã đến trang cuối, vĩnh viễn dừng lại ở bóng lưng cứng ngắc của đế quân rồi chầm chậm mờ dần đi. Bản đế cơ có cảm giác mình bị đẩy ra khỏi vùng không gian mộng mị kia, giật mình tỉnh giấc. Giấc mộng thực rất chân thật, ta thậm chí còn ngửi thấy mùi máu tanh nồng ghê người; một cảnh tượng thê lương mà ta đã chứng kiến tất cả, cùng bộ dạng kinh khủng của đế quân...Tất cả đan xen vào nhau khiến đầu ta đau như búa bổ. Ta vuốt mặt một cái, ngạc nhiên thấy khóe mắt ướt đẫm, thì ra ta đã khóc trong mơ...
Bản đế cơ cao giọng gọi Liên Hà vẫn luôn túc trực ngoài cửa vào giúp ta rửa mặt chải đầu; nhưng lúc nhìn vào chậu nước, bản đế cơ giật mình, không kìm chế được làm đổ luôn cả chậu nước...Dung mạo của ta...đôi mắt phượng này...ánh nhìn này...khuôn miệng này...tại sao lại giống với dung mạo của Ma thần trong giấc mơ của ta đến thế?!
Thậm chí, ta chỉ đọc qua thư tịch về Ma tộc, chưa từng một lần nhìn thấy dung mạo thực sự của Ma thần; nhưng hai lần trong mơ, như có người mách bảo, ta đều ngay lập tức khẳng định người trước mặt là nàng ta...Một đôi mắt phượng...một ánh nhìn...giấc mơ lần trước ta đã nhìn thấy, nhưng sau đó xảy ra quá nhiều chuyện, ta căn bản không suy nghĩ đến...Bây giờ ta mới nhận ra, dung mạo của ta cùng nàng ấy có đến tám phần giống nhau.
Điều này làm ta vô cùng hoảng sợ.
Là ta tự tưởng tưởng ra dung mạo của nàng ấy thành giống ta, hay chúng ta vốn có dung mạo giống nhau?
Hoặc giả như, ta và nàng ta vốn dĩ chỉ là...
Bản đế cơ bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ.
Cảm giác thực khó chịu.
Bản đế cơ xuống giường, bỏ mặc Liên Hà đang gãi đầu khó hiểu, một đường đến cung Nguyên Cực.
...
Ti Mệnh đang ngồi vò đầu bên bàn uống trà, thực hiếm thấy hắn ta không ngồi ôm Quan Trần kính nhìn trộm người khác. Ta vỗ vai hắn một cái, hỏi: " Ngươi làm gì mà ngồi đây?"
Hắn giật mình quay lại, nhìn thấy ta liền buồn xuống bộ dạng phòng bị, thở dài nói: "Ta đang đau đầu..."
Bản đế cơ cười sặc sụa, thì ra người như hắn cũng biết đau đầu!
"Ngươi cười cái gì?" Ti Mệnh dùng vẻ mặt đen ngòm nhìn ta. Bản đế cơ nín cười: " Vậy ngươi đau đầu chuyện gì?"
Ti Mệnh thở dài thêm một chặp nữa: "Lăng Hoa thanh quân cùng Tử Hà tiên tử phải lòng nhau, vụng trộm hạ phàm, lại còn trộm Quan Trần kính khiến ta không thể tìm ra bọn họ; Trầm Uyên tức muốn chết, nhưng nhất thời cũng không tìm ra họ, đành bó tay..."
"Tại sao không dùng Sưu hồn thuật?" Ta thắc mắc
Ti Mệnh nhe nanh múa vuốt cáu bẳn nói: " Ngươi bị điên à, bọn họ là hai người sống sờ sờ, đào đâu ra hồn để ngươi sưu?!"
Ta: "..." tại sao lại nổi nóng với ta cơ chứ?
"Nhưng mà..."_Ti Mệnh đột nhiên nhìn ta bằng vẻ mặt nham nhở_"Dạo này ta nghe khá là nhiều chuyện hay ho về ngươi và đế quân..."
Ta: "..."
"Nghe nói sau khi từ Ma giới trở về, ngươi cùng đế quân biến mất; nghe Thần quân nói ngươi bị Ma quân đả thương, nên đế quân đưa ngươi đến Bích Hải chữa trị, đúng không?"
Ta: "...đúng..."
Ti Mệnh lim dim mắt: "Ai nha, cô nam quả nữ ở chung với nhau..."
Ta: "..."
"Ta còn nghe nói nửa đêm đế quân mò đến cung của ngươi, sáng sớm ra trên người hai người đều có dấu vết hoan ái...ai nha..." Ti Mệnh tiếp tục cảm thán.
Bản đế cơ điên rồi, Ti Mệnh hắn không thể im miệng sao! Ta vốn đang định đập cho hắn vài phát, đột nhiên hắn nghiêm mặt nói: "Thực ra...cái việc nam nữ hay làm ấy, cũng không phải là chuyện xấu xa gì, ai cũng có nhu cầu mà, ha ha ha..."
Ta: "..." cạn lời.
"Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?" Ti Mệnh thấy ta im lặng liền lên tiếng. Ta nhìn vẻ mặt háo hức xem kịch hay của hắn, bình tĩnh nói: "Ta đang suy nghĩ, nên đánh ngươi mấy cái để cái miệng của ngươi có thể an phận lại..."
Ti Mệnh: "...ta nói đúng mà? Sao ngươi quá đáng vậy?!"
"Vì ngươi nói nhiều!"
Bản đế cơ chẳng qua cũng chỉ dọa nạt như vậy, cũng không có tâm trạng đuổi đánh hắn; ta nhún vai: "Hôm nay vốn muốn tới tìm ngươi mượn Quan Trần kính, mà lại bị Lăng Hoa trộm mất, coi như ta đi chuyến này về tay không..."
Ti Mệnh xoa cằm nhìn ta, nói: " Bằng không ngươi đi tìm bọn họ mà lấy?"
"Ngươi đùa hả, ngươi còn không tìm ra, ta tìm bằng cái gì?"
Ti Mệnh nói: "Thực ra trong cung Đại Tử Minh của đế quân có một tấm Minh kính, tuy không thể nhìn thấy quá khứ vị lai như Quan Trần kính của ta, nhưng có thể nhìn thấu phàm gian, ta nghĩ có thể dùng nó để truy tìm vị trí của hai người bọn họ!"
" Nếu đã như vậy, tại sao ngươi không đến mượn đế quân đi?"
Ti Mệnh: "Ngươi nghĩ ta có lá gan đó sao?"
Ngươi không có chẳng lẽ ta có chắc!
...
Ta đứng trước cửa cung Đại Tử Minh, không thể không cảm thán nhân quả tuần hoàn, ta rất nhanh phải gặp lại cái bản mặt đế quân...Bản đế cơ hít sâu một hơi, lần nữa xông vào địa bàn của ngài ấy; vẫn rừng trúc tía xanh thẳm rì rào, lối đi quanh co, cung điện màu bạc ở phía xa xa - Bản đế cơ rất nhanh chóng thấy đế quân đang ngồi trên ghế mây, tay gối sau đầu, chăm chú nhìn xuống hồ nước.
Ngắm cá bơi à? = =
Ta rón rén lại gần, ngài ấy hình như vẫn chưa phát hiện ra ta; bản đế cơ thực muốn hù ngài ấy một cái...(coi chừng bị giở trò nha bạn trẻ - Tác giả said.)
Có điều ta còn chưa kịp làm gì, một sợi dây màu vàng kim đã cuốn chặt lấy ta, rất nhanh chóng kéo ta lại gần chỗ đế quân ngồi.
Rõ ràng muốn chơi người ta, rốt cuộc bị người ta chơi lại, hừ.
(Tôi đã nhắc rồi cơ mà - Tác giả said.)
Ta bị thả xuống trước mặt đế quân, lập tức lườm ngài ấy một cái; đế quân rất biết điều thu lại Khốn Tiên tỏa, mỉm cười nói: "Hôm nay nàng lại đến cung của ta, làm ta thực vinh hạnh quá...". Bản đế cơ bĩu môi, thẳng thắn nói: " Nếu không có việc, tiểu nữ hy vọng cả đời này không phải gặp cái bản mặt đế quân!"
"...Ta đáng ghét vậy à?"
"Còn phải hỏi!"
Đế quân chìa tay qua đỡ ta dậy, thuận tiện nhích qua chừa cho ta một chỗ trên ghế mây, vẻ mặt ôn hòa nói: "Vậy ta có vinh hạnh được biết chuyện đó là gì không?"
Ta cảm thấy cái chỗ ngồi này, một khi ngồi xuống chính là vừa vặn ở trong vòng ôm của đế quân nên bĩu môi biến ra một cái ghế mây khác, thong thả tao nhã ngồi xuống. Đế quân rõ ràng bị mất hứng, ta cười rõ là đắc ý, nói: " Chẳng qua tiểu nữ muốn mượn Minh kính của đế quân nhìn một cái!"
"Ồ? Nàng muốn tìm gì?" Đế quân nhướng mày; Ta vỗ tay vịn ghế "cạch" một tiếng, nói: " Ngài biết Lăng Hoa thanh quân chứ? Hắn dám trộm Quan Trần kính của Ti Mệnh, cùng Tử Hà tiên tử lưỡng tình tương duyệt, trốn xuống phàm giới lén lút tư tình!"
"Sau đó?" Đế quân hỏi.
"Tiểu nữ có việc cần dùng đến Quan Trần kính, nên mới muốn mượn Minh kính truy tìm tung tích của hai người kia..."
Đế quân "à" một tiếng vẻ hiểu rõ, nói: " Cũng đúng, nàng đâu siêng tới mức giúp Ti Mệnh tìm kính Quan Trần về, chẳng qua có việc cần dùng, nên mới xông xáo đi tìm thôi..."
Ta: "..." đế quân không xỏ xiên ta chắc ngài ấy ăn cơm không ngon? Hơn nữa trọng điểm ở chỗ khác cơ mà...
"Sao vậy?" Đế quân nhìn vẻ mặt mất hứng của ta, khó hiểu hỏi. Ta ủ rũ: "Tử Hà tiên tử là một đóa lê hoa bên bờ Dao Trì được điểm hóa thành tiên, là nghĩa nữ của Tây Vương Mẫu..."
"Ý nàng là?"
"Sinh ra đã là tiên, không thể tư tình nam nữ..."
Đế quân nhìn vẻ bi thương không muốn sống của ta, đầu tiên là cười "phụt" ra một tiếng, sau đó chăm chú dòm bản mặt của ta, nói: "Vậy có ai nói cho nàng biết, Lăng Hoa thanh quân là người phàm tu thành tiên chưa?"
Ta: "..." chưa.
"Tử Hà tiên tử thân mang tiên tịch từ khi mới sinh, nếu nếu phải lòng một người đồng tộc, thì chính là lương duyên ngàn năm có một! Nhưng Lăng Hoa thanh quân là phàm nhân tu tiên, chấp nhận rũ bỏ trần duyên, lục căn thanh tịnh mới được hồng hóa phi thăng; nay hắn lại cùng Tử Hà lưỡng tình tương duyệt, đương nhiên là không thể!" Đế quân xoa cằm chậm rãi nói.
Ta tiếp tục "..."
"Nhưng mà..."_Đế quân nhân lúc ta không để ý đã vươn người qua đây từ lúc nào! Ngài ấy túm lấy tóc ta chơi đùa trong tay, chậm rãi đưa ra một câu nghi vấn: " nàng nói những chuyện này với ta, chẳng lẽ muốn ám chỉ chúng ta không thể đến với nhau?"
"Phụt..." Đây không phải do ta quá mức kinh ngạc, chỉ là nước miếng hơi nhiều, muốn phun ra một chút thôi...
"Tóm lại thì, ta và nàng đều mang tiên tịch, là Thần tộc chân chính; hơn trùng hợp cả hai đều chưa có đối tượng, ta cũng đã nói thích nàng rồi, nàng còn lấn cấn cái gì đây?"
Đúng, ta còn lấn cấn cái gì đây?
Chỉ là ta không thể tin nổi, tại sao ta với đế quân lại tới mức này, rốt cuộc ngài ấy đã nhìn trúng ưu điểm nào của ta?
"Nàng đó, lúc nào trong đầu cũng suy nghĩ ngàn vạn chuyện quẩn quanh vụn vặt; Thần tộc chúng ta thọ mệnh ngàn năm, nếu lúc nào đầu óc cũng nặng trĩu, không phải sẽ mệt chết luôn à?"_Đế quân đem lọn tóc của ta quấn mấy vòng trên ngón tay, chơi đùa có vẻ khá thích thú; bản đế cơ trừng mắt một cái, ngài ấy có vẻ hoảng hồn, vội vàng buông tóc ta ra ôn tồn nói tiếp: "Đôi khi nên sống đơn giản một chút, tỷ như: muốn ăn cái gì thì ăn, muốn chơi thế nào thì chơi; thích ai, thì cứ việc theo đuổi thôi..."
Bản đế cơ rơi vào trầm ngâm, có đúng là, nếu thích ai thì cứ việc theo đuổi không? Ta dùng vẻ mặt tự cho là nghiêm túc nhất của mình, quay sang nhìn đế quân, nói: "Vậy đế quân ngài nhìn cho kĩ, tiểu nữ có phải là người ngài thích không?"
Trong tư thế mặt đối mặt, đáy mắt đế quân tĩnh lặng, tinh quanh tỏa ra sáng ngời; ngài ấy đưa tay chạm vào má ta, nói: "Ít nhất là, cho đến thời điểm này, nàng chính là người ta muốn có...Còn nàng, cũng nhìn kĩ xem, ta có xứng đáng để nàng thích không?"
Ta thu mình trên ghế mây, cúi đầu nói: "Tiểu nữ lần đầu tiên có cảm giác mâu thuẫn như vậy với một người; nửa muốn gần nửa lại muốn tránh xa...Tiểu nữ cũng không biết đó có gọi là thích hay không...Nhưng, chúng ta hãy thử xem?"
"Được..."
(Rồi cuối cùng tôi cũng không biết ai là người tỏ tình trước luôn @@-Tác giả said.)
...
Sau khi nói xong chuyện yêu đương, ta mới nhớ ra hình như còn chưa mượn được Minh kính...
Đế quân từ hư không không biến ra giấy bút viết tên Lăng Hoa và Tử Hà lên trên, sau đó ném vào hồ nước. Nước hồ xanh ngắt bỗng chuyển màu trắng mờ, cảnh vật theo đó cũng hiện lên, ta kinh ngạc "oa" lên một tiếng.
"Vậy ra hồ nước này chính là Minh kính?"
"Minh kính thực chất chỉ là một ý niệm của ta, ta mang ý niệm gieo vào bất kì thứ gì, thứ ấy liền biến thành Minh kính, hồ nước này cũng vậy..."
Ta "ồ" một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu. Cảnh vật trong Minh kính lướt qua mấy lần, cuối cùng dừng lại ở khung cảnh pháo hoa vô cùng đẹp, Lăng Hoa thanh quân cùng Tử Hà tiên tử thì ra trốn đến kinh đô phàm giới du ngoạn!!
Bản đế cơ bày tỏ sâu sắc rằng mình có thể tự đi túm hai kẻ đó về, nhưng đế quân nhất quyết đòi đi theo, kèm theo lí do hoa mỹ là: Bản đế quân cũng có việc cần hạ phàm, tiện đường đi cùng nàng thôi.
Ta bĩu mỗi nghĩ thầm: Cái công việc của đế quân chính là giám sát ta chứ gì?
Giằng co một hồi, vẫn là đế quân hết kiên nhẫn, trực tiếp túm lấy eo ta nhảy vào trong Minh kính, cảnh vật xung quanh lắc lư méo mó, cuối cùng hai chúng ta rơi xuống giữa trời pháo hoa đang nở rộ rực rỡ; ta càng kinh ngạc, thì ra cái kính này còn có công dụng như thế nữa, thực là đáng sợ! Bản đế cơ nhìn một cái, lập tức thấy Lăng Hoa cùng Tử Hà nhàn tản đi bộ phía trước. Ta bắt quyết định lao lên túm hai người bọn họ liền bị đế quân túm lại. Ngài ấy nhìn ta, bĩu môi: "Cảnh đẹp như vậy, nàng đừng chăm chăm bắt người có được không? Chi bằng cùng ta ngắm pháo hoa đi?"
Ngắm cái đầu ngài ấy!
*********************
Tôi tự cảm thấy tôi đã tự lọt hố của mình rồi các cậu ạ -.- Cụ thể là tôi không viết được chữ nào, tâm trạng liền cáu bẳn như độc giả hóng chương mới ý -.-
Khổ tâm quá._.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...