Một Lần Không Cẩn Thận Thành Đạo Tổ
Sau khi Hạ Kim Ý đã xử lý xong tang lễ chuẩn bị kế thừa di sản thì không nghĩ tới luật sư lại báo là lúc còn sống Hạ Tiến Tài với Kim Huệ đều lập di chúc, nội dung di chúc là sau khi bọn họ chết sẽ quyên góp toàn bộ số tài sản trên danh nghĩa.Nếu không bận tâm tới mặt mũi thì Hạ Kim Ý đã nổi điên mắng to ngay tại chỗ rồi.
Tốt xấu gì thì bà ta cũng là quản lý của một công ty lớn, phải giữ mặt mũi chứ không thì đúng là không nhịn nổi thật.Lúc đi trên mồm còn treo bao nhiêu lời nói cay nghiệt hùng hổ, khuôn mặt cực kỳ dữ tợn.Hạ Kim Ý vẫn luôn ngóng trông Bạch Xu Hòa chết nhưng bà lại bất tử.
Tới tận khi bà ta đã già chết thì Bạch Xu Hoà vẫn sống rất tốt và trải qua tiệc mừng thọ một trăm năm mươi tuổi, được rất nhiều người chúc phúc.Hạ Kim Ý cũng chết không nhắm mắt nhưng bà ta lại để lại di chúc là con cháu đời sau nhất định phải sống qua bà già kia nhưng mà nhóm con cháu của bà ta đã sớm từ bỏ việc này rồi.
Hạ Kim Ý nhớ thương tài sản của bà già ấy suốt ngày nên sinh tâm bệnh, mới hơn sáu mươi đã liệm.Nói thật thì bọn họ còn muốn sống thọ một chút, sau này già rồi về hưu thì còn có cơ hội tới võ đường luyện kiếm kéo dài tuổi thọ, ai rảnh mà cả ngày nhớ thương chỗ tài sản hư vô mờ mịt đó của bà cụ chứ?Từ sau một trăm năm mươi tuổi thì Bạch Xu Hoà không hề xuống núi một lần nào nữa.Những đệ tử nội môn càng sống càng dai của Tiêu Dao Tông cũng đều rất thức thời mà dần dần cắt đứt liên lạc với bên ngoài.
Đến nỗi có nhu cầu gì thì cũng có các thành viên ở các trung tâm võ đường Tiêu Dao chuẩn bị hết rồi.
Nếu đã bước vào con đường này thì bọn họ vẫn muốn thử làm chuyện khó như lên trời này.Thật ra thì Bạch Xu Hoà đã sớm có thể mở thông đạo rời khỏi thế giới này nhưng bà vẫn tính ở lại tu luyện, rèn luyện thân thể một chút nữa, đến lúc đó chắc là có thể chịu đựng lâu hơn chút… đi.Trong nháy mắt ba trăm năm lại trôi qua.Đồ Phong với Trần Vinh Bảo đều đã có thể mở ra thông đạo rời đi nhưng cuối cùng thì hai người họ vẫn lựa chọn giống như Bạch Xu Hoà, áp chế tu vi rèn luyện thân thể.Học theo tông chủ không bao giờ có hại.Sau đó tất cả thành viên của Tiêu Dao Tông đều không muốn phi thăng, mỗi ngày đều liều mạng áp chế tu vi rèn luyện thân thể.Bạch Xu Hoà thấy thế cảm thấy như này là không ổn rồi.Cứ tiếp diễn như vậy mà với thực lực của bọn họ có khi chỉ cần không cẩn thận để lộ ra chút thôi là thế giới này không xong luôn.Cho nên bà từ bỏ việc rèn luyện thân thể, lựa chọn rời đi.Hôm nay Đồ Phong với Trần Vinh Bảo tới cửa chờ bà cùng đi luyện kiếm đả thông kinh mạch như bình thường.
Bọn họ cảm thấy đi theo bước chân của tông chủ chắc chắn không sai.Chỉ là hôm nay Bạch Xu Hoà lề mề mãi không ra ngoài khiến bọn họ chờ đến mức có chút mất kiên nhẫn.Đang muốn gõ cửa thì cửa mở.“Tông chủ, hôm nay ngài…”Đồ Phong vốn định nói là sao hôm nay Bạch Xu Hoà lại không tuân thủ giờ giấc thế, sắp bảy giờ rồi kìa, bình thường sáu giờ đúng bà đã ra cửa rồi.Nhưng khi nhìn thấy người trước mặt ông ta ngây ngẩn cả người.Người trước mặt vẫn mặc một thân đạo bào quen thuộc, một đầu tóc đen được búi lên bằng trâm gỗ.
Chỉ là khuôn mặt này quá trẻ, nhìn qua chỉ tầm hai mươi là cùng.
Da cũng không vàng như trước kia, trước kia dù có ít nếp nhăn nhưng nhìn qua vẫn là làm da của người già, giờ da của người trước mặt lại cực kỳ trắng nõn như sắp phát sáng vậy.“Tông chủ? Ngài là tông chủ?” Đồ Phong cũng không cho rằng sẽ có người khác ở trong nhà Bạch Xu Hoà.Bạch Xu Hoà gật gật đầu: “Là tôi, tôi chuẩn bị phi thăng, đợi tôi phi thăng rồi mọi người cũng lên cùng đi.
Cứ chần chừ thêm thì thế giới này sẽ không chịu được lực lượng của chúng ta mà hỏng mất đấy.”“Nghiêm trọng như vậy hả?” Nghe thấy tin này Đồ Phong cũng bất chấp sự biến hoá của Bạch Xu Hoà: “Vậy chúng ta cùng nhau đi đi tông chủ?”Bạch Xu Hoà nghĩ đến cảnh tượng ba người cùng nhau lên đó, tới lúc lên tỷ lệ nổ của bà rất cao, không hù chết bọn họ thì cũng kéo bọn họ nổ theo, vẫn là thôi đi.Vất vả lắm mới truyền được đạo thống của bà cho hạt giống tốt, không thể để cho bọn họ bị nổ theo được.Bà nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Không được, thế giới này không chịu nổi lực lượng của chúng ta nên thông đạo cũng không thể chịu được lực lượng của nhiều người nổi đâu.
Để an toàn thì sau này mọi người cứ mười ngày lại phi thăng một lần, mỗi lần nhiều nhất là hai người đồng hành với nhau.” Hai người đi cùng nhau có thể chăm sóc lẫn nhau, lúc đánh lộn cũng càng có phần thắng.“Để đệ tử đi cùng tông chủ được không?” Trần Vinh Bảo không yên tâm nói: “Ngài bảo hai người thì có thể chăm sóc lẫn nhau mà.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...