Một Lần Không Cẩn Thận Thành Đạo Tổ


Lần trở về này của Bạch Xu Hoà thực ra là đi tham gia tang lễ của một người.

Chính là người đầu tiên bà gặp được khi mới vào thế giới này - quản lý Diệp Lị Lan của khu chung cư bà từng ở.

Bà vừa tham gia tang lễ xong mới thuận đường về nhà cũ xem một chút.Khách thuê nhà của bà đã thay đổi rất nhiều đợt, chỉ cần nhà vừa trống là có người tới hỏi thuê.


Bà cũng được coi là người nổi tiếng, tính đến nay cũng đã một trăm linh tám tuổi nên mọi người đều cho rằng ở căn phòng bà từng ở thì có thể cọ chút may mắn từ đó.Bà vừa muốn lên tầng thì Kim Huệ với Hạ Tiến Tài đã vội vàng chạy đến, qua vài thập niên bọn họ gần như đã quen việc hai người hai bên đỡ Bạch Xu Hoà lên cầu thang rồi.Hạ Tiến Tài còn nói theo thói quen: “Cầu thang dốc không dễ đi, mẹ để con đỡ mẹ lên.”“Phải đấy mẹ.”Bạch Xu Hoà ngó trái ngó phải nhìn hai người một cái, tuy rằng Kim Huệ là người chú trọng bảo dưỡng mà Hạ Tiến Tài cũng là kẻ ham chơi không có gì nhọc lòng.

Lương của hai vợ chồng cũng không tồi, tuy trên danh nghĩa thì họ còn có một đứa con gái nhưng mà đứa con gái ấy cũng được mẹ của Kim Huệ chăm từ nhỏ đến lớn nên đúng là cả đời này bọn họ không phải nhọc lòng gì hết.Nhưng tới bảy mươi tuổi thì cũng phải già rồi.Dù có bảo dưỡng như thế nào thì vẫn không thể địch nổi sự bào mòn của thời gian.Nhìn qua thì gương mặt Kim Huệ trẻ hơn rất nhiều so với người cùng tuổi nhưng xương cốt thân thể lại không linh hoạt, Hạ Tiến Tài cũng như như thế.

Đặc biệt là tóc hai người đều đã hoa râm, Kim Huệ vẫn yêu cái đẹp như cũ nên nhuộm tóc đen cơ mà vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy một ít màu bạc ở chân tóc.Bạch Xu Hoà không từ chối nhưng chỉ qua hai mươi mấy bước hai người kia đã thở hồng hộc.Bạch Xu Hoà tránh khỏi tay bọn họ rồi một tay cầm tay một người đưa họ lên tầng.Hai người gần như là bị xách lên tới nơi nên xấu hổ không thôi.

Nói ra cũng chẳng ai tin người vừa đỡ bọn họ lên cầu thang lại là một bà cụ một trăm linh tám tuổi đâu.

Hai người nhìn nhau cười khổ, sống không lại, sống không lại.“Nghe bảo mấy năm trước hai con luyện kiếm, sao giờ lại không luyện nữa rồi?”Kim Huệ lộ ra chút ý cười, lắc lắc đầu: “Aizz, tuy con biết luyện cái kia sẽ có chỗ lợi nhưng nói thật với mẹ là con không thích luyện một chút nào hết.

Nhất là khi tới tuổi này cứ hoạt động một tí là lại thấy cả người khó chịu, lúc rảnh rỗi vẫn đi tưới hoa vẽ tranh hay làm đẹp tuổi già là tốt nhất.”“Còn con?” Bạch Xu Hoà liếc qua Hạ Tiến Tài, cũng không đợi hắn nói gì bà đã mở miệng: “Vẫn không bỏ được tật xấu nằm cả ngày trên sô pha chơi game à?”Mặt già của Hạ Tiến Tài đỏ lên, ngượng ngùng cười nói: “Có trách thì trách trò chơi hiện nay càng ngày càng thú vị thành ra con vẫn luôn không nhịn được sự dụ hoặc mà chơi cả ngày.


Con nói mẹ này, dù gì thì con cũng từng tuổi này rồi thì sao không chơi cho đã đi, con cũng không thích luyện kiếm mẹ à.”Hai người dùng dáng vẻ vô cùng đáng thương nhìn Bạch Xu Hòa, kỳ thật trong khoảng thời gian gần đây hai người đã nghĩ kỹ rất nhiều việc.

Nếu mấy năm trước mà bọn họ nghe được Bạch Xu Hoà trở về, bọn họ sợ bà lão này hồi quang phản chiếu nên kiểu gì cũng muốn ở cạnh bà để vớt thêm chút chỗ tốt.Nhưng giờ không phải như vậy.Từ lúc từ bỏ việc luyện kiếm là bọn họ đã biết mình không sống lại bà cụ.

Sống ngày nào hay ngày nấy đi.

Bọn họ chỉ là… muốn tới gặp bà cụ mà thôi, bởi vì cuối cùng thì bọn họ cũng hiểu được tại sao lúc trước bà cụ lại dứt khoát xoay người rời đi không thèm ngoảnh lại, cũng không bao giờ quan tâm đến những đứa con mà bà đã từng che chở trong lòng bàn tay đó nữa.Bởi vì rốt cuộc thì bọn họ cũng cảm nhận được những gì mà bà lão ấy đã phải trải qua.


Này chắc gọi là dao không cắt trên người mình nên mới không biết đau đi.“Làm sao vậy?”Bạch Xu Hoà thấy hốc mắt bọn họ hồng hồng như sắp oà khóc vì ấm ức với bà: “Từng tuổi này rồi mà còn như gái mới lớn ấy, hở tí là đỏ mắt.”Hạ Tiến Tài mếu máo, Kim Huệ nổi giận bĩu môi còn thuận tay nhéo Hạ Tiến Tài một cái.

Hai người đều dùng sức nghẹn không cho nước mắt rơi xuống.

Bọn họ chỉ là cảm thấy ấm ức thôi, từng này tuổi rồi cũng không thể mất mặt trước con cháu được.Bà cụ là người lớn duy nhất của bọn họ, dù sao thì bọn họ cũng đã mất mặt trước mặt bà không biết bao nhiêu lần rồi, lại mất mặt thêm một hai lần nữa thì có sao, cũng còn mấy năm để sống nữa đâu chứ.Thừa dịp còn sống khóc với mẹ hai lần cũng không có gì to tát, giờ bọn họ cũng không muốn thừa kế di sản của mẹ nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận