Trans: Cà phê trứng
Sau khi ăn xong, Châu Dục và Tạ Nhất Phủ không để cho Thẩm Vọng Tân làm gì nữa, một người thu dọn, một người rửa bát.
Sau khi dọn dẹp xong, bọn họ ở trong vườn nói chuyện, đến khi nhìn thấy con của mình bắt đầu ngáp, các ông bố mới ôm con mình, tạm biệt nhau rồi ra về.
Trước khi đi ngủ, dưới sự cho phép của tổ Chương trình, bọn họ có thể gọi điện cho người nhà.
Sau khi sắp xếp giường cho Sơ Sơ, bố con Thẩm Vọng Tân ngồi trên giường gọi video cho Tô Tinh Dã, chuông đổ mười mấy giây thì bên kia mới nhấc máy.
Thẩm Vọng Tân vẫy tay với Tô Tinh Dã ở đầu bên kia video, “Nhìn thấy bọn anh không?”
Tô Tinh Dã nhìn hai bố con xuất hiện trên màn hình, cười nói “Nhìn thấy rồi.
Hôm nay là ngày đầu tiên, hai bố con thấy thế nào?”
“Khá tốt, rất đầy đủ, đúng không? Sơ Sơ?”
Sơ Sơ gật đầu, “Vâng ạ.”
“Vậy Sơ Sơ có ở cùng các bạn nhỏ khác có tốt không?”
Không mâu thuẫn ầm ĩ, cũng được coi là ở cùng hòa thuận thế là bé trả lời “Có ạ.”
“Vậy thì tốt, Sơ Sơ phải kết thêm nhiều bạn vào.”
Sơ Sơ vâng một tiếng, “Vâng ạ.”
- Tiếng của Tinh Tinh hay quá đi mất!!
- Tinh Tinh cũng dịu dàng quá đi!!
- Cả Tinh Tinh và anh trai đều dịu dàng.
May mà Sơ Sơ không nghịch ngợm nếu không chế thật sự sợ hai người không quản được.
- Hahaahahaha! Các chị em nói hết cả bí mật ra rồi
Thật ra Tô Tinh Dã cũng không lo lắng Sơ Sơ với Thẩm Vọng Tân ra ngoài, bởi vì cô cảm thấy Thẩm Vọng Tân chăm sóc cho con tốt hơn cô.
Mặc dù Sơ Sơ mỗi lần đều không nói gì nhưng so với cô nấu, cơm mà Thẩm Vọng Tân nấu bé đều ăn nhiều hơn một bát.
Sau khi nói chuyện một lúc Sơ Sơ đưa điện thoại cho Thẩm Vọng Tân, “Đến lượt bố rồi.”
Thẩm Vọng Tân sờ sờ đầu bé, một tay cầm lấy điện thoại, một tay ôm bé, “Bố nói chuyện với mẹ một lát, nếu như con buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi.”
Sơ Sơ tự mình đắp chăn len lên, gật đầu, sau đó co lại bên cạnh eo Thẩm Vọng Tân, nhắm mắt lại.
Tô Tinh Dã đưa tay ra sờ sờ má Thẩm Vọng Tân trên màn hình, Thẩm Vọng Tân cũng phối hợp dí má của mình vào gần màn hình.
Tô Tinh Dã hỏi “Hôm nay anh có mệt không?”
Thẩm Vọng Tân một tay cầm điện thoại, một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của Sơ Sơ, “Không mệt, rất vui nữa.”
“Em không kịp xem trực tiếp của hai bố con.”
“Không sao, không cần phải xem, em muốn biết cái gì, sau khi về anh sẽ nói hết cho em, một chữ cũng không thiếu.”
- Chao ôi!! Lời yêu thương của thầy Thẩm thật sự quá lợi hại!!
- Có thể cho em xem Tinh Tinh không? Lâu lắm rồi Tinh Tinh không đăng gì, nhớ quá.
- Thích cách chung sống của đôi vợ chồng này quá đi mất.
Không biết phải nói gì, chỉ là quá ấm áp
Hai người nói chuyện khoảng mười phút, Sơ Sơ nằm bên cạnh eo anh đã ngủ rồi.
Thẩm Vọng Tân không nỡ nói tạm biệt với cô.
Tô Tinh Dã nhìn dáng vẻ không nỡ rời xa của anh, cười cười hôn gió một cái, “Em yêu anh, ngủ ngon.”
Thẩm Vọng Tân chu môi, hôn gió lại một cái, “Anh cũng yêu em.”
- Đêm rồi mà tại sao tôi vẫn xem??
- Cơm tróa một đóng, đêm nay tôi không ngủ được rồi!!
- Thẩm Vọng Tân vĩnh viễn là khao khát của tôi với tình yêu.
- Tôi cũng thế.
Hai người bọn họ mà BE* thì cả đời này tôi không kết hôn nữa.
*kết cục buồn
- Các chị em lợi hại, nhưng mọi người yên tâm đi, hai người bọn họ cả đời này không thể BE được, yên tâm kết hôn đi.
…
Sáng sớm hôm sau, sau khi tỉnh dậy, làm vệ sinh cá nhân xong, lúc đi ăn sáng, Tạ Nhất Phủ vẫn tùy ý tết cho Miên Miên tóc đuôi ngựa như cũ, Miên Miên vừa đến đã xông vào trong lòng Thẩm Vọng Tân, thuận tay lấy chun buộc tóc từ trong túi áo ra, “Chú Thẩm, chào buổi sáng, chú tết tóc cho Miên Miên với ạ?”
Lâm giang cười nói, “Thầy Thẩm miễn phí nhặt được một cái áo bông nhỏ*.”
*con gái của bố, được lấy từ ngạn ngữ trung quốc “女儿是父母贴心的小棉袄”: “Con gái là áo bông nhỏ của bố.”
“Nhất Phủ, người khác không biết còn cho rằng cậu một mình đến tham gia Bố ơi mình đi đâu thế.”
“Đừng nói nữa, lão Đường cũng thế, anh xem Tiếu Tiếu gần Vọng Tân chưa kìa.”
Châu Dục và Tạ Nhất Phủ nhìn nhau, cảm thấy đồng cảm với đối phương.
Sau khi ăn sáng xong, dựa theo sắp xếp của trưởng thôn, các ông bố và các bạn nhỏ phải chia ra hoạt động.
Các ông bố được sắp xếp đi ra biển bắt cá, còn các bạn nhỏ lại phải đi bán cá khô nhỏ, sau đó dùng tiền kiếm được làm chi phí nguyên liệu cho bữa trưa và bữa tối với bố.
Tiêu Tiếu có chút nhõng nhẽo, sau khi biết phải tách ra hốc mắt chó chút đỏ, Châu Dục nhìn thấy vừa đau lòng vừa chua xót, lúc vừa định đến an ủi con gái của mình, con gái mình bỗng dưng xông đến Thẩm Vọng Tân ở bên cạnh, ôm đùi anh, “Chú Thẩm, cháu không nỡ rời xa chú, huhuhuhu.”
Châu Dục???????
Các ông bố khác và trưởng thôn cười không thẳng được eo, giờ phút này bọn họ thật sự cảm thấy thương thay cho lão Châu.
- HAHAHAHAHA Tôi cảm thấy buồn cười chết mất
- Châu Dục ra ngoài một chuyến mất luôn con gái
- Là do thầy Thẩm thật sự thu hút sự yêu thích của con gái! Dường như là già trẻ trai gái đều thích vậy.
- Mọi người có dám tin rằng tôi với đứa cháu kém tôi 10 tuổi đều có chung idol không?
- Hahaha, dám chứ, vì thật sự điều này quá là bình thường.
Thẩm Vọng Tân nhìn Châu Dục.
Châu Dục làm hình trái tim, “Vọng Tân, con gái anh tặng cho em đấy.”
Thẩm Vọng Tân cười cười, xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của Tiếu Tiếu, “Vậy anh uổng phí một đứa con gái rồi.”
Cuối cùng dưới sự vỗ về của Thẩm Vọng Tân, Tiếu Tiếu mới thút thít thả đùi anh ra, vẫy tay với bố mình rồi tự mình đi đến bên cạnh mấy đứa Sơ Sơ.
Sự tương phản khiến mấy ông bố bật cười.
Thẩm Vọng Tân đi đến bên cạnh Sơ Sơ, vỗ vỗ vai bé.
“Sơ Sơ, con là người lớn nhất, phải chăm sóc các em, biết không?”
Thao Tha với Sơ Sơ bằng tuổi nhau nhưng Sơ Sơ sinh sớm hơn Thao Thao ba tháng, vì vậy trong năm đứa trẻ, Sơ Sơ vẫn lớn hơn một chút.
Sơ Sơ gật đầu, “Con biết rồi ạ.”
Sau khi các ông bố dặn dò các bạn nhỏ, các nhân viên mới tách bọn họ ra.
“Không biết bọn chúng có làm được không nữa?” Trương Tường vẫn có chút lo lắng.
Tạ Nhất Phủ vỗ vỗ vai anh, “Anh Trương không cần quá lo lắng đâu.”
Sau khi đưa mắt nhìn theo các bạn nhỏ rời đi, trưởng thôn cũng nói, “Được rồi, các ông bố, chúng ta lập tức ra biển thôi.
Đầu tiên đi lấy ít trang bị ra biển?”
“Được thôi, trưởng thôn, đi thôi, các anh em.”
…
Sau khi các ông bố ra đến biển, các bạn nhỏ cũng được nhân viên đưa cho một cái giỏ trúc, trong giỏ có hai mươi túi cá cơm khô đã được buộc sẵn, người quay phim đi cùng các bé nói, “Tí nữa các cháu phải đeo chỗ cá cơm khô này đi bán, các cháu có tự tin không?”
“Có ạ!” Khí thế hừng hực.
Nhưng đeo chỗ cá cơm khô đi chưa được nửa đường, hai bé gái đã cảm thấy không chịu được nữa rồi, quá nặng.
Sơ Sơ thấy thế bèn dừng lại một chút.
Bé vừa dừng lại, các bạn nhỏ khác cũng dừng lại theo,
Người quay phim nhìn thấy Sơ Sơ đi đến phía sau Miên Miên và Tiếu Tiếu, giơ tay lấy 10 gói từ giỏ trúc của hai bé để vào giỏ của mình, “Có nhẹ hơn chút nào không?”
Mỗi giỏ ít đi mười gói tất nhiên là nhẹ hơn nhiều, “Cảm ơn anh Sơ Sơ.”
Duyệt Duyệt thấy, cũng lập tức nói “Anh Sơ Sơ, cá cơm khô trong giỏ Duyệt Duyệt cũng nặng.”
Sơ Sơ nhìn bé, sau đó “Ừ” một tiếng, rồi cho bé hai chữ, “Kiên trì.”
Đây không phải là đáp án mà Duyệt Duyệt muốn thế là bé chu môi nói, “Anh Sơ Sơ có thể giúp em thêm năm túi được không?”
“Không được.” Sơ Sơ thẳng thừng từ chối.
“Nhưng anh giúp Miên Miên và Tiếu Tiếu rồi mà, sao không thể giúp em?”
“Bởi vì Miên Miên và Tiếu Tiếu là em gái.”
“Em cũng là em trai mà.” Duyệt Duyệt ấm ức, “Anh Sơ Sơ thiên vị.”
Sơ Sơ nhìn bé một cái, không nhịn được bóp hai má đang phồng lên của bé một cái nhưng không vẫn không giúp.
Duyệt Duyệt bị Sơ Sơ bóp một cái, có chút vì được yêu thích mà ngạc nhiên, sững sờ đến mức quên luôn chuyện Sơ Sơ không giúp mình đeo đỡ cá cơm khô.
- HAHAHAHA Chế quá thích tiêu chuẩn kép của Sơ Sơ rồi.
- Về sau thiếu gia chắc chắn sẽ trở thành một người cuồng em gái không nghi ngờ gì nữa.
- Duyệt Duyệt ấm ức đáng yêu quá đi mất.
Thao Thao nhìn bọn họ, sau đó lặng lẽ đi đến phía sau Sơ Sơ, lấy mấy gói cá cơm khô từ trong giỏ Sơ Sơ để vào giỏ của mình, vừa lấy vừa nói, “Mình chỉ ít hơn cậu có ba tháng, cũng là anh trai của mấy đứa, cũng có thể gánh vác một phần.” Nói xong bé lấy mười túi từ trong giỏ của Sơ Sơ ra.
Duyệt Duyệt vốn dĩ vẫn muốn Sơ Sơ giúp mình đeo cá cơm khô, “Vậy… Em cũng…”
Thao Thao cốc nhẹ một cái vào trán bé, “Em thì thôi đi, đeo cho tốt của mình là được rồi.”
Duyệt Duyệt vỗ vỗ xương quai hàm, gật đầu.
Vài người quay phim nhìn, lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, trong mắt, khóe miệng đều là ý cười.
Đại khái đi khoảng 10 phút, mọi người mới đến được khu chợ nhỏ ở làng chài.
Tiếu Tiếu ngẩng đầu hỏi người quay phim, “Chú ơi, bọn cháu bán cá cơm khô ở đây phải không ạ?”
“Đúng rồi, một người 20 túi cá cơm không, bán xong các cháu có thể đi mua rau.”
Mấy bạn nhỏ bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, mấy đứa căn bản chưa từng tiếp xúc với việc buôn bán, ở đấy nhìn nhìn, ánh mắt tự giác đều hướng về Sơ Sơ.
Sơ Sơ nhìn xung quanh một vòng, nói “Chúng ta để giỏ trúc xuống đã.”
Do đó vài bạn nhỏ lặng lẽ đặt giỏ của mình xuống, rồi yên lặng nhìn giỏ của mình.
Mấy người đi qua nhỏ giọng hỏi, “Mấy bạn nhỏ đang làm gì đấy?”
“Bán cá khô sao?”
“Trông đáng yêu quá đi.”
“Đúng vậy, quá đẹp.”
Sơ Sơ theo bản năng ngẩng đầu nhìn về mấy dì đang nói chuyện, ánh mắt lại chuyển hướng về phía các em, nhìn xung quanh một lượt, đứng dậy nói “Dì ơi, dì có mua cá cơm khô không ạ? Nếu như mua có thể nhận được một cái ôm.”
“Ôm?”
Sơ Sơ giơ tay kéo Duyệt Duyệt đứng dậy, “Đúng ạ, mua cá cơm khô, tặng một cái ôm.”
Mặt Duyệt Duyệt chẳng hiểu gì?????????
Sơ Sơ vặn eo, nói với Duyệt Duyệt “Nếu các dì mà mua cá cơm khô, em ôm các dì một cái, được không? Bán xong anh mua kẹo cho em ăn.”
Vừa nghe thấy có kẹo, Duyệt Duyệt lập tức không mờ mịt nữa, gật đầu, các dì mua cá cơm bằng với anh trai mua kẹo, sau khi nghĩ thông, bé lập tức nói với, “Các dì, mua cá cơm khô đi ạ.” Nói xong, bé còn mở rộng tay với bọn họ.
Các dì nói, “Chỉ ôm một cái thôi sao?”
Sơ Sơ nhìn Miên Miên Tiếu Tiếu, hai bé gái hiểu ý của Sơ Sơ, ôm sẽ được ăn ké, bèn nhìn lại.
Sơ Sơ tiếp tục nói, “Các chị, các dì, em trai em gái đều có thể ôm, các anh trai, các chú chỉ có thể ôm các em trai.”
Sơ Sơ nói xong, mọi người xung quanh không nhìn được cười ồ lên.
- HAHAHAHA, tuyệt vời! Cách buôn bán của thiếu gia!!
- Tôi cười ná thở! Thiếu gia cũng giỏi quá đi!
- Thiếu gia, em trai có thể tùy ý ôm, các em gái chỉ có thể được các chị các dì ôm
- Ý thức bảo vệ em gái của Sơ Sơ cũng quá tốt!
- Mấy em trai em gái được sắp xếp quá rõ ràng.
“Vậy một gói cá cơm khô bao nhiêu tiền?”
Mấy bạn nhỏ nhìn Sơ Sơ, Sơ Sơ nghĩ một lát rồi nói “Mười tệ một gói, hai gói 15 tệ!”
Ha ha! Quá hiểu cách buôn bán tiếp thị rồi rồi!!
“Được! Vậy dì lấy hai gói.”
“Được ạ, cảm ơn dì.”
Duyệt Duyệt và Miên Miên Tiếu Tiếu lập tức chủ động ôm các chị gái, các dì mua cá cơm khô của các bé, còn các anh trai và các chú, chỉ có Duyệt Duyệt ôm, Thao Thao thì đưa cá cơm khô.
Sơ Sơ thu tiền, thối tiền, có người đưa vừa đủ, có người đưa 50 tệ, có người đưa 100 tệ, vừa mới bắt đầu bọn họ còn sợ Sơ Sơ sẽ bị loạn, thối tiền bị sai nhưng trên thực tế lại không phải vậy, nếu nói tìm tờ 50 tệ hoặc 100 tệ không tính là gì nhưng đối với một đứa bé mới năm tuổi, có thể thuần thục thối lại tiền cũng không nhiều.
Tất cả 100 túi cá cơm khô, trong vòng nửa giờ đã bán hết sạch, tất cả chỗ tiền đều đặt trong giỏ của mấy bé.
người quay phim để cho các bé tự tổng cộng xem có bao nhiêu tiền, Sơ Sơ nói “Không cần phải đếm nữa, tất cả 800 tệ.”
Người quay phim cười nói, “Cháu còn chưa đếm sao có thể khẳng định được như thế?”
Sơ Sơ nhướng mày, “Lúc cháu thu tiền cháu đã đếm rồi, không tin chú cứ thử đếm đi ạ.”
Người quay phim nhìn dáng vẻ vô cùng tự tin của bé bèn tự mình đếm một chút, không thừa không thiếu, đúng đủ 800 tệ, tất cả các người quay phim và nhân viên khác đều vô cùng ngạc nhiên, nhớ đến dáng vẻ bình tĩnh thối lại tiền cho khách của bé, hơn nữa lúc thối lại tiền còn thuận tiện đếm số tiền thu được?
“Sơ Sơ, em tính kiểu gì vậy?” Một chị nhân viên hiếu kỳ hỏi bé.
“Rất đơn giản, chúng ta bán riêng 20 gói, mỗi gói 10 tệ, vậy 20 gói sẽ là 200 tệ, trong đó có 80 gói là bán ra hai gói với giá 15 tệ, cho nên 80 gói chúng ta thu về 600 tệ, cộng tất cả lại là 800 tệ.”
-
Mấy bạn nhỏ nghe xong không hiểu nhưng các nhân viên vừa nghe xong mắt đã sáng rực, đối với bốn bạn nhỏ khác, có khả năng hơi khó để hiểu nhưng đối với bọn họ mà nói thì đây là toán học của học sinh tiểu học, hơn nữa phân tích cũng vô cùng thích hợp, tư duy logic cũng rất rõ rệt.
- AAAAAAAAAAA! Nhóc con của chế thông minh quá đê!
- Có lẽ đối với chúng ta mà nói thì không là gì cả nhưng đối với một đứa bé 5 tuổi thì đây quá là thông minh rồi!
- Năng lực logic của nhóc con quá mạnh!
- Đừng quên là thiếu gia là người mà Tô tổng nuôi dưỡng như người thừa kế tập đoàn Tô thị.
- Tuổi còn nhỏ nhân thân giá trăm tỷ, là tôi không xứng
- Chế yêu thiếu gia quá đi mất!!!!
Người quay phim đưa 800 tệ cho Sơ Sơ.
“Năm người chúng ta tổng cộng kiếm được 800 tệ, chia đều mỗi người 160 tệ.” nói xong, Sơ Sơ đưa cho mỗi bé 160 tệ, “Nhớ để trong túi áo mình, để cho kỹ, đây đều là tiền bữa trưa và bữa tối của bố và bọn mình, đánh rơi rồi thì không còn đâu.”
Mấy bọn nhỏ nghe xong, lặng lẽ đậy chặt túi áo đựng tiền của mình.
Trên đường về, Sơ Sơ dùng tiền của mình mua cho mỗi bé một cây kẹo mut.(1)
Tiếu Tiếu ngậm kẹo múi hỏi, “Anh Sơ Sơ không ăn kẹo ạ?”
Sơ Sơ lắc đầu, “Anh không ăn kẹo, các em ăn đi.”
Như vậy các bạn nhỏ đeo giỏ trông không, ăn kẹo mut, cất 160 tệ, vui vẻ đi theo nhân viên đi về
Buổi trưa các ông bố mới đi bắt cá về.
Sớm đứng đợi ở bến, các bạn nhỏ nhìn thấy con thuyền quay trở lại từng bé xông lên, “Bố!!”
Tạ Nhất phủ ôm Miên Miên, “Hôm nay nhiệm vụ hôm nay của Miên Miên hoàn thành chưa?”
Miên Miên móc 160 tệ từ trong túi áo của mình ra, “Bố nhìn xem, đây là tiền con kiếm được từ bán cá cơm khô nè.”
Tạ Nhất Phủ ngạc nhiên, “Tất cả 160 tệ này đều là của chúng ta sao?”
“Vâng ạ.”
Lâm Giang nhìn thấy cũng hỏi “Con trai chúng ta có bao nhiêu tiền?”
“Con cũng có 160 tệ.”
“Các con lợi hại.”
“Là Sơ Sơ lợi hại, Sơ Sơ mang chúng con đi kiếm tiền, Sơ Sơ rất thông minh.” Thao Thao đã trở thành người khen ngợi Sơ Sơ.
“Hử? Xem ra lúc các con đi bán cá cơm khô có chuyện đúng không?”
Thẩm Vọng Tân nhìn Sơ Sơ trước mặt mình, giơ tay ôm bé lên, chưa kịp nói gì đã nghe thấy Tiếu Tiếu nói, “Anh Sơ Sơ không đủ 160 tệ.”
Châu Dục hỏi “Sao lại thế?”
“Bởi vì anh Sơ Sơ dùng 160 tệ của mình mua kẹo cho bọn con.”
“Bởi vì có các em nên cá cơm khô mới bán được vô cùng nhanh, là con đã đồng ý với các em.” Sơ Sơ nói
Thẩm Vọng Tân hôn một cái lên trán bé, “Sơ Sơ rất trung thực, bố rất tự hào.”
Sơ Sơ bị hôn một cái, tai cũng đỏ lên, lẩm bẩm không nói gì.
Giờ cơm trưa, bọn họ mới biết chuyện xảy ra lúc bán cá cơm, Tạ Nhất Phủ đụng một cái vào vai Thẩm Vọng Tân, “Anh Thẩm, sao Sơ Sơ lại thông minh như vậy?”
Thẩm Vọng Tân cười cười, thật ra đây cũng ở trong dự đoán của anh, anh biết bé có thể làm tốt.
…
Kế hoạch của tổ Chương trình là 1 tháng 4 trạm, 1 trạm 2 ngày 2 đêm,tất cả sẽ quay sáu trạm, làng chài ở Hạ Môn là trạm đầu tiên, sau khi quay xong trạm thứ nhất bọn họ mới từ Hạ Môn quay trở về thành phố của mình.
Ngày quay lại Bắc Kinh, trời mưa nhỏ, Tô Tinh Dã cũng đến đón, đi là đường giao thông, sau khi đi ra Thẩm Vọng Tân nhìn thấy người đứng cạnh xe của bảo mẫu mà cô dường như nhìn thấy cả hai bố con, gọi một tiếng, và chạy về phía họ.
Thẩm Vọng Tân ôm Tô Tinh Dã một cái, hỏi “Nhớ anh sao? Có nhớ anh không?”
Tô Tinh Dã cũng ôm chặt gáy của anh, “Một ngày không gặp như cách ba thu.”
Trong mắt của Thẩm Vọng Tân tràn ngập sự nhớ nhung, không nhịn được cách khẩu trang hôn cô một cái.
Sau khi Thẩm Vọng Tân buông Tô Tinh Dã ra, Tô Tinh Dã mới quỳ xuống ôm Sơ Sơ, hôn một cái vào trán bé.
“Sơ Sơ có nhớ mẹ không?”
Sơ Sơ gật đầu, “Có ạ.”
“Vậy khi nào về nhà mẹ nấu cơm cho con được không? Con muốn ăn gì?”
Sơ Sơ chớp mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Vọng Tân.
Thẩm Vọng Tân cười, giơ tay vò đầu của một lớn một bé, cười nói, “Vẫn là khi nào về thì bố làm.”
Tô Tinh Dã cũng “Ôi” một tiếng, “Sơ Sơ chê đồ ăn mẹ nấu không ngon à?”
Sơ Sơ chép chép miệng, “Thật ra cũng không có.”
“Được rồi, vậy thì mẹ tin con.
Mẹ cũng muốn ăn đồ mà bố Sơ Sơ nấu.”
Trước tiên ba người đi đến siêu thị trước tiểu khu mua nguyên liệu nấu ăn, mua xong mới quay trở vào.
Thẩm Vọng Tân ở trong phòng bếp gọi với ra Sơ Sơ đang ở phòng khách, “Sơ Sơ, đi gọi mẹ vào ăn cơm.”
Sơ Sơ đặt đống xếp hình vào chỗ cũ, vâng một tiếng, rồi đi lên gác gọi người.
Rất nhanh mẹ con hai người đồng thời đi xuống.
Tô Tinh Dã đi vào phòng bếp, giang tay ôm eo anh từ đằng sau, “Thơm quá.”
Thẩm Vọng Tân kéo cô ra đằng trước, giơ tay vuốt mũi cô, “Bạn lớn mang bạn nhỏ đi rửa tay rồi vào ăn cơm.”
“Tuân mệnh.” Cô cười cười, thả anh ra, “Sơ Sơ, đi rửa tay với mẹ.”
“Vâng.” Sơ Sơ cùng đi.
Buổi tối Tô Tinh Dã ăn một bát cơm đầy còn uống thêm một bát canh, cảm thấy mỹ mãn, “ Vẫn là món anh làm thơm.”
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Vọng Tân đi rửa hoa quả, Tô Tinh Dã ôm Sơ Sơ ngồi trên sofa xem phim hoạt hình, phảng phất cảm thấy cảm thấy dạ dày không được thoải mái, một cơn buồn nôn không thể nói ra dâng lên, cô không nhịn được, đặt Sơ Sơ xuống, xông vào phòng tắm.
“Mẹ ơi?”
Nghe thấy tiếng của Sơ Sơ, tay của Thẩm Vọng Tân vẫn ướt, từ phòng bếp đi ra, “Sơ Sơ?”
“Bố ơi, hình như mẹ không được thoải mái lắm.” Sơ Sơ lo lắng nói.
Tiếng nôn khan từ trong phòng tắm truyền ra, Thẩm Vọng Tân nhanh chóng chạy vào xem, “Tinh Tinh?”
Tô tInh Dã nôn khan một trận, không nôn ra gì cả nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Cảm giác khó chịu này giống như… Cô không dám tin, ngẩng đầu nhìn Thẩm Vọng Tân, sau đó mở cửa tủ bên cạnh lật tìm cái gì đó.
“Tinh Tinh, em đang tìm gì thế?”
“Tìm thấy rồi.”
Thẩm Vọng Tân vẫn chưa nhìn rõ tay cô đang cầm cái gì đã bị cô đẩy ra ngoài, “Anh đợi em mấy phút.”
Thẩm Vọng Tân khó hiểu bị Tô Tinh Dã đẩy ra ngoài, Sơ Sơ ngẩng đầu nhìn anh, “Bố ơi, mẹ làm sao thế ạ?”
Thẩm Vọng Tân lắc đầu, “Bố cũng…” Mới nói được một nửa, dường như anh ý thức được cái gì đó, trong giây lát hai mắt mở to, chẳng lẽ là…
Anh chưa bao giờ cảm thấy rằng chỉ một vài phút ngắn ngủi mà mình bị giày vò đến như thế này, ngay khi anh lo lắng đến mức anh bắt đầu đi đi lại lại, cửa phòng vệ sinh cuối cùng cũng mở ra, anh lập tức đi lên, Tô Tinh Dã cũng trầm tĩnh, lập tức mất đi sự kỳ vọng trên mặt, dịu dàng an ủi nói, “Không sao, về sau sẽ có…”
“Hai vạch.” Đột nhiên Tô Tinh Dã mở miệng.
Thẩm Vọng Tân nhất thời không phản ứng kịp, “Gì cơ?”
Tô Tinh Dã đưa que thử thai trong tay ra trước mặt anh, ở phía trên là hai vạch màu đỏ tươi, hai vạch không lâu nghĩa là…
Thẩm Vọng Tân rũ mắt nhìn bụng cô, giơ tay đôi tay đang run rẩy, “Tinh Tinh…”
“Em ở đây.”
“Chúng ta… chúng ta có một đứa nữa, đúng không?”
Tô Tinh Dã cật lực gật đầu, “Đúng thế.”
Thẩm Vọng Tân kích động đến mức không biết nói gì, mất một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại.
“Bố ơi?” Sơ Sơ không hiểu gì nhìn bọn họ.
Tô Tinh Dã giơ tay sờ sờ đầu Sơ Sơ, “Sơ Sơ, con phải làm anh trai rồi.”
Mắt Sơ Sơ mở to, “Có phải là em gái không ạ?”
“Không biết là em gái hay em trai nữa.”
Để biết chính xác, hai người mang theo Sơ Sơ đi đến bệnh viện một chuyến.
Kết quả khám vừa ra, quả nhiên là mang thai, hơn một tháng rồi, hơn nữa còn là sinh đôi.
Sau khi nhận được kết quả là song thai, hai vợ chồng bọn họ trở nên lờ mờ, cứ như thế cho đến khi hai người ra khỏi bệnh viện, lên xe rồi vẫn không phản ứng.
Thẩm Vọng Tân sờ sờ tờ giấy khám thai, ở trên rõ ràng là song thai, anh gật đầu, “Đúng thế.”
Hai người lại im lặng một lúc, rồi đỏ hốc mắt.
Bởi vì chuyện Tô Tinh Dã mang thai, Thẩm Vọng Tân suýt nữa chuẩn bị rút khỏi ghi hình kì sau của “Bố ơi mình đi đâu thế” nhưng Tô Tinh Dã không cho, suy cho cùng bọn họ cũng đã ký hợp đồng, cô không hy vọng anh sẽ hủy hợp đồng. thế là về sau mang Sơ Sơ đi ghi hình những trạm tiếp theo của “Bố ơi mình đi đâu thế”, các ông bố khác cùng với các nhân viên, hay là khác giả xem livestream đều rõ ràng cảm nhận được Thẩm Vọng Tân rất vui, vui không thể kiềm chế được.
Ghi hình “Bố ơi mình đi đâu thế” xong một tuần, bọn họ cuối cùng cũng biết tại sao thời gian đó anh lại vui vẻ đến như thế.
Tô Tinh Dã S: 1+1=5.
Tiền mua sữa mà Sơ Sơ kiếm được có thể dùng đến được rồi/ YLQSL Thẩm Vọng Tân thả tim.
YLQSL Thẩm Vọng Tân: cả đời này anh sẽ bảo vệ mẹ con em @Tô Tinh Dã S
- AAAAA Tôi khóc đây! Là sinh đôi!
- Anh tôi muốn có chăn bông nhỏ rồi sao? Anh trai! Hâm mộ
- Thần tiên ơi! Thần tiên! Cầu cho đôi thần tiên này hạnh phúc cả đời
- “Anh sẽ bảo vệ mẹ con em cả đời” Đù má quá lãng mạn
- Thiếu gia phải làm anh trai rồi!! Thiếu gia nhất định sẽ là anh trai tốt nhất thế giới.
Thẩm Vọng Tân Tô Tinh Dã #bùng nổ
Thẩm Vọng Tân: anh sẽ bảo vệ em cả đời #nóng
Sơ Sơ: tiền sữa con kiếm dùng được rồi#nóng
Thế là lần thứ n Sina weibo bị đôi vợ chồng này làm cho sập..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...