Một Lần Ân Ái Cả Đời Đắm Say


“Viên Dao, nãy giờ cậu đi đâu vậy? Tớ tìm mãi không thấy.”
Châu Anh vừa nhìn thấy Viên Dao thì lập tức chạy tới, nắm lấy tay cô mà mau chóng kéo đến sảnh chính.
“Chủ tịch sắp đến rồi.

Nếu không có cơ hội tình cờ chạm mặt thì trước mắt phải xem người đó là ai đã.”
Viên Dao nghe thấy thế cũng nhanh chân đi theo nàng đến đại sảnh, sau đó đứng ở một góc khác mà nhìn hai hàng nhân viên đã sắp xếp ngay ngắn đón chờ vị chủ tịch đại giá quang lâm.

Thế này cũng quá mức hoành tráng rồi!
Giám đốc Trình liếc dọc liếc ngang, sau đó lập tức nghiêm chỉnh cúi người một cách chuẩn mực rồi la lớn.
“Chào mừng chủ tịch đến công ty.”
Theo từng đầu người hạ xuống, Viên Dao thành công nhìn thấy vị chủ tịch trong truyền thuyết, có điều sau đó nhận lại một trận run rẩy.

Đó không phải là người cô vừa mới quăng tiền vô mặt sao? Sao anh lại đứng ở đó?
Cửu Vân nhíu mày, cảm thấy giám đốc ở đây chuẩn bị màn chào đón hơi quá đà khiến anh chẳng muốn nhìn tới.

Nhờ thế anh đã bắt gặp ánh nhìn sợ hãi của kẻ đang lẩn trốn trong góc tối.

Viên Dao chết đứng.

Anh đã tìm thấy cô, trên môi còn bắt đầu dâng lên nụ cười ngạo nghễ nham hiểm.

Người qua đêm với cô ngày hôm đó lại chính là chú của Trình Trì.

Này được tính là vận may hay tam tai đây?
“Tất cả nhân viên có mặt đầy đủ ở đây cả chứ?” Anh vẫn hướng mắt về phía cô.
“Vâng, đã đủ cả rồi ạ.” Giám đốc lập tức đáp.
“Kể cả lao công và bảo vệ?”
“Vâng.” Giám đốc không biết vì sao anh lại hỏi như thế.
“Ồ!”
Cửu Vân không bước lên tấm thảm đỏ được trải từ trước, ngược lại bước ra khỏi hàng nhân viên, tiến từng bước khoan thai đến nơi Viên Dao đang run rẩy.

Anh chặn đường lui của cô, miệng nhếch lên đường cong hoàn mỹ.
“Vậy cô gái này là ai?”
Giám đốc Trình đi theo ở phía sau, cũng chưa từng nhìn thấy qua Viên Dao.

Từ trong hàng, Châu Anh nhanh chóng tiến tới, lập tức giới thiệu.
“Đây là nhà thiết kế âu phục cho những diễn viên nam mới vào thưa chủ tịch.”
Cửu Vân nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng cô lại né tránh liên tục, hiện tại chỉ muốn biến thành cô bé tí hon rồi ba chân bốn cẳng chạy nhanh thật nhanh.

Nhưng Châu Anh ở bên cạnh lại chẳng hay biết gì, liên tục thúc nhẹ vào người cô.
“À chào chủ tịch… Tôi là Viên Dao, nhà thiết kế của cửa tiệm thời trang Vĩ Ái.”
Viên Dao theo thói quen giới thiệu mà đưa tay ra phía trước, tuy nhiên không thấy Cửu Vân có động tĩnh gì thì ngại ngùng muốn rút lại.

Nào ngờ tới anh bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, giọng nói thập phần hòa nhã, chẳng giống như sự tức giận trêu chọc vừa rồi.
“Trùng hợp tôi cũng đang muốn may một bộ âu phục.


Vậy chắc phải nhờ cô Viên Dao đây giúp tôi.”
Viên Dao cố gắng giật tay lại nhưng không đọ nổi sức lực của Cửu Vân.
“Không, tôi không đủ trình…”
“Đi thôi, đến phòng của tôi.”
Cửu Vân chẳng cho cô kịp nhiều lời mà trực tiếp kéo vào lối thang máy dành riêng cho chủ tịch.

Cô quay đầu ra sau, liên tục nháy mắt ra hiệu cầu cứu với Châu Anh.

Nhưng nàng chỉ nghĩ đó là sự vui mừng khi tiếp cận được anh, nên ra sức giơ hai tay cổ vũ nhiệt tình.
Bên trong thang máy, Cửu Vân vẫn nắm chặt cổ tay Viên Dao khiến thư ký đi theo anh từ lâu có chút tò mò.

Phải biết rằng chủ tịch Phó có thể gọi là được hàng tá giai nhân phục vụ hết lòng nhưng anh chưa bao giờ chủ động lôi kéo ai như với cô gái này.
Khi cánh cửa phòng chỉ vừa khép lại, Viên Dao đã bị Cửu Vân khóa chặt hai tay trên đỉnh đầu, môi ra sức dày vò miếng anh đào mọng nước.
“Ưm…”
Cô muốn lên tiếng phản kháng, nhưng đổi lại chỉ khiến anh có thêm cơ hội tiến vào bên trong khuôn miệng, càn quét toàn bộ mật ngọt một cách thích thú.

Dưỡng khí bị lấy đi từng chút một, cũng cho cô ảo tưởng say đắm mỹ vị.

Đến khi cả hai chịu dứt ra, sợi chỉ tuyến nước bọt vẫn kéo dài kết nối giữa hai cánh môi tạo nên khung cảnh mờ ám.
Cửu Vân trầm mặt nhìn Viên Dao thở hổn hển, cố gắng kìm nén con thú trong người mình.


Ngón tay chà sát lên cánh môi vừa mới bị mình tàn bạo phá hoại, lại muốn nếm thử thêm một lát.
“Họ tên đầy đủ là gì?”
“Hở?...!Là Cao Viên Dao…” Cô không hiểu vì sao anh lại hỏi thế nhưng vẫn vô thức trả lời.
“Cao Viên Dao, em có muốn làm nhân tình bên cạnh tôi không?”
“Sao… Sao cơ?”
“Em rất hợp miệng tôi.

Mà thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền.

Em hiểu ý tôi chứ?” Anh cắn nhẹ lên vành tai cô khiến cô co rút cổ lại vì nhột.
“Ý anh muốn tôi bán thân cho anh sao?” Cô nhíu mày hỏi rõ.
“Là hợp đồng tình nhân.

Tôi sẽ cho em mọi thứ em muốn, còn em chỉ cần ở bên cạnh học cách nào làm tôi hài lòng trên giường lẫn dưới giường.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui