Thời gian cứ thế mà thấm thoát trôi qua, chỉ còn vài ngày nữa là hết năm cũ và chuẩn bị chào đón một năm mới.
Không khí của những ngày cuối năm vô cùng tưng bừng náo nhiệt, đi đâu cũng có thể thấy hoa mai hoa đào nở rộ, người người nhà nhà nô nức chuẩn bị đón xuân.
Nam Thành vào những ngày gần xuân cũng đã đỡ lạnh hơn rất nhiều, sương mù dày đặc bây giờ đã dần tan mất, những cơn gió bấc cũng chẳng còn vù vù kéo đến nữa, thời tiết trở nên êm dịu với muôn vàn ánh nắng ấm áp tinh nghịch nhảy nhót khắp nhân gian.
Hôm nay là đêm giao thừa.
Từ khi mặt trời bắt đầu lặn, Triệu Lan Vy đã kéo Trác Duệ Quân lên sân thượng, vì cô nghe được tối hôm nay trong thành phố sẽ có bắn pháo hoa.
Triệu Lan Vy rất thích xem pháo hoa, siêu siêu thích luôn.
Đúng 12 giờ, pháo hoa được bắn lên sáng rực cả bầu trời đêm.
Từ lâu đài Nam Cung có thể bắt trọn được khung cảnh vô cùng rực rỡ này.
Triệu Lan Vy ôm chặt lấy cánh tay của Trác Duệ Quân đang đứng bên cạnh, mà nhõng nhẽo:" Ông chủ, bế em lên xem pháo hoa được không? "
" Tự nhiên lại đòi bế lên? " Hắn không chịu bế cô lên.
Hắn để ý, từ khi Triệu Lan Vy không còn sợ hắn nữa thì chuyển sang mè nheo, nhõng nhẽo với hắn, đôi khi lại có những hành động rất trẻ con nữa, mà mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ nhõng nhẽo đó của cô, trái tim hắn lại không thể chịu nổi sự công kích quá đỗi đáng yêu đó, cứ tiếp tục thế này chắc chắn một ngày hắn sẽ chết trong tay cô mất thôi, thật sự càng ngày càng khiến hắn mê muội.
Triệu Lan Vy xụ mặt xuống.
Con thỏ ngốc này vừa bị hắn chọc ghẹo một chút đã giận rồi.
Trác Duệ Quân đến gần Triệu Lan Vy, cúi xuống bợ ngang mông của cô để bế cô lên.
" Thấy chưa? " Hắn cưng chiều hỏi.
" A! Thấy rồi, thấy rồi…Pháo hoa thật sự rất đẹp.
" Triệu Lan Vy mừng rỡ nói, bỗng nhiên cô cúi xuống nhìn Trác Duệ Quân:" Nhưng vẫn không đẹp bằng ông chủ! "
Trái tim của hắn bỗng nhiên đập rất nhanh, như thể muốn nhảy khỏi lòng ngực.
Hằn xoay mặt sang hướng khác, che đi nụ cười không thể giấu nổi trên môi, dường như trong một khoảnh khắc sự lạnh lẽo, tàn độc thường ngày của hắn đã không còn nữa, mà thay vào đó lại giống như….
một chàng thiếu niên lần đầu được nếm thử mùi vị của tình yêu.
" Ai dạy em nói mấy câu này vậy hả? " Rất nhanh chóng hắn lại trở về vẻ nghiêm túc, trầm tĩnh thường ngày.
Triệu Lan Vy quan sát kĩ hắn.
Cô coi trên phim mấy cặp yêu nhau thường hay thả thính nhau kiểu này mà, nhưng Trác Duệ Quân nhìn chẳng có vẻ gì thích như vậy….
nhưng mà hắn cũng không có vẻ là đang tức giận.
Trác Duệ Quân bỗng nhiên vỗ vào mông cô:" Tiểu yêu tinh, càng ngày càng hư! "
Triệu Lan Vy chưa kịp hét lên vì đau thì đã bị Trác Duệ Quân hôn.
Triệu Lan Vy bỗng chốc bị cuốn theo mà vòng tay ôm lấy Trác Duệ Quân.
Trác Duệ Quân cũng ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn, hãm sâu vào trong lòng, hận một nỗi không thể cùng cô hoà làm một.
Nụ hôn nồng nàn bỗng chốc khơi dậy lên ngọn lửa dục vọng tìm tàn trong hai con người….
bừng cháy lên thiêu trụi tất cả mọi vật xung quanh, tại giây phút này đây trong mắt họ chỉ có đối phương mà thôi, họ chẳng cần gì nữa cả, họ chỉ biết rằng, họ yêu nhau, họ là của nhau như thế là đủ rồi.
Tình yêu của tuổi trẻ luôn rực rỡ và mãnh liệt như thế đấy!
Trác Duệ Quân bế Triệu Lan Vy vào phòng, đặt cô nằm trên giường.
Mặc kệch pháo hoa rực rỡ ngoài kia, hai cơ thể ấy quấn lấy nhau cùng hoà làm một, như thể không điều gì có thể tách rời họ.
………….
Pháo hoa ngoài kia đã tắt hẳn từ lâu, đường phố bây giờ tưng bừng náo nhiệt, người người đi chùa xin lộc đầu năm, cầu mong một năm mới bình an suôn sẻ, lại có những người diện đồ đẹp để đi quẩy thâu đêm suốt sáng.
Riêng đôi tình nhân trẻ ấy là chẳng bận tâm đến đường phố náo nhiệt, họ cùng nhau trải qua thời khắc mới mẻ này bằng một cách sâu sắc nhất, thiêng liêng nhất…chỉ có hai người mà thôi.
Triệu Lan Vy ngọ nguậy trong lòng Trác Duệ Quân khẽ gọi:" Ông chủ! "
" Hửm? "
" Em muốn xin ông chủ một chuyện, có được không? "
" Chuyện gì? "
Triệu Lan Vy im lặng một lúc rồi mới dám nói.
" Em muốn được đi ra ngoài.
"
Triệu Lan Vy là người có khát vọng tự do rất lớn.
Chính công việc của cô cũng đã một phần nào thể hiện được tính cách của cô, thích tự do tự tại, không bị gò bó không bị trói buộc ở bất kỳ điều gì.
Ở càng lâu trong lâu đài cô càng cảm thấy mình không thuộc về nơi đây, một nơi quá xa hoa, sang trọng, được sống trong một toà lâu đài lộng lẫy như thế này có lẽ là mơ ước của rất nhiều người, như đối với cô thì không như vậy, nó khiến cô thấy rất ngột ngạt.
Cô muốn được đi ra ngoài để ngắm mọi thứ xung quanh, tất cả cảnh đẹp ở thành phố này, muốn tự tay mình vẽ lại những khung cảnh đó.
Triệu Lan Vy lấy hết can đảm để nói tiếp:" Em không muốn ở đây làm người hầu của ông chủ nữa đâu! "
Triệu Lan Vy cứ tưởng Trác Duệ Quân sẽ nổi một trận lôi đình lên, mà trách phạt cô bởi vì cô dám không nghe lời của hắn.
Nhưng lúc này đây hắn lại rất bình tĩnh, không có vẻ gì là tức giận cả, nét mặt vẫn trầm ổn an tĩnh như nước lại cộng thêm khí thế lạnh lùng, cao cao tại thượng khiến cô thật sự không biết hắn đang nghĩ gì trong đầu.
Trác Duệ Quân kéo Triệu Lan Vy lại gần hắn, chậm rãi thả từng nụ hôn lên người cô:" Vậy thì không làm người hầu nữa… tôi cho em làm bà chủ, được không? ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...