Triệu Lan Vy bị mắc kẹt trong thang máy, xung quanh cô lúc này chỉ là một màu đen u ám, chỉ có một mình cô ở trong đây mà thôi.
Triệu Lan Vy mặt dù rất sợ hãi nhưng cô vẫn muốn kiểm tra xem ở trong hộp kim cương có bom hay không.
Lỡ đâu chỉ là một trò đùa hù dọa của ai đó thôi thì sao?
" Cạch " tiếng khoá của chiếc hộp được mở ra khiến Triệu Lan Vy giật cả mình.
Cô mở chiếc hộp ra, viên kim cương đỏ dù ở trong bóng tối vẫn không bị lu mờ mà còn phát ra ánh sáng tuyệt đẹp đầy ma mị.
Triệu Lan Vy lấy viên kim cương ra khỏi hộp, rồi tháo lớp lót ra.
Không sai, ở phía dưới có một quả bom hẹn giờ.
Điều quan trọng là thời gian hiện trên quả bom chỉ còn lại vẻn vẹn tám phút.
Từ trước đến giờ cô chưa hề ở trong hoàn cảnh này, hoàn cảnh mà sự sống và cái chết chỉ được tính bằng từng phút từng giây, cô lại không thể vùng vẫy được gì chỉ lẳng lặng ngồi chờ cái chết sẽ đến.
" Triệu Lan Vy! Cô có ở trong đó không? "
Bỗng dưng cô nghe thấy tiếng của Trác Duệ Quân, thì ra hắn ta không nói dối hắn ta thật sự đến cứu cô.
Cô không biết lúc này vì sao cô lại muốn gặp hắn đến vậy, bình thường cô điều muốn tránh xa hắn, chạy trốn hắn nhưng bây giờ thì khác cô lại muốn ôm hắn vào lòng dù hắn có phạt cô, bỏ đói cô ba ngày ba đêm cô cũng chịu.
" Ông chủ làm sao đây, chỉ còn chưa đầy tám phút nữa quả bom sẽ phát nổ.
"
" Đừng sợ, tôi sẽ đưa cô ra ngoài.
"
Trác Duệ Quân lấy khẩu súng trong người hắn ra bắn vào khe hở ở giữa cửa thang máy, nhưng kết quả cửa thang máy vẫn không hề hấn gì, loại súng này được chế tạo riêng cho hắn, với uy lực rất mạnh có thể bắn liên thanh với tốc độ cực kì nhanh, vậy mà lại không thể bắn thủng được hợp kim này.
Lúc bấy giờ, Jason và mọi người đã chạy đến chỗ của Trác Duệ Quân, ai cũng thấy Trác Duệ Quân đang dùng súng liên tục bắn vào cánh cửa một cách vô vọng, nhưng không ai dám ngăn cản hắn lại, vì bộ dạng bây giờ của hắn trông vô cùng đáng sợ, nếu ai dám ngăn cả hắn cứu người con gái của hắn thì người đó sẽ ngay lập tức bị ăn một phát đạn của hắn.
Bỗng nhiên lúc này, tiếng của chiếc máy bay trực thăng đến đón bọn họ từ bên ngoài vang vọng vào bên trong toà nhà.
Rất may mắn cho họ là máy bay đến trước khi bom phát nổ, ai cũng vui mừng mà chạy ra ngoài leo lên máy bay.
Phong quản gia thấy Trác Duệ Quân vẫn đứng vững im lặng, hắn không bắn vào cửa thang máy nữa, bây giờ hắn đứng nhìn chầm chầm vào cánh cửa.
" Ngài Trác, chúng ta đi thôi! Chì còn bốn phút nữa, nếu bây giờ không rời khỏi đây thì sẽ không kịp nữa đâu.
"
Triệu Lan Vy ở trong thang máy nghe được tiếng máy bay, cô cũng nghe được những gì Phong quản gia nói với Trác Duệ Quân.
Khoé mắt cô trào ra dòng nước mắt.
Giữa sự sống và cái chết thì ai mà chẳng muốn sống.
Cô cũng vậy thôi, cô cũng muốn sống, nhưng có lẽ số kiếp của cô chỉ tới đây thôi.
Cô không oán trách ai cả, Trác Duệ Quân cũng vậy.
Ngay giây phút, hắn không nói dối cô mà đến trước cửa thang máy để cứu cô thì cô đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Ba phút nữa.
Cô chỉ còn ba phút nữa thôi.
" Ông chủ….chắc bây giờ chủ đã lên máy bay rồi, có lẽ ông chủ không nghe được những lời chủ em nói, nhưng trước khi chết em muốn nói với ông chủ một điều, em không ghét ông chủ đâu.
Thật đấy! Mặc dù ông chủ rất lạnh lùng, khó gần, còn rất thích bỏ đói em nữa, nhưng em không có ghét ông chủ, mà ngược lại mỗi lần nhìn thấy ông chủ, em thấy rất vui, không hiểu sao khi nhìn thấy ông chủ trong lòng của em lại vui, lại cảm thấy ấm áp, hạnh phúc đến như vậy? Nói một bí mật nhé, thường ngày em đều canh lúc ông chủ không để ý mà nhìn lén ông chủ đấy, nếu ông chủ có ở đây nghe em nói những lời này sẽ rất tức giận cho mà xem….
"
Đột nhiên cổ họng cô nghẹn lại, không thể nói được nữa, nhưng cô vẫn còn muốn nói, vì nếu cô không nói ở đây chỉ có một mình cô thôi sẽ rất tĩnh lặng.
Cô sẽ nghe được tiếng tích tắc vang lên bên tai mình, tiếng của sự sống đang dần trôi đi, mà cô không có cách nào để níu kéo lại được.
Bỗng nhiên lúc này vang lên tiếng động rất lớn, không giống như tiếng súng nổ lúc nãy, âm thanh này lớn hơn nhiều, mỗi lần âm thanh đó phát ra là cả thang máy bị từng đợt rung chấn vô cùng dữ dội, có thể thấy một lực không hề nhẹ vừa tác động vào.
Ở bên ngoài thang máy, Trác Duệ Quân vẫn chưa đi, từ nãy đến giờ hắn vẫn còn ở đây, hắn đã nghe thấy hết những gì Triệu Lan Vy nói với hắn.
Hắn liên tục dùng tay không bấm vào cửa thang máy một cách điên cuồng.
" Triệu Lan Vy! Trong từ điển của tôi không có từ không thể, tôi đã nói sẽ cứu em ra bên ngoài, nhất định tôi sẽ cứu được em.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...