Những ngày mùa đông không còn những tia nắng gắt giống như những ngày mùa hạ, mà thời tiết luôn mát mẻ và có phần hơi u ám.
Triệu Lan Vy bây giờ đang ở ngoài vườn hoa, ngắm hoa.
Theo quy định ở đây, nếu người hầu làm xong hết công việc của mình được giao thì có thể nghỉ ngơi.
Họ có thể tự do đi bất cứ đâu trong toà lâu đài chỉ là không được vào khu nhà chính nơi ông chủ ở mà thôi.
Trong tòa lâu đài này, Triệu Lan Vy thích nhất là vườn hoa hồng.
Cô là một hoạ sĩ, là người mang đến những gì đẹp đẽ cho mọi người, vì thế cô cũng rất thích những thứ đẹp đẽ, mỗi lần nhìn thấy chúng cô đều tỉ mỉ dùng cọ vẽ lại.
Mấy bông hoa này cũng không ngoại lệ, tuy những bông hoa này chỉ có một màu vàng cam nhưng màu sắc của nó khiến cho người xem chìm đắm.
Bên ngoài bông hoa có vẻ nhạt màu nhưng càng vào tâm thì màu hoa càng đậm và có chiều sâu hơn, càng lôi cuốn và quyến rũ hơn.
Hoa có cách sắp xếp hoa rất đặc biệt với ba lớp khác biệt.
Ở giữa tâm là những cánh hoa xếp xoáy nhau, rìa cánh dập dờn rất mềm mại.
Lớp tiếp theo là cánh hoa hình trứng xếp sát nhau như hàng rào bảo vệ tâm hoa.
Lớp cuối cùng là những cánh hoa bung xõa ra, cứ từng lớp tách biệt tạo cho bông hoa có chiều sâu ấn tượng.
Không chỉ thế, khi hoa gần tàn thì sẽ có sự chuyển đổi màu sắc từ màu vàng cam đẹp quyến rũ sang màu vàng rạng rỡ và dần chuyển thành màu vàng chanh đẹp lôi cuốn mắt nhìn.
Cũng vì quá thích những bông hoa này mà Triệu Lan Vy đã làm liều lén hái vài bông đem vào trong phòng để vẽ, nhưng cô không biết rằng, trong lúc cô đang hái trộm hoa cũng là lúc Trác Duệ Quân đi ngang qua vườn hoa.
Hắn đã thấy một cô gái ngốc nghếch đang hái trộm hoa trong vườn nhà hắn.
Bất chợt, đợt tuyết đầu mùa rơi xuống Nam Thành vào ngay lúc này.
Triệu Lan Vy nhìn thấy những bông tuyết nhỏ đang rơi xuống mà không khỏi thích thú nhảy cẫng lên.
Tay trái của cô cầm đóa hoa hồng, tay phải vươn ra ra bắt lấy những bông tuyết xinh đẹp trước mặt.
Bông tuyết vừa chạm lòng bàn tay cô đã nhanh chóng tan ra thành một vũng nước nhỏ.
Triệu Lan Vy nhìn như thế liền cảm thấy tiếc nuối.
Cô còn chưa nhìn thấy hình dạng bông tuyết ra làm sao nữa mà nó lại tan mất tiêu rồi.
Cô không cam tâm mà tiếp tục bắt lấy một bông tuyết khác như kết quả vẫn y như lúc đầu, cô còn chưa kịp nhìn thì nó đã tan ra, cứ như thế, cô lại bắt lấy hết bông tuyết này đến bông tuyết khác.
Trác Duệ Quân đứng từ phía xa nhìn thấy cảnh tượng Triệu Lan Vy vì không thấy được bông tuyết mà tức giận, mỗi lần tức giận đều phùn hai cái má lên y như một con thỏ nhỏ đáng yêu.
Hắn không hiểu vì sao nhìn Triệu Lan Vy như thế hắn lại cười, hắn chưa bao giờ thấy người con gái nào ngốc như thế luôn đấy.
Quá ngốc! Ngốc đến mức không thể diễn tả được, là người hầu của hắn sao có thể ngốc như thế được chứ?
Nhưng mà…..trông cũng rất đáng yêu!
Bỗng dưng, hắn cũng muốn bắt lấy bông tuyết, hắn đưa tay ra để một bông tuyết từ từ rơi xuống bàn tay hắn, bông tuyết đó cũng nhanh chóng tan ra thành nước, nhưng có một điều lạ là hắn cũng cảm nhận được ở một góc nào đó trong trái tim của hắn cũng đang bắt đầu… tan chảy.
" Triệu Lan Vy! Cô làm cái gì đó? "
Trác Duệ Quân đột nhiên lên tiếng khiến Triệu Lan Vy hoảng sợ đến mức hồn bay phách lạc.
" Ông chủ …." Đã làm chuyện xấu, bị ông chủ bắt tại trận Triệu Lan Vy không thể chối cãi được gì cả.
" Cô hái trộm hoa.
"
Trác Duệ Quân chầm chậm nói, không phải câu hỏi mà là một lời khẳng định chắc nịch, nhân chứng, vật chứng đều có đủ cả rồi, Triệu Lan Vy chối cãi được đường nào nữa.
Dù Trác Duệ Quân có vẻ như không tức giận nhưng không hiểu sao Triệu Lan Vy vẫn cảm thấy sợ hãi.
Cô tự ý hái hoa ở trong vườn là điều không nên làm, như thế chẳng khác nào là cô đang ăn trộm đồ của người ta.
Nhưng Triệu Lan Vy lại không có can đảm để chịu hình phạt mà làm liều, nói dối.
" Tôi….tôi hái hoa này để tặng cho ông chủ đấy.
"
Triệu Lan Vy vừa nói vừa cầm đoá hoa hồng Juliet vừa hái đưa đến trước mặt của Trác Duệ Quân, khuôn mặt tươi cười như trong lòng lại cầu mong Trác Duệ Quân không nhận đoá hoa của cô, vậy là cô có thể đường đường chính chính đem đoá hoa này vào phòng mình rồi.
Thật là một ý tưởng quá thông minh!
Trác Duệ Quân nhìn cô, cô không hiểu sao trong đôi mắt lạnh lùng ấy, bây giờ lại có vài phần rạng rỡ khó hiểu.
" Cô tặng cho tôi? Cô có biết ý nghĩa của hoa hồng Juliet là gì không? "
"??? " Trong lòng của Triệu Lan Vy nảy lên hàng vạn dấu chấm hỏi, cô chỉ nhìn thấy hoa đẹp thì hái thôi, hơi sức đâu mà đi tìm hiểu ý nghĩa của nó để làm gì.
Trác Duệ Quân vẫn nhìn chằm chằm con thỏ nhỏ ngốc nghếch trước mặt, khoé môi chợt nở một nụ cười nhàn nhạt.
Hoa hồng Juliet thể hiện tình yêu son sắt, bền chặt, trọn đời bên nhau.
Cô gái này đã đang tỏ tình với hắn đấy sao?
Từ trước đến giờ chưa có ai cả gan dám tỏ tình với hắn cả.
Một người cao cao tại thượng như hắn, lại được một cô gái tỏ tình bằng vài bông hoa ở trong vừa nhà hắn, đây là chuyện nực cười nhất hắn từng thấy, nhưng lạ là hắn lại không hề ghét bỏ bó hoa đó
" Hoa hồng đáng giá vài triệu đô của tôi, mà cô tưởng như hoa ngoài chợ mà có thể hái như thế này đó hả? Lần sau nếu cô còn hái nữa tôi sẽ đánh gãy tay của cô.
" Trác Duệ Quân vừa nói vừa giật lấy đoá hoa trên tay của Triệu Lan Vy.
Nụ cười trên môi của Triệu Lan Vy vì hành động giật lấy bó hoa đó của Trác Duệ Quân mà tắt hẳn.
Cô nghĩ hắn sẽ tức giận mà ném hoa của cô xuống đất rồi chửi cô một trận chứ, nhưng không, hắn lại cầm lấy bó hoa trên tay cô mà bỏ vào trong nhà.
Như thế là sao chứ?
Hoa của cô bị lấy mất tiêu rồi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...