Một Kiếp Người Của A Uyên
Lúc trước ông còn tiếc nuối nghĩ, vốn dĩ cho rằng sẽ không còn được gặp lại cô nhóc đáng yêu này nữa chứ.
Không nghĩ tới lần này đối phương thế nhưng chủ động đưa tới cửa.
Hoắc Thần Du cũng nở một nụ cười xa cách, dắt tay cô bé, thanh âm ôn hòa thoả đáng mở miệng nói, "Lần này chúng tôi tới tìm Thẩm thiếu gia."
Cậu không giải thích mục đích.
Bởi vì Hoắc Thần Du rõ ràng, Thẩm Sơ Trần nhất bênh vực người của mình.
Dù cho Thẩm Ngôn An không bị coi trọng, nhưng nếu thật bị Thẩm Sơ Trần biết hắn là bởi vì đem dù cho Diệp Tang nên mới gặp mưa, lấy tính cách keo kiệt có thù tất báo của đối phương phỏng chừng là muốn điên mất.
Thẩm quản gia như suy tư gì, "Ngài là chỉ Đoạn tiểu thiếu gia, hay là Thẩm thiếu gia?"
Hoắc Thần Du không chút nghĩ ngợi nói: "Thẩm Ngôn An."
Nói giỡn.
Ai lại muốn tìm Đoạn Cận Diễn.
Cậu cùng Đoạn Cận Diễn coi như là bạn học cùng một lớp, ngày thường ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp, nhưng tóm lại không giao lưu nhiều.
Ở trong mắt Hoắc Thần Du, chỉ cần là kẻ mà Thẩm Sơ Trần dạy ra, một đám đối với em gái nhà cậu đều không có ý tốt gì.
Nụ cười trên mặt Thẩm quản gia không đổi, như suy tư gì mà kéo dài ngữ khí, "Nga...... Nguyên lai là Thẩm thiếu gia a."
Đáy lòng của ông hơi cảm khái.
Thật là không nghĩ tới.
Chỉ số tồn tại của tiểu thiếu gia nhà ông không cao thế nhưng lại có năng lực này, nhìn xem, lúc này mới đi học một ngày đều đã quen được con gái và con trai của Hoắc gia chủ.
Dựa theo tốc độ này, sau này mỗi ngày đều lừa cô nhóc này tới Thẩm gia bọn họ cũng không phải không có khả năng.
Thẩm quản gia đang suy tính từ trong đáy lòng, hơi khom người đem hai đứa nhỏ dẫn vào đại sảnh của Thẩm gia.
Ông vừa đi vừa nói: "Thẩm tiểu thiếu gia cùng Đoạn thiếu gia đều ở đại sảnh."
Hoắc Thần Du nghe được Đoạn Cận Diễn cũng ở, hơi nhướng mày, rũ mắt nhìn đứa em gái biểu tình đang có chút mộng bức nhà mình, khóe môi cong lên ý cười nháy mắt biến mất hoàn toàn.
"Đi thôi." Thiếu niên không nói nhiều, chỉ nghĩ trả xong đồ vật thì sẽ rời đi nhanh.
Vốn dĩ một cây dù cũng không có gì, Thẩm Ngôn An phỏng chừng cũng không để ở trong lòng.
Nhưng nề hà tiểu gia hỏa để tâm vào chuyện vụn vặt này, một hai phải nháo cho nó đi nhà của Ngôn An oa oa, đem Hoắc Thần Du xem đến mức đau đầu không thôi.
Diệp Tang ngoan ngoãn ôm dù trong lòng ngực, nhìn thấy con đường quen thuộc, mắt mèo trong suốt hơi sáng lên, bước chân ngắn nhỏ cộp cộp cộp chạy tới trước, nắm tay Hoắc Thần Du liền chạy vào bên trong.
Bé đã tới nơi này.
Thẩm quản gia sửng sốt, nhìn bộ dáng tiểu gia hỏa dẫn đường, nửa ngày không thể nề hà mà cười một tiếng.
Không nghĩ tới cô bé mù đường này lần này thế nhưng lại nhớ rõ đường.
......
"Ngôn An ngoan một chút, mẹ thay quần áo cho con được không?"
"Con xem, ngày hôm qua trời mưa xối xả đến bây giờ còn không thay đồ, lỡ bị cảm thì làm sao bây giờ?"
Một giọng nữ ôn nhu nhẹ nhàng chậm chạp vang lên không xa.
Chỉ thấy kia một người phụ nữ mặc váy trắng dịu dàng như nước cong eo tựa hồ như là đang dỗ cậu bé ngồi ở trên sô pha không rên một tiếng.
Mà cậu nhóc còn lại thờ ơ lạnh nhạt đứng ở bên cạnh không ai khác chính là Đoạn Cận Diễn.
Cậu tựa hồ đã sớm quen với cảnh tượng trước mắt.
Một đôi mắt phượng xinh đẹp đa tình của tiểu thiếu niên cong lên nhìn chăm chú vào người phụ nữ kia, khóe môi câu lấy độ cong có chút trào phúng.
"Oa oa......" Tiểu gia hỏa hơi nắm chặt góc áo của Hoắc Thần Du.
Diệp Tang đối với cảm xúc của người khác đều rất mẫn cảm.
Mà bé có thể cảm nhận được trên người của người phụ nữ kia có vô số cảm xúc ác ý.
Hoắc Thần Du ôm bé vào trong lòng ngực, khóe môi nhẹ cong, ngữ khí có chút lạnh nhạt nói: "Không được xen vào việc của người khác."
"Em hôm nay tới đây chỉ để đưa dù."
"Đưa xong liền rời đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...