Một Kiếp Người Của A Uyên
Lý tẩu mờ mịt chớp mắt một cái, theo bản năng nhìn về phía Hoắc Nghiêu. Quả nhiên, nam nhân lạnh lùng trên mặt hơi hơi cứng đờ, anh lạnh lùng liếc cô bé, đồng dạng có chút khó hiểu.
"Gia gia của con là ai?"
Con nhóc này ăn vạ còn có gia gia?
Sắc mặt của anh hơi hơi hắc trầm vài giây.
Đã có gia gia, vậy con nhóc này êm đẹp vì cái gì đi ăn vạ?
Diệp Tang gật đầu ngọt ngào cười lui về sau một bước, đem chó con không biết khi nào lại đây ôm vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ tràn đầy nghiêm túc mà trả lời:
"Gia gia là đệ nhất!"
Thanh âm của cô bé mềm mãi khi nhắc tới gia gia của bé, mắt mèo trong suốt sáng lấp lánh như có sao trời.
Hoắc Nghiêu: "......"
Anh hơi hơi trầm mặc vài giây, chỉ cảm thấy con nhóc này bệnh không nhẹ.
"Thế chú đây là ai?" Nam nhân lại lạnh như băng hỏi.
Diệp Tang khó hiểu cùng anh đối diện, giọng nói vẫn mang tính trẻ con: "Chú là ba ba nha ~"
Hoắc Nghiêu nghe vậy liền ha hả cười một tiếng, quay đầu nhìn bé lộ ra một mặt là "Cha hiền" mà mỉm cười.
Nụ cười kia thình lình xảy ra, sợ tới mức tiểu gia hỏa bước chân đột nhiên lui về phía sau một bước.
Ô.
Này tiện nghi ba ba cười đến như vậy dọa người làm gì?
Diệp Tang không tiền đồ nuốt nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy ba ba thứ nhất không có hảo tâm.
Kỳ thật đừng nói là bé, ngay cả Lý tẩu bên cạnh đều đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hoảng sợ.
Phản ứng đầu tiên chính là tiên sinh bị ma nhập?
Bằng không tự nhiên êm đẹp, mẹ nó đã xảy ra cái gì, làm anh cười đến như vậy rợn người.
Phải biết rằng, Hoắc Nghiêu luôn luôn là một khuôn mặt ít khi nói cười.
Cái loại đồ vật tươi cười này đối anh mà nói phá lệ bủn xỉn.
Lý tẩu kinh hồn không chừng mà nghĩ.
Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
"Nếu chú là ba ba, vậy Tang Tang ngoan một chút, cho ba ba một sợi tóc, ba mang con đi làm xét nghiệm ADN."
Nam nhân miễn cưỡng lộ ra một tia mỉm cười, nhưng là làm kẻ hàng năm không yêu cười xác thật là có chút làm khó người khác.
Vì thế nụ cười "Dữ tợn" kia trong mắt Diệp Tang, quả thực không thua gì mụ phù thủy trong truyện cổ tích.
Cặp mắt mèo linh động như quả nho mờ mịt nước mắt, thiếu chút nữa oa một tiếng khóc ra.
Ô ô ô.
Bé mới năm tuổi.
Vì cái gì đám gia gia muốn cho bé trải nghiệm nhân gian khó khăn này?
"Không muốn không muốn." Tiểu gia hỏa nước mắt lưng tròng lắc đầu, che lại đầu cất bước liền chạy.
Bé sợ đau.
Ô.
Hoắc Nghiêu cũng không nghĩ tới những lời này có thể đem cô nhóc dọa thành như vậy.
Anh ngước mắt nhìn cô nhóc bị dọa đến hồn vía lên mây, môi mỏng không thể tra hơn mac ngoéo một cái không nói một lời.
Diệp Tang ủy khuất ba ba ôm chặt chó con trong lòng ngực, hoàn toàn không kìm được nước mắt, bé oa khóc một tiếng, nghiêng ngả lảo đảo liền chạy lên trên lầu.
Bộ dáng té ngã lộn nhào, tựa hồ phía sau có hồng thuỷ mãnh thú sống sờ sờ đang đuổi theo.
Hoắc Nghiêu: "......"
Thật đúng là... Ngốc manh ngốc manh.
Lý tẩu: "......"
Bà nhịn không được che miệng cười ra tiếng, hơi hơi thanh thanh giọng, ngữ khí nghiêm trang nói:
"Tiên sinh, tôi đi lên lầu tìm tiểu tiểu thư đem xuống."
Hoắc Nghiêu vẫy tay, "Không cần."
Anh kéo khóe môi, lộ ra một mạt cười ý vị không rõ, "Tôi đi tìm là được."
"Lão nhân cũng ở trên lầu?" Nam nhân nhàn nhạt hỏi.
Lý tẩu nghe được một "Lão nhân" khóe miệng run run nhỏ đến mức không thể phát hiện, bà hơi hơi gật đầu, "Đúng vậy, lão tiên sinh cũng ở trên lầu."
Hoắc Nghiêu gợi lên một mạt cười ý vị không rõ, xoay người không chút do dự đi lên lầu.
Ba của anh chưa bao giờ thích cái loại đồ vật kêu là trẻ con.
Con nhóc kia tốt nhất cầu nguyện không chạy về phía thư phòng của gia gia nó, bằng không bị doạ khóc cũng không có chỗ để khóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...