Một Kiếp Nghiệt Duyên
" Muộn có muốn nghe chuyện về người tên A Chân không?"
Dương Khắc Chân gật đầu ngượng ngùng.
" Được, vậy ta kể cho muội nghe về A Chân nhé!"
" A Chân ấy à… nàng ấy là một nữ tử dũng cảm, lại rất xinh đẹp. Năm mười sau tuổi đã có thể cầm binh tự mình chinh phạt biên cương. Nhưng đáng tiếc, A Chân đã phải lòng chủ thượng của mình… là do hắn không tốt, hắn đã phụ lòng nàng, hắn đã bỏ lỡ nàng… bỏ lỡ một người tốt như A Chân!"
" Sau đó thì sao? Người tên A Chân có gặp lại và hạnh phúc bên chủ thượng của mình không?"
Hàn Vân Dung nhìn Dương Khắc Chân đang ngây thơ bên cạnh chăm chú lắng nghe câu chuyện về chính cuộc đời của mình mà cười thống khổ lắc đầu.
" Không… sau đó A Chân đã rời bỏ hắn, nàng quyết định trừng phạt hắn bằng cách khiến hắn suốt cuộc đời này không được phép gặp nàng và yêu nàng thêm một lần nào nữa…"
…
" Vân Dung ca ca, huynh khóc sao?"
Dương Khắc Chân vô tư tiến lại gần Hàn Vân Dung dùng khăn tay của mình nhẹ nhàng lau bỏ nước mắt đang lăng dài trên má hắn từ bao giờ. Hàn Vân Dung khi nhận ra đã nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác lau sạch mước mắt rồi lấy lại tâm trạng trở lại làm ca ca hằng ngày kể chuyện bầu bạn cho Dương Khắc Chân.
Dương Khắc Chân sau khi nghe câu chuyện mà Hàn Vân Dung kể. dù không thể nhớ gì nhưng trái tim lại có cảm giác vô cùng khó chịu, đau đớn như thể chính bản thân mình là nhân vật trong câu chuyện, Dương Khắc chân chỉ đơn giản nghĩ loại cảm xúc đó chính là đồng cảm với nhân vật nhưng nàng hoàng toàn không biết chính nàng đang thương xót cho số phận đầy đau khổ của bản thân mình…
" Vân Dung ca, cuộc đời của A Chân buồn quá…"
" Phải, nàng ấy đã vất vả rồi!"
" Vân Dung ca, có phải huynh chính là vị chủ thượng trong câu chuyện của A Chân không?"
Hàn Vân Dung nhìn Dương Khắc Chân sửng sờ, trong ánh mắt của nàng nhìn hắn hắn cảm nhận được đâu đó ít nhiều của sự mất mát, vướng mắt nhưng không thể nói…
" Bởi vì lần đầu gặp mặt huynh đã gọi ta là A Chân, hơn nữa còn nói ta rất giống nương tử đã mất của huynh!"
…
" Ta về rồi đây. An nhi ở nhà có ngoan không? Có làm phiền Vân Dung không đó?"
Còn chưa kịp đợi Hàn Vân Dung trả lời,THượng Quan Thu Lĩnh đã về kết thúc cuộc trò chuyện giữa hai người. Đến khi Thượng Quan Thu Lĩnh về Hàn Vân Dung mới bất giác nhận ra, hắn đã trò chuyện với nàng đến khi trời sập tối. Hàn Vân Dung sau khi ở lại dùng bữa cùng Thượng Quan Thu Lĩnh và Dương Khắc Chân đã cáo từ lui về. Thượng Quan Thu Lĩnh quan sát tâm trạng của Dương Khắc Chân có chút thay đổi, từ khi hắn lên núi trở về Dương Khắc Chân có phần yên tĩnh hơn, suy tư hơn, dù không chắc nhưng trong lòng hắn đã xác định được tâm trạng Dương Khắc Chân thay đổi ít nhiều có liên quan đến Hàn Vân Dung.
Thượng Quan Thu Lĩnh đến gần Dương Khắc Chân rồi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nàng, hắn cúi mặt không để lộ biểu cảm của mình hạ giọng hỏi.
" Muội thấy ta là một người như thế nào? Ở bên ta có tốt chứ?"
Dương Khắc Chân bị câu nói của Hàn Vân Dung làm cho bừng tỉnh, đến giờ nàng mới phát giác ra Thượng Quan Thu Lĩnh đã ngồi bên cạnh mình.
" Ca ca đối với ta rất tốt, là người tốt với ta nhất trên đời này. Trong mắt An An Thu Lĩnh ca chính là huynh trưởng mà ta có thể dựa dẫm, có thể bảo vệ ta!"
Thượng Quan Thu Lĩnh khi nhận được câu trả lời mỉm cười thống khổ, hắn cúi thấp đầu cố ý không để cho Dương Khắc Chân thấy rõ biểu cảm. Rõ ràng là đã biết trước câu trả lời nhưng hắn vẫn cảm thấy khó thở, suốt ba năm dài vẫn một câu hỏi, một câu trả lời… Suốt ba năm dài hắn đã nhiều lần thổ lộ với nàng nhưng điều nhận lại sự từ chối phũ phàng. Thượng Quan Thu lĩnh có thể yên phận chấp nhận làm huynh trưởng của Dương Khắc Chân suốt cuộc đời này nếu như không có sự xuát hiện của Hàn Vân Dung… Ba năm trước chính Hàn Vân Dung đã cướp nàng khỏi tay hắn, bây giờ lại xuất hiện trong cuộc sống của hắn một lần nữa để mang nàng đi, mang nàng rời khỏi vòng tay hắn… Hắn không cho phép chuyện đó xảy ra, không cho phép Hàn Vân Dung lần nữa cướp mất tình yêu mà hắn hèn mọn cầu xin để có được…
" Muội thừa biết ý của ta không phải như vậy mà… ý ta muốn muội nhìn nhận ta như một nam tử, không phải huynh trưởng của muội!"
…
" Thu Lĩnh ca rất tốt, mỗi khi ta cần đều xuất hiện, An An rất cảm kích huynh!"
" Vậy muội gả cho ta nhé? Ta hứa sẽ dùng cả cuộc đời này để chăm sóc cho muội!"
Dương Khắc Chân nhìn ánh mắt thâm tình của Thượng Quan Thu Lĩnh rụt rè né tránh, tình cảm của hắn ba năm qua Dương Khắc Chân là người rõ hơn ai hết, đối với Khắc Chân Thu Lĩnh mặt nào cũng tốt cũng hoàn hảo chỉ là lòng nàng không rung động…
" Thu Lĩnh ca, chuyện này đột ngột quá có thể để ta suy nghĩ thêm không?"
" Được ta đợi câu trả lời của muội!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...