Một Kiếp Nghiệt Duyên

Hàn Vân Dung sửng sờ không còn tin vào mắt mình nữa, thứ mà hắn vừa kéo ra được trong đóng tro tàn phủ đầy tuyết trắng kia chính xác là tóc của một con người. Tay chân hắn bắt đầu run rẩy, hắn run rẩy phải chăng vì thời tiết khắc nghiệt hay run rẩy vì sợ hãi thi thể trong đám cháy kia chính là người mà hắn yêu nhất?

" Không, không phải nàng. Người này không phải A Chân của trẫm!!!"

Thi thể đơ cứng trước mặt hắn hiện tại toàn thân đã biến dạng, toàn bộ y phục đều bị ngọn lửa thêu rụi, gương mặt cũng bị cháy đen đến không thể nhận diện, chỉ biết được dáng người nhỏ nhắn này đích thị là một nữ nhân.

" Hoàng huynh… người này…"


Hàn Vân Ninh cuối cùng cũng đến, nhìn khung cảnh thê thảm ở cung Mộc Đình thật sự khiến người ta đau lòng. Hàn Vân Ninh nhìn thi thể ở trước mặt huynh trưởng trong lòng dự cảm không lành, dáng người thật sự rất tương đồng xác xuất thi thể cháy đen ấy là Dương Khắc Chân hiện tại đã lên đến bảy mươi phần trăm.

Hàn Vân Ninh nhìn huynh trưởng của mình ngồi thẩn thờ dưới nền tuyết trắng đau lòng. Lúc này đây, Vân Ninh là người rõ hơn ai hết, Hàn Vân Dung đau lòng vì chuyện gì. Không muốn huynh trưởng vừa tỉnh lại đã lâm vào tâm bệnh, Vân Ninh lập tức sai người dọn toàn bộ đống tàn tích của cung Mộc Đình tối hôm nay. Quân lính tích cực dọn dẹp cả một đêm dài, dù trời đã lạnh đến mức tê cóng vẫn miệt mài, bọn họ dọn hết tất cả từ hậu viện đến biệt viện, lẫn khu vườn cuối cùng là thi thể chưa xác định kia. Hàn Vân Dung từ lúc đó đến giờ vẫn yên vị, hắn vẫn ngồi thẩn thờ một chỗ không cử động mặc cho Vân Ninh hết lời khuyên nhủ, đến khi quân lính dọn dẹp tất cả, một gả trong đội lính bế thi thể lên Vân Dung mới choàng tỉnh.

" Không, các ngươi muốn làm gì?"

Hàn Vân Dung lao đến giành giật thi thể biến dạng trên tay tên lính, đôi bên giằng co được một lúc thì lần lượt ngã nhào vì nền tuyết trơn, thi thể cũng rơi xuống, để lộ manh mối vẫn luôn nắm chặt trong tay.

Hàn Vân Dung hốt hoảng tiến đến gần, tim hắn lúc này đây như ai bóp chặt, khó thở đến cùng cực. Binh lính vốn muốn ngăn cản Hàn Vân Dung vì lo cho long thể nhưng tất cả đều bị Hàn Vân Ninh ngăn cản, cái lắc đầu của Vân Ninh chính là mệnh lệnh không ai được phép đến gần hiện trường nơi mà Hàn Vân Dung đang ngự trị. Dường như những lời mà Hàn Vân Dung nói lúc nãy đã có tác dụng, Hàn Vân Ninh đã nhẹ nhàng hơn, nhìn tình yêu bằng đôi mắt tích cực hơn.

Hàn Vân Ninh chậm rãi mở tay nắm của thi thể, bàn tay nhỏ nhắn đen nhẻm vì lửa cháy kia đến lúc chết vẫn giữ chặt lấy di vật trong tay, ra sức bảo vệ nó.

" Thật sự là A Chân của trẫm sao? Vì sao lại ra nông nỗi này?"


Đến khi bàn tay nhỏ bé ấy được mở ra, trái tim của hắn thật sự đã bị giết chết thứ nằm trọn trong lòng bàn tay ấy chính là nửa mảnh ngọc còn sót lại, là tín vật định tình đầu tiên mà hắn đã trao cho nàng. Hàn Vân Dung ôm chặt lấy thi thể trong lòng khóc nấc, Hàn Vân Ninh cùng toàn quân đều không thể nhìn nổi, tất cả đều chua xót quay đi.

Một mình hắn cùng với người yêu dưới nền tuyết trắng đã ôm nhau rất lâu, chỉ tiếc là âm dương cách biệt, hóa ra dù hắn có cố gắng cách mấy thì nàng vẫn luôn chọn cách từ bỏ hắn, bỏ lại một mình hắn cô độc trên thế gian này…

Cả đêm đó Hàn Vân Dung chỉ chìm đắm trong đau khổ, hắn dành hết thời gian chỉ để âu yếm thi thể cháy đen ấy và hồi tưởng về một khoảng kí ức đẹp đẽ giữa hắn và Dương Khắc Chân.

Hàn Vân Dung sau đó đem thi thể kia chôn cất, tro cốt lẫn mộ phần đều được đặt trong lăn tẩm của hoàng gia. Bài vị không phải là phẩm tước quý phi, trên đó chỉ vỏn vẹn vài chữ…


Dương tướng quân Dương Khắc Chân

Bởi vì trong lòng hắn vẫn luôn là người rõ nhất, Dương tướng quân của hắn vẫn luôn được người đời ca tụng là một nữ tướng tài, luôn được lòng dân chúng lẫn quân binh…

Còn Bách Hoa phi thực chất chỉ là hư danh, tất cả những gì nàng nhận được khi được sắc phong làm quý phi chỉ toàn là đau đớn, tủi nhục, bị hủy đi danh tiếng, bị người đời chê cười, phỉ bán… chắc hẳn A Chân của hắn sẽ không hề thích nếu bài vị của nàng đề chữ Bách Hoa Phi.

Sau khi chôn cất thi thể, Hàn Vân Dung đã không còn tâm tư lo việc quốc. Hắn đã dành cả tuổi xuân để bảo vệ đất nước nhưng kết quả đổi lại vẫn là không thể bảo vệ được người mà hắn yêu, Hàn Vân Dung quyết định truyền lại ngôi vị chí tôn cho muội muội song sinh của mình là Hàn Vân Ninh tiếp nhận, hắn nhận ra thời gian qua Vân Ninh vẫn luôn cai trị đất nước rất tốt, Hàn Vân Ninh lúc đầu đã ra sức từ chối nhưng cuối cùng vẫn là chấp nhận, nàng lên ngôi ngày ngày thượng triều giữ vững đất nước, dù đã qua tuổi hoa nở nhưng vẫn không lập gia thất, chỉ nghe những cung nữ lẫn thái giám trong cung truyền tai nhau tin đồn, Hàn Vân Ninh ngày ngày vẫn luôn ở cạnh một nữ tử xinh đẹp có diện mạo rất giống với vị hoàng hậu đời vua trước…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận