Hàn Vân Dung dùng chút sức lực yếu ớt còn lại hắn móc ra trong ống tay áo mình một tờ giấy cũ, cẩn thận nhét vào đôi tay đẫm máu của Dương Khắc Chân.
" A Chân, chúng ta hòa ly thôi… trẫm đồng ý hòa ly với nàng… đời này chúng ta vĩnh viễn không gặp lại, hy vọng nàng sẽ tìm được hạnh phúc!"
Dương Khắc Chân thất thần mở mảnh giấy cũ ra, hóa ra thứ mà hắn nhét vào tay nàng chính là tờ huyết hưu thư lúc trước nàng đã từng viết cho hắn chỉ có điều hưu thư bây giờ đã thay đổi đôi chút, dưới tờ huyết hưu thư bây giờ đã có dấu vân tay đồng ý hòa ly của hắn, ước nguyệt hòa ly của Dương Khắc Chân cuối cùng cũng được thành toàn…
Từng câu từng chữ hắn thốt dù không nhận được phản hồi nhưng lại như có sức sát thương vô cùng lớn, đủ để bóp nát trái tim của Dương Khắc Chân, dòng chữ hòa ly như thể đang quấn chặt lấy trái tim nàng, chúng ra sức vắt kiệt từng chút máu tim cuối cùng của nàng… đau đớn thống khổ nhưng không thể cất thành tiếng.
" A Chân, con… con…"
Một tiếng gọi thân thuộc A Chân như kéo Dương Khắc Chân từ địa ngục trở về thực tại, nàng thẩn thờ ngước mặt lên nhìn. Hiện thực quả thật rất biết trêu đùa con người, Tạ Tiêu vẫn bình an vô sự, bên cạnh còn có năm người lớn bé của Dương gia…
Dương Khắc Chân như không thể tin vào mắt mình, mắt nàng mờ đi vì khóc, trong bất giác không thể biết được chuyện gì đang xảy ra nàng hướng ánh nhìn bất lực lên phía Tạ Tiêu cầu mong một đáp án xác thực.
" Tạ thúc? Chuyện gì đang xảy ra? Dương gia vẫn còn sống?"
Tạ Tiêu nhìn Dương Khắc Chân đang ôm Hàn Vân Dung thừa chết thiếu sống trong tay lắc đầu tỏ vẻ thương tiếc, hắn thở một hơi dài rồi từng chút một thuật lại cho Dương Khắc Chân tường tận.
" A Chân con bình tĩnh nghe ta phân rõ, ta vốn theo kế hoạch ban đầu lập ra một mình đột nhập vào đại điện thám thính nhưng thật sự không ngờ Hàn Vân Dung đã đợi sẵn ở đó, biết được kế hoạch của ta từng bước đều bị bại lộ, người của Hàn Vân Dung vẫn luôn theo dõi chúng ta, ta không muốn liên lụy con nên đã tự ý giao chiến với hắn báo thù cho Dương gia… nhưng điều ta không ngờ chính là…"
" Hàn Vân Dung lâu nay vẫn luôn âm thầm bảo hộ cho Dương gia thoát khỏi sự truy sát, những gì ta thấy ở Dương gia trang vốn chỉ là một diễn cảnh được đặt ra nhằm khiến người khác hiểu lầm là Dương gia thật sự đã bị tiêu diệt…"
" Tạ thúc? Thúc đang nói gì vậy, có không hiểu?"
Tạ Tiêu lắc đầu, sự thật phũ phàn chính bản thân hắn cũng khó chấp nhận, hắn lùi bước nhường lời cho Dương phu nhân cất tiếng.
" A Chân, lão gia ông ấy… ông ấy chính là phản tặc, hoàng thượng ngài ấy chỉ làm theo luật trời…!"
" Không… không thể nào…"
Dương Khắc Chân như điện dại khi nghe những lời mà mẫu thân mình vừa nói, nàng sao có thể chấp nhận được chuyện phụ thân mình là kẻ phản quốc chứ?
" Tất cả đều là sự thật, thân tín lẫn chứng từ buộc tội lão gia là phản thần hoàng thượng đều có, Dương gia ta vốn không thể thoát khỏi tội tru di nhưng vì cứu chúng ta hoàng thượng buộc phải tạo hiện trường giả để tránh sự truy sát của thái hậu, một mình người mỗi ngày đều đến đại lí tự chịu phạt, dù đau đớn cũng không thốt nửa lời sự thật cho con biết… tất cả chỉ vì không muốn con đau lòng…!"
" Không thể… không phải, các người gạt con… rõ ràng lúc đó chính con đã thấy hắn hành quyết phụ thân ở một nơi hẻo lánh, hắn có ý đồ!"
" A Chân à… tất cả đều là vì con, nếu hoàng thượng xử tội lão gia trước dân chúng thì tội tru di Dương gia sao có thể dễ dàng thoát được… những năm qua lão gia chỉ xem chúng ta là quân tốt phục vụ cho công cuộc đảo chính, chính ta cũng không thể ngờ… A Chân à…!"
Dương Khắc Chân đau khổ đứng dậy, nàng nắm chặt lấy cổ áo Tạ Tiêu lớn giọng như mất hết lí trí.
" Tại sao??? Tại sao lại không ngăn cản con??? Tại sao đợi con xuống tay với chàng mới xuất hiện chứ???"
Tạ Tiêu cúi gầm mặt, hắn tuyệt nhiên để cho Dương Khắc Chân dày xéo mình mà không hé nửa lời trách móc.
" A Chân, xin lỗi con. Tạ thúc vốn muốn ngăn cản con nhưng… ta. Khi ta biết chân tướng sự thật ta cùng Dương gia đã nhanh chóng giục ngựa ra khỏi thành với mong muốn cản phá kế hoạch của con nhưng khi ta đến nơi thì… Binh lính nói vì không thấy pháo hiệu con đã một mình xông vào đại điện, lúc đó ta chỉ nghĩ một mình con đấu với hoàng thượng cùng lắm chỉ có thể cầm hòa nhưng thật sự ta không ngờ… người lại…"
Dương Khắc Chân nhìn Tạ Tiêu cười ngây ngốc, nàng nhìn từng người Dương gia cười ngây ngốc rốt cuộc những năm trời nàng mang tâm tư hận thù hắn là vì thứ gì chứ? Vân Dung của nàng cuối cùng lại bị đao trong tay nàng kết liễu…
Dương Khắc Chân quỳ xuống ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của Hàn Vân Dung khóc lớn, tiếng khóc van động trời xanh tay nàng bịt chặt lấy vết thương của hắn run rẩy cất giọng.
" Vân Dung, ta sai rồi. A Chân sai rồi, chàng tỉnh dậy phạt quỳ ta tiếp có được không…?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...