Ta với nàng ngày càng thân thiết, nàng tâm sự với ta cả những chuyện nhỏ nhất trong lòng:
- Người nói xem, bồ câu sao lại không biết điều như thế, ta có một con bồ câu, trước nó hay đậu trên đầu ta, giờ còn dám ị cả lên đầu ta, có phải nó rất con thường ta không?
- Nhất định là nó thấy ngươi ngốc nên muốn bắt nạt.
-Ta nghĩ đến phần tái bút của nàng sau mỗi bức thư: "Hôm nay con bồ câu này lại ị lên đầu con, con ghét nó".
Không nhịn được mà cười vang, Nàng khó hiểu nhìn ta.
- Ngươi cười cái gì? Người ở đây khó hiểu thật.
Ta nhìn nàng, lòng người vốn là thứ khó hiểu nhất thế gian, kẻ ngốc như nàng vĩnh viễn sẽ không hiểu.
Ta cũng không muốn nàng phải hiểu.
Nàng nhìn ta lại nói:
- A Dương, chỉ có ngươi là đơn giản, ở đây ta cũng chỉ có bằng hữu là ngươi.
Hay là sau này, ta với ngươi cùng rời khỏi chỗ này, du sơn ngoạn thủy, cùng trồng lúa, chăn cừu, sống đơn đơn giản giản.
Người ở đây suốt ngày tỉnh toán thiệt hơn, ta thật không thích.
Ta nhìn nàng cười khổ, thật ra ta không đơn thuần như nàng nghĩ, ta là thiếu chủ, cũng là một kẻ tính toán thiệt hơn, đúng loại người nàng ghét đây.
Thế nhưng, ta không đặng được lòng mà gật đầu với nàng:
- Được, sau này ta sẽ cùng nàng rời đi.
Không biết làm sao Tuyết Lạc ngốc nghếch ấy lại biết ta là thiếu chủ, nàng liền tránh mặt ta, khi gặp thì sẽ cúi đầu cung kính chào 2 chữ: "Thiếu chủ".
Ta biết có lẽ mình sai rồi nên tìm nàng ta:
- Ta không cố ý gạt nàng, ta sợ nếu nói mình là thiếu chủ, nàng sẽ khách sáo với ta.
Nàng ấy không nhìn ta mà chỉ cúi đầu, cung kính đáp lại:
- Nô tì không dám!
- Tuyết Lạc!
Ta gọi tên nàng đầy bất đắc dĩ.
Nàng bất chợt ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt đã sớm ướt lệ, nàng hét lên trước mặt ta:
- Có phải người cảm thấy ta ngu ngốc, thấy trêu đùa ta rất vui phải không? Người là thiếu chủ cao cao tại thượng, còn ta chỉ là một nha đầu bé nhỏ, ta nói với người, muốn cùng người du sơn ngoạn thủy, bình bình an an sống một đời, không tranh không giành, thế mà người lại cùng ta mà đồng ý.
Ta tin người nhưng người nào thật lòng chứ, người còn Vạn Lâm môn phải lo, người nào có thể..
huhu
Nàng khóc nấc lên, bóng dáng bé nhỏ đứng trước mặt ta mà khóc, lòng ta chợt nhói đau, ta lại xoa xoa đầu nàng nói:
- Ta không lừa nàng, lời ta đã hứa, nhất định sẽ làm! Bởi vì..
bởi vì ta thích kẻ ngốc là nàng, thật muốn cùng nàng sống an an bình bình một kiếp.
Thế nên, nàng đừng khóc nữa, ta sẽ đau lòng.
* * *
Gần đây, trong môn phái xảy ra việc lớn.
Cha ta, môn chủ của Vạn Lâm lại bệnh nặng khó qua khỏi, tình hình trong môn nhạy cảm vô cùng.
Ta vẫn tóm lấy con bồ câu đưa thư như thường nhưng nàng chỉ viết vỏn vẹn 4 chữ: "Vạn Lâm vô sự".
Ngắn gọn như vậy, xưa nay vốn chẳng phải phong cách của nàng, huống chi nàng còn đưa tin sai.
Ta biết, Nàng đang bảo vệ ta, kẻ ngốc ấu dùng sự vụng về của bản thân mình để bảo vệ ta khỏi khó khăn.
Mà ta, cũng hứa với nàng, sau sóng gió này sẽ cùng nàng rời đi, sống 1 cuộc sống không lo không nghĩ.
Ta đã định vậy, lại không ngờ biến cố đến quá nhanh khiến cho ta trở tay không kịp.
Cha ta mất, Phù Mộc - kẻ lăm le độc chiếm tông môn cố gắng đẩy ta ra khỏi ghế môn chủ.
Hắn nói ta bao che cho nàng, vốn là nội gián của Nhã Sơn môn, không xứng với chức vị môn chủ.
Ta nghĩ, vậy cũng tốt, ta sẽ cùng nàng rời đi.
Nhưng nguyên lão trong môn lại không đồng ý, họ nói:
- Thiếu chủ nhất thời bị mệ hoặc, chỉ cần giết chết nữ nhân này, người sẽ vẫn là thiếu chủ của Vạn Lâm môn.
Ta nhìn họ, mỉm cười:
- Đời này ta chỉ cần nàng, không cần cái ghế môn chủ kia.
Kẻ nào muốn hại nàng chính là kẻ thù của ta.
Ta ôm lấy bờ vai run run của nàng, đứng giữ sân viện, xung quanh là đệ tử của cả Vạn Lâm mô.
Ta nắm tay nàng, dẫn nàng đi:
"Nàng nắm lấy tay ta, níu giữ ta nửa đời cuồng lạc
Ta hôn lên mắt nàng, che cho nàng nửa kiếp lênh đênh".
Giữa trời đất, chỉ có ta với nàng, tiếng của mấy vị trưởng lão như hóa hư vô:
- Nếu như thiếu chủ muốn ra khỏi Vạn Lâm môn, phải nhận lấy thiên kiếm vạn tiễn cho kẻ phản bội.
Thiên kiếm vạn tiễn thì sao chứ? Ta ôm nàng, bao bọc kẻ ngốc này ở trong lòng ta.
Kẻ ngốc này nhất định sẽ không hiểu được lòng người, cũng không thể bảo vệ tốt cho bản thân.
Vì thế, ta muốn che chở nàng, bảo hộ nàng, vì nàng, ta không tiếc cả sinh mệnh.
Sinh ra là thiếu chủ cao cao tại thượng được bao kẻ tôn kính, ta mệt mỏi nhiều hơn vui vẻ, duy chỉ có nàng khiến ta hạnh phúc.
Tựa như ánh nắng ấm áp giữa ngày đông, tựa như bông tuyết lành lạnh giữa tiết hạ, nàng vừa hay là điều kì diệu nhất trong nhân duyên của ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...