- Mạc Hòa, ta vẫn đợi chàng!
Ta họ Lưu tên Thủy, truyền nhân của Lưu gia hành nghề trừ yêu diệt ma vang danh kinh thành.
Cha ta bảo: "Thời gia tộc ta còn hưng thịnh, còn bỏ xa Lệ gia ở Thiên Lam mấy con phố".
Nhưng nhìn cha già vừa nhếch nhác, lôi thôi, còn nhà tranh thì siêu vẹo, xập xệ, ta lại chẳng thể tin lão.
Nếu dùng một câu để khái quát về cha ta thì đó chính là: "Đã xấu mặt, xấu bụng, may mắn duy nhất trong đời là có được đứa con thập toàn thập mỹ như ta".
Nhớ chuyện xưa, khi gia gia ta gần đất xa trời nói với cha ta và nhị thúc: "Hai người các ngươi, kẻ có đích tôn kế nghiệp trước, ta sẽ giao kho báu vô giá của nhà họ Lưu cho kẻ đó.
Đứa còn lại sẽ có một cuộc sống vật chất tầm thường".
Năm đó và và biểu muội Lưu Nhiên ra đời, cha ta vì đoạt báu vật ấy mà dối trên lừa dưới, nói ta là nam.
Kết quả là, báu vật ấy là một cuốn sách cũ nát, còn vật chất tầm thường là cả rương báu giúp Nhị Thúc mở được cả cửa hàng lụa vang danh thiên hạ, còn ta, một tiểu cô nương "xinh đẹp", cư nhiên phải giả nam trang suốt mười mấy năm nay.
Cha ta nghiên cứu sách, hành nghề trừ tà để kiếm sống cho đến khi ta 10 tuổi, mẹ ta mất, cha ta cũng ngưng hẳn việc trừ tà.
Kinh tế nhà ta lao dốc không phanh phải nhờ vả, khuất nhục vị nhị thúc đang phất lên như gió.
Năm ngoái, ta vừa 18 tuổi, chính thức trở thành truyền nhân của Lưu gia.
Người của Lưu gia sinh ra phàm là dòng chính đều có thể nhìn thấy yêu ma thế nên ta khởi nghiệp khá thuận lợi.
Nhưng ta xưa nay vốn lương thiện, lại một mực làm theo lời cha dạy "Làm người không nên đuổi cùng diệt tận, cái gì tha được thì tha" nên chưa từng ra tay với oan hồn của người mà chỉ dừng lại ở súc vật.
Vụ dầu tiên của ta cũng là vụ của Lão Trương bán quán trước mắt này.
Năm ngoái láo Trương vừa to, vừa béo, vừa thô kệch này có nuôi một con chó tên là Tiểu Hắc dù ta toàn gọi nó là Tiểu Trương, cũng mỡ ra trò.
Con chó ấy vốn rất béo, ăn rất nhiều lại đột nhiên bỏ bữa, gầy rộc đi.
Ban đầu lão Trương tưởng Tiểu Hắc muốn giảm cân nên cũng không để ý, nhưng nhận thấy có điều khác lạ nên nhờ cậy ta xem giúp.
Quả thật con chó này bị vãng hồn của một con chó khác đeo đuổi, làm cho ăn không ngon ngủ không yên nên mới thành ra như thế.
Ta lúc ấy liền găm cho nó một lá bùa, nhân tiện tát cho nó 2 cái, vãng hồn của con chó kia liền hồn bay phách tán, Tiểu Hắc bị tát rụng hai răng nhưng lại thoát được âm hồn theo đuổi.
Lão Trương này cũng vì vậy mà cảm kích ta vô cùng, còn miễn phí cho ta tiền nước nôi ở đây, suy cho cùng thì thiếu hai răng vẫn còn có thể ăn được cơm, mà đã bỏ ăn thì chỉ có con đường chết dần chết mòn.
Ta ngồi vắt chân, rung đùi, lão Trương to béo và xấu kia khúm núm rót cho ta một ly trà xanh đạm bạc, lễ phép thưa:
- Lưu công tử dạo này nhàn rỗi quá, lại ghé quán lão chơi rồi.
Ta nhấp một ngụm trà, làm vẻ cao thâm.
- Thiên hạ thái bình, ta mong còn chẳng được, người làm nghề này, lấy tâm làm căn cốt.
Trừ yêu diệt ma cũng chỉ vì sự an ổn của bách tính thôi.
- Kinh thành đang tìm người thông đạo đấy, công tử giỏi như vậy, sao không ứng thí.
Ta lắc đầu ngao ngán, 3 cái nghề của ta, dù có tát rơi cả hàm con Tiểu Hắc cũng chưa chắc làm được trò trống gì, bụng nghĩ thế nhưng ta lại khẽ nhướng mày:
- Chuyện kinh thành chẳng phải có quốc sư lo sao?
- Vậy là công tử không biết rồi, người tìm đạo sĩ là Đức Phi, không phải Hoàng Thượng.
Lão Trương nói tiếp - Có lẽ là việc vủa Hậu cung, không phiền được đến quốc sư với Tinh Túc viện rồi.
Thấy bảo tên quốc sư này pháp lực cao thâm ra trò, nhờ hắn mà mưa thuận gió hòa, tân đế lên ngôi 5 năm, thiên hạ đã ấm no thái bình.
Người như vậy, đây thừa hơi đi quản chuyện đồn nhảm ở hậu cung, ta nghe còn chẳng tin nữa là.
- Bao nhiêu đạo sĩ được mời, song lại chẳng có kết quả gì.
Hừ, giới đạo sĩ này đa phần toàn mấy tên lừa bịp, mấy ai có được pháp thuật thực sự cơ chứ.
Giỏi như ta đây mà mới dừng lại ở việc tát súc vật thì bọn chúng chắc chỉ làm màu được thôi.
Kinh thành không phải chỗ rong chơi, gần vua như gần cọp, không thể khinh suất.
Ta có muốn giúp cũng lực bất tòng tâm thôi.
Ta làm ra vẻ thở dài tiếc nuối.
- Nhưng mà trả tiền hậu hĩnh lắm đấy, Lưu công tử ạ.
Lão Trương trông còn tiếc hơn ta.
Ta liền nhíu mày hắng giọng:
- Ta đã nói với ông rồi, làm gì cũng phải có tâm đức ta dừng lại rồi tiếp tục người ta trả bao nhiêu?
Lão Trương giơ 10 ngón tay vừa ngắn vừa béo của mình ra làm vẻ thâm hiểm.
- 1 vạn? Nhiều thế cơ à?
Lão Trương lắc đầu cười đểu:
- 10..
10 vạn ư?
Suy tư một chút- Không đươc, nếu là 10 vạn thì ta phải ra tay thôi, người như ta, giúp người còn hơn xây 7 tòa tháp, dù là cung cấm hiểm nguy cũng chết không sờn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...