Một Khi Bắn Vào Thì Đừng Hòng Chảy Ra


“Tiên sinh, xin tha mạng, tôi thực sự không biết cậu ấy là thiếu gia nhà họ Tịch.”
Người đàn ông bụng phệ trên công trường chắp tay cầu xin, liều mạng khóc lóc: “Nếu biết trước thì làm sao tôi có thể để cậu ấy làm việc nặng nhọc như thế này được? Nếu biết trước thì tôi đã đối xử với cậu ấy còn hơn cả tổ tiên của mình!”
Khổng Thành Văn ngậm cây kẹo mút vị táo, ngẩng đầu nhìn công trường đầy xe tải: “Lúc trước nhà họ Tịch đã đăng thông báo tìm người, báo chí tin tức ầm ầm như vậy, còn đăng kèm cả hình ảnh, ông thực sự không nhìn ra?”
“Tôi mắt mù! Tôi mắt mù! Ban đầu tôi đã nghĩ là cậu ấy, nhưng cậu ấy nói là không phải, còn báo cả địa chỉ nhà cho chúng tôi nữa! Thế nên tôi nghĩ chỉ đơn giản là người giống người thôi.”
Thông báo tìm người còn treo thưởng tận ba triệu, nếu như sớm biết thì ông ta đã lập tức báo lên rồi!
Khổng Thành Văn khẽ cười nhạt: “Ông đúng là, lại dám để anh ta làm việc ở một nơi như thế này, còn đánh nhau với người ta nữa.


Nếu như để Tịch Tổ biết thì chắc công trường này sẽ bị san thành bình địa mất thôi.”
“Hu hu, Khổng tiên sinh, xin anh giúp đỡ tôi! Tôi cũng chỉ là người bị hại, tôi thật sự không biết gì cả!” Người kia chạy tới quỳ xuống trước mặt Khổng Thành Văn: “Tôi cầu xin anh, nơi này là tâm huyết cả đời của tôi.”
“Vậy chuyện lần trước anh ta đánh người thì tính thế nào đây? Ông sa thải anh ta rồi à?”
“Hả? Tôi...!Tôi sa thải...”
Bây giờ ông ta quả thực không biết phải làm như thế nào.
“Chậc chậc.” Khổng Thành Văn vỗ vỗ lên mặt người kia: “Tôi muốn hỏi ông, chuyện đánh người rốt cuộc là thế nào.”
“A, đánh người, đánh người...!Chuyện này...!Trên công trường có một tên nhóc có quan hệ không tồi với Tịch thiếu gia, rồi một tên khốn không ưa cậu ta nên động tay động chân, tên đó còn nói nói Tịch thiếu gia là...!phế vật, thế nên mới dẫn đến xô xát...” Người này càng nói càng nhỏ, chỉ sợ chọc giận người đàn ông.

Dù sao đây cũng là người nhà họ Tịch, ông ta không muốn chết thảm đâu.
“Tên khốn đó đáng bị đánh, anh yên tâm, chúng tôi không truy cứu trách nhiệm của Tịch thiếu gia đâu!”
“Thế à?”
“Vâng vâng...” Lúc đó hắn chạy quá nhanh, không đuổi kịp nên mới bảo sa thải.
“Vậy người có quan hệ không tồi với anh ta đâu?”
“Tôi sẽ lập tức dẫn cậu ta đến đây, anh chờ một chút.”

Người này nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi người, sốt ruột nói rõ tình huống trước mặt.
Khổng Thành Văn tùy tiện ngồi xuống ghế, vắt chéo chân vô cùng nhàm chán.
Không bao lâu, có một người đi tới, người này quanh năm làm việc ở công trường nên da dẻ đen nhẻm.
Ông chủ bụng phệ vội vàng kéo cậu ta đến nói rõ mọi chuyện, Trình Trát há hốc miệng ngạc nhiên, sau đó quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế.
Khổng Thành Văn cắn nát viên kẹo, vứt que xuống đất, vắt chéo chân nhìn Trình Trát: “Cậu và Khánh Liêu quan hệ tốt lắm hả?”
“Tạm được, quan hệ không tệ.”
“Vậy cậu có biết thân phận của anh ta là gì không?”
“Lúc trước không biết, bây giờ biết rồi.”
Khổng Thành Văn cười: “Cậu có tố chất hơn ông chủ của cậu đấy, còn dám đứng thẳng mà nói chuyện với tôi.


Hay là tôi giới thiệu cho cậu một công việc mới nhé.”
“Không có hứng thú.”
“Thế à? Tiền lương một tháng phải được bằng này này...” Anh ta giơ tay làm dấu: “Chẳng lẽ cậu cũng không có hứng thú với tiền à?”
Trình Trát nhíu mày, người đàn ông trước mắt tự tin quá đà, vừa nhìn là biết loại người từ nhỏ đã sống trong nhung lụa nên lúc nào cũng nhìn đời bằng tư thái từ trên xuống dưới, thậm chí còn không biết cách nói chuyện bình thường như thế nào.
Anh Tịch cũng là người từ nhỏ được ngậm thìa vàng, sao lại có chênh lệch lớn như thế chứ.
“Không hài lòng à?” Khổng Thành Văn ngạc nhiên, nhai kẹo trong miệng.
“Anh tìm người khác đi, tôi không xứng với tiền lương cao như vậy đâu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận