Một Khi Bắn Vào Thì Đừng Hòng Chảy Ra


Hồi mới vừa nhậm chức, cô thường được nghe về một nhân vật phong vân trong trường, không phải học sinh, mà là một vị giáo sư.

Trong phòng làm việc ngập tràn những lời bàn tán, Hoa Cẩn biết người đàn ông này mới tham gia một cuộc thi và giành được giải quán quân, lại còn hai năm liền được bầu là vị giáo sư có nhân khí cao nhất trong trường, còn được biết bao tạp chí trong nước và thậm chí là cả nước ngoài phỏng vấn.

Những điều cô nghe được vô cùng hoàn mỹ, dần dần Hoa Cẩn cũng bắt đầu chú ý đến tin tức về vị giáo sư này.

Không có lý do nào đặc biệt cả, chỉ là vì cô phát hiện ra một bí mật nho nhỏ.

Đó là tên của vị giáo sư đó là Tập Khanh Liêu, có cách đọc đồng âm với tên bạn trai cô.

Lúc mới nhận ra điều này, cô đã cảm thấy khá thú vị và buồn cười, nhưng vẻ ngoài của hai người lại hoàn toàn khác nhau.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy Tập Khanh Liêu chính là hôm hắn đọc diễn văn trên khán phòng.

Vị trí bên dưới là của học sinh, còn các giáo viên sẽ ngồi trong một góc khuất hơn.

Giọng nói của người đàn ông này rất truyền cảm, đây là lần đầu tiên Hoa Cẩn không cảm thấy nhàm chán trong các buổi diễn thuyết.


Lần thứ hai cô gặp hắn là ở trên sân thể dục, nghe có người nói là giáo viên thể dục nhờ hắn tới sân giám sát, các học sinh thấy hắn ở đó thì cũng lập tức chạy nhanh hơn bình thường.

Hắn đứng trước sân thể dục, khoanh hai tay trước ngực, thỉnh thoảng lại có những tiếng còi vang lên đốc thúc các học sinh.

Lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm!
Lần nào gặp cô cũng đều nghĩ về cái tên của người đàn ông này.

Không hiểu tại sao, mỗi lần nhìn thấy hắn là cô lại liên tưởng đến Tịch Khánh Liêu, một cái tên chứa cả hình bóng một người.

“Cô giáo Hoa Cẩn.


Một giọng nam đột ngột vang lên, Hoa Cẩn nhanh chóng quay đầu lại.

Vị giáo sư kia đang đi tới trước mặt cô, không ngờ hắn lại gọi cô.

Thấy cô hơi ngẩn người, hắn ngập ngừng cười.

“Không phải tên cô là Hoa Cẩn sao?”
“Đúng vậy, tôi là Hoa Cẩn, anh biết tên tôi à?”
“Lúc trước tôi có nhìn thấy tên cô trong danh sách giáo viên, tên quá hay nên tôi vẫn nhớ.

” Hắn cười tủm tỉm, đưa giáo án cho cô: “Cô để quên ở phòng học số bốn.


Thảo nào cô cứ cảm thấy thiếu thốn gì đó: “Cảm ơn anh.


“Không cần khách sáo.


Hoa Cẩn như nghĩ tới điều gì, nhanh chóng móc trong túi ra một viên kẹo trái cây vị xoài: “Giáo sư, chắc anh không bị dị ứng với xoài chứ?”
“Không dị ứng.


” Hắn khẽ cười, vươn tay ra nhận lấy viên kẹo cô cho.

Trước khi đi, hắn còn nói với cô: “Tôi cảm thấy cô giáo Hoa Cẩn rất hợp với cái tên của mình, giống như một đóa hoa.


Từ nhỏ đến lớn có rất nhiều người nói tên của cô nghe rất kỳ quái, đây là lần đầu tiên có người nói với cô, tên của cô như một đóa hoa.

“Cô đừng hiểu lầm, ý của tôi là tên của cô rất đẹp.


“Cảm ơn anh.


Buổi tối về nhà, cô vui vẻ nói chuyện này cho Tịch Khánh Liêu nghe.

Hắn lạnh lùng nấu cơm, chỉ ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.

“Anh không cảm thấy ngạc nhiên sao? Tên của anh ta và tên của anh đọc giống nhau như đúc.


“Có gì phải ngạc nhiên chứ? Trên thế giới này không thiếu chuyện kỳ lạ.



“Nhưng mà bây giờ em mới gặp được điều kỳ lạ như thế, nên em đã rất ngạc nhiên!”
“Nói xong chưa? Được người đàn ông khác gọi tên là em thích thú lắm hả?” Hắn trừng mắt nhìn cô, Hoa Cẩn biết hắn tức giận rồi.

“Anh sao thế? Em chỉ muốn chia sẻ với anh một chút! ”
“Chia sẻ? Anh nghe được rồi, em còn muốn chia sẻ gì nữa? Có phải em còn muốn nói ở trường học có một người đàn ông đẹp trai, anh ta gọi tên em, khen em xinh đẹp, em rất vui vẻ đúng không? Em vui nhưng anh không vui chút nào!”
“Xin lỗi.


Hắn đập mạnh con dao xuống bàn, Hoa Cẩn sợ hãi giật bắn mình.

“Ông đây không nấu nữa, không ăn uống gì hết.


“Em xin lỗi, Tịch Khánh Liêu.


“Xin lỗi ông đây cũng không nấu nữa!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận