Một Khi Bắn Vào Thì Đừng Hòng Chảy Ra


Tịch Khánh Liêu tiếp tục đau đầu, nổi điên ở mọi nơi, ngay cả khi cưỡng ép cô, cũng sẽ bởi vì đau đầu mà không thể không dừng lại.


Đập đầu mình đến tận khi chảy máu, Hoa Cẩn hoảng sợ nhìn hắn phát điên, im lặng tới mức thở cũng không dám, thậm chí hắn còn dùng nắm đấm vào cô.


Cả người toàn là vết bầm tím, nhìn không làn da lúc đầu, bị nhốt lại năm ngày, tinh thần và cơ thể cô đều nhận hết tra tấn, cơ thể không được tắm rửa, máu đã dần dần chảy ra toàn bộ giường, vùng bụng quặn đau khiến cô sinh ra sợ hãi.


Nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị làm tới chết.


Sáng sớm ngày đó, hắn đột nhiên phát bệnh, kêu gào cầm gối đập loạn, sách vở và giáo án ở đầu giường bị hắn quét hết xuống đất, cả người đau đớn tới toát mồ hôi, hắn kêu gào dùng nắm đấm đánh vào tường.


Gần như là đau đầu không chịu nổi, Tịch Khánh Liêu khập khiễng đứng dậy đi ra bên ngoài, Hoa Cẩn lặng lẽ nhìn qua khe hở, thấy hắn đi đến phòng bếp lấy dao, cắt một dao lên cánh tay mình, giống như đó không phải là cơ thể hắn, ra tay không chút nhân nhượng.


Dùng sự đau đớn giữ lại tỉnh táo, loại thủ đoạn này, chỉ có hắn làm được.


Hoa Cẩn càng thêm sợ hãi.


“A —— a a!” Cánh tay dùng sức khiến cho dòng máu chảy nhiều, hắn giơ tay đấm lên vách tường, đâm đầu toàn vết bầm tìm lên đó!

Đau đến nỗi hắn nhìncon dao mà muốn đâm chết bản thân, như vậy có thể chết cùng với nhân cách khác!

“Mẹ nó! Cút đi, cút đi, cơ thể của ông đây, mày mau cút đi cho tao!” Hắn chửi mắng vào trong không khí.



Hoa Cẩn ngồi cuộn tròn trong phòng ngủ, hai tay chắp ra trước ngực không ngừng cầu khẩn, đừng có đánh cô, đừng có làm cô.


Không quá ba phút, tiếng gào bên ngoài biến mất.


Cô từ trong chăn chui ra, nhìn ra ngoài, người đàn ông nằm trên đất, con dao cũng rơi xuống cạnh người, cánh tay máu chảy giàn giụa.


Hắn khiến bản thân đụng tới ngất đi.


Hoa Cẩn không dám chậm trễ, xốc chăn lên, lấy một bộ đồ trong tủ quần áo mặc lên, cơ thể cũng không kịp tắm rửa, tìm kiếm di động, bước ra khỏi phòng ngủ, vòng qua người đàn ông hôn mê trên đất, mở cửa rời đi.


Không lâu sau, cửa phòng mở ra lần nữa.


Giày da bóng lưỡng bước vào căn phòng cũ nát, miệng thì phát ra những tiếng ghét bỏ.


Nhìn về phía người đàn ông mặt toàn là máu ngất đó, sau đó đằng sau xuất hiện năm người bảo vệ to cao: “Đưa hắn đi.



“Vâng.




Hoa Cẩn đi báo cảnh.


Cô quyết tâm muốn kết thúc tất cả, nếu tiếp tục sống với hắn như vậy, cô sợ sớm muộn gì mình cũng sẽ chết dưới người hắn.


Gương mặt bị tàn phá sưng lên, cảnh sát dễ dàng tin cô, phán đoán bạo lực gia đình, căn cứ địa chỉ cô đưa tới để bắt người.


Mà đến khi họ tới, một người cũng không có, vết máu trên đất cũng biến mất.


Hoa Cẩn trốn đằng sau mấy người cảnh sát, trợn mắt há hốc mồm nhìn căn phòng trống rỗng.


Cô đi vào phòng ngủ, ngoài những vết máu ra, không thấy Tịch Khánh Liêu nữa.


Bản thân hắn và màu của hắn đều không còn nữa, điều này thực sự hoang đường.


“Hắn ta đã chạy, hoặc là đi tìm cô, nếu có manh mối lập tức cung cấp cho chúng tôi, vài ngày tới khuyên cô nên đổi chỗ ở, bảo vệ bản thân an toàn.



Cảnh sát lo lắng nhắc nhở.


Hoa Cẩn đi khắp toàn bộ căn nhà, cô thất thần cô đơn tại chỗ, không nghĩ ra người đã đi đâu, hơn nữa còn lau sạch vết máu trong nhà.


Cô chỉ mới ra ngoài chưa đến nửa giờ, nhất định có người đã tới mang hắn đi, nhưng rốt cuộc là ai.


Từ đồn cảnh sát làm xong ghi chép rời đi, đã là hai giờ chiều sau.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận