Một Khi Bắn Vào Thì Đừng Hòng Chảy Ra


Tịch Khánh Liêu trợn to mắt, ngẩng đầu nhìn quanh trong phòng.


Chỉ có một khả năng duy nhất, cái này là do nhân cách khác của hắn viết ra, là muốn nhắc nhở hắn.


Nɠɵạı ŧìиɧ, làm sao có thể.


Không đúng.


Cái tên tên Đinh Tử Trạc kia, cậu ta đối với Hoa Cẩn tuyệt đối không phải chỉ đơn thuần là tình nghĩa cô trò, chẳng lẽ Hoa Cẩn với cậu ta cũng?

Ý nghĩ này làm hắn khủng hoảng, Tịch Khánh Liêu chạy nhanh ra ngoài đem tờ giấy nhét vào túi quần.


Hoa Cẩn không có ở nhà, nhìn đến ly nước trên bàn, hạt táo trong thùng rác, cô ấy đã từng trở về.

Tịch Khánh Liêu thay đồng phục công nhân trên người ra, tiền trong túi không còn nhiều lắm, kêu một chiếc taxi đi đến trường học.


Đã 7 giờ tối, hắn tìm tới văn phòng, bên trong chỉ còn hai vị giáo viên, chỗ ngồi của Hoa Cẩn không có ai.


Cao Yên ngẩng đầu, nhìn nam nhân xa lạ đứng đó “Xin chào, anh muốn tìm ai sao?”


“Tôi tìm Hoa Cẩn.



“Cô giáo Hoa đã xin nghỉ sáng nay, anh tìm cô ấy có việc gì không?”

Cô giáo Trần ngồi bên cạnh, cũng tò mò nhìn người nam nhân này, tướng mạo lớn lên cũng không tồi, nếu cô đoán không sai……

“Tôi là chồng của cô ấy.



Quả nhiên.


“Cô có thể giúp tôi gọi điện thoại cho cô ấy được không?”

“A đương nhiên có thể.



Cao Yên kinh ngạc cùng cô giáo Trần liếc mắt nhìn nhau một cái, lấy ra di động, gọi vào số Hoa Cẩn.


Vài tiếng vang qua đi, không có ai bắt máy.


“Cô ấy không có nhận điện thoại.



Tịch Khánh Liêu nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát “Vậy, có thể nói cho tôi biết, sinh viên tên Đinh Tử Trạc hiện tại đang học ở chỗ nào?”

“Chờ một lát, tôi giúp anh gọi em ấy lại đây!”

Cô giáo Trần trên mặt tràn ngập bát quái.


“Bạn học Đinh, em có thể tới văn phòng một chuyến được không?” Cao Yên nhìn nam nhân ở ngoài cửa chân tay luống cuống, khẩn trương đứng tại chỗ.


Bên kia đáp một tiếng, điện thoại liền tắt.


“Em ấy nói sẽ đến ngay, anh có thể đợi một chút.




“Đươc, cảm ơn cô, tôi ra ngoài đợi.



Nam nhân đi ra ngoài, cô giáo Trần lấy tay che lại miệng đang muốn cười ra tiếng, thiếu chút nữa đã thét chói tai.


“Kịch bản đặc sắc thế này còn có thể tận mắt chứng kiến nha! Cao Yên cô không hiếu kỳ sao? Chồng cô ấy vì sao lại muốn gặp Đinh Tử Trạc.



Cao Yên ý tứ liếc mắt một cái, thở dài tiếp tục cúi đầu làm việc “Cũng đừng quản chuyện người khác, nếu muốn tôi nói thật, Hoa Cẩn chính là không đủ tư cách trở thành giáo viên.



“Dĩ nhiên rồi, hai ba ngày lại xin nghỉ một lần, ai mà chịu nổi, tất cả công việc chúng ta đều phải làm hết đây này!”

“Tôi không phải có ý này.



Cô giáo Trần ‘hừ’ một tiếng “Vậy ý cô là nói, cô ấy cùng giáo sư A Khanh……”

“Biết trong lòng là được, đừng gióng trống khua chiêng ra bên ngoài.



Tịch Khánh Liêu cánh tay chống lan can, đợi trong chốc lát, trên cầu thang liền truyền đến tiếng bước chân.


Đinh Tử Trạc mặc một cái áo thung màu lam đơn giản, vài bước chân liền chạy tới trên lầu, vừa lúc đối diện ánh mắt hắn, cậu ta dừng lại.


“Là anh tìm tôi sao?”


“Phải.

” Hắn buông tay khỏi lan can, thân thể đứng thẳng đối mặt với cậu ta.


Đinh Tử Trạc đôi tay nhét vào túi quần lười nhác cười “Vậy Tịch tiên sinh có chuyện gì mà lại tới đây tìm tôi?”

“Tôi muốn biết Hoa Cẩn đang ở đâu.



“Kỳ quái thật nha, loại chuyện này sao lại đến hỏi tôi? Không phải anh từng nói, anh chính là chồng cô ấy sao.

Đến cả việc cô ấy đi đâu mà cũng không biết à!”

Hắn nhấc chân tới gần cậu ta, ánh mắt lộ ra tia hung ác, nam nhân có đuôi mắt phượng, khó tránh khỏi làm cho trong lòng người khác sinh ra sợ hãi.


“Ây, ở trường học đánh người là phạm pháp nha.



Tịch Khánh Liêu túm lấy cổ áo, kéo cậu ta lại gần, cảm thẩy buồn cười, mí mắt nâng lên, biểu tình mang theo vẻ châm biếm.


“Cậu cảm thấy tôi sẽ để ý sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận