Một Khi Bắn Vào Thì Đừng Hòng Chảy Ra


Tiết mục văn nghệ của trường sắp diễn ra, Hoa Cẩn mỗi đêm đều phải tăng ca đến khuya, Đinh Tử Trạc không có việc gì làm đều chạy đến văn phòng tìm cô trò chuyện, có đôi khi sẽ mang đồ bổ, nói cái gì mà những thứ này đối với đứa con trong bụng cô rất tốt.

Cô cảm thấy hắn quá mức ân cần, huống hồ làm như vậy, cũng không có gì tốt, cô cũng chỉ là giáo viên thực tập thôi.

“Hoa Cẩn lão sư”.

Cao Yên ghé vào trên bàn quay đầu lại hỏi cô: “Cô cùng Đinh Tử Trạc cái kia là như thế nào quen biết? Tôi thấy em ấy gần đây thường xuyên tới tìm cô trò chuyện nha.”

“Lúc tôi mới vừa tới trường học, ở trên sân thể dục có xem qua em ấy đá bóng, là một học sinh tốt, hoạt động cũng không tồi, thành tích cũng luôn là đứng nhất.”

“A, các giảng viên khác đều khen ngợi em ấy, tiểu tử kia chuẩn bị thi lên thạc sĩ, học tập đúng là có chút khẩn trương, cư nhiên còn muốn tham gia tiết mục văn nghệ.”

Hoa Cẩn phụ họa gật đầu.

Cô cũng không phải là đồ ngốc, có thể nghe ra được lời nói đầy ẩn ý của cô ta.

Chính mình chỉ là giáo viên thực tập, đối đãi với học sinh cũng không thể quá mức quan tâm, huống hồ hắn là đang chuẩn bị thi lên thạc sĩ, sau này nhất định phải phân rõ giới hạn với hắn.Bất quá cô cảm giác được Đinh Tử Trạc thực chờ mong tiết mục văn nghệ lần này, ít nhất đây là lần cuối cùng đồng ý với yêu cầu của hắn, xem xong hắn biểu diễn, sau này phải giữ khoảng cách.

Tịch Khánh Liêu làm xong công việc, đổi lấy hai ngày được nghỉ ngơi, bồi cô cùng nhau đi xem tiết mục văn nghệ, này vẫn là lần đầu tiên sau khi trở thành giáo viên Hoa Cẩn được tham gia lễ hội ở trường được tổ chức long trọng như vậy, ngày đó bắt đầu, liền có rất nhiều người bên ngoài trường học cũng tới tham quan.

Hoa Cẩn hỗ trợ bố trí chuẩn bị tiết mục văn nghệ, Tịch Khánh Liêu ở bên bồi cô, thấy cô điện thoại không ngừng reo lên, bận rộn cũng không tiện tới làm phiền.

“Cẩn Cẩn, tôi đến sân thể dục trước chờ em.”

Đó là nơi trình diễn tiết mục, Hoa Cẩn vội vàng gật đầu, trong tay đang cầm điện thoại trò chuyện, dùng khẩu hình nói chờ lát nữa lại gọi điện cho hắn.


Hắn tươi cười dịu dàng: tốt, tôi chờ em.

Trên đường đến sân thể dục, người đông, trên khán phòng có nhiều vị trí trống, hắn tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Chẳng bao lâu, bên cạnh cũng có một nam sinh ngồi xuống.

“Anh chính là bạn trai của Hoa Cẩn lão sư sao?”

Hắn biểu tình không rõ, ngẩn đầu nhìn lại, xác nhận nam sinh này là đang hỏi mình.

“Cậu là.”

“ Đinh Tử Trạc”.

Cậu ta cầm một lon đồ uống đưa cho hắn, nhe răng cười: “tôi là học sinh của Hoa Cẩn.”

“ Chào cậu.” Tịch Khánh Liêu cũng không tiếp lấy đồ uống kia, Đinh Tử Trạc chính mình uống một ngụm, nói: “Bạn trai lão sư, thật đúng là cùng cô ấy trai tài gái sắc nha.”

“ Cảm ơn.”

“Không cần phải khách khí haha.”

“Hoa Cẩn là vợ của tôi.”

Giọng nói thập phần nghiêm túc, cậu ta ngưng cười, Đinh Tử Trạc nhướng mày, mang theo vạn phần nghi hoặc dò hỏi: “vợ sao?”

“Chính là Hoa Cẩn lão sư nói với tôi, anh là bạn trai.”

Hắn khuôn mặt vẫn thật nghiêm túc, dùng ngữ khí khẳng định nói lại lần nữa: “cô ấy là vợ của tôi.”

Đinh Tử Trạc nhếch khóe miệng, câu ra một nụ cười không thể nào đẹp hơn: “anh còn có điểm cố chấp nha, tôi có thể hỏi tên anh gọi là gì sao?”

Tịch Khánh Liêu nhìn cậu ta một cái, mí mắt híp lại, lộ ra tầng tầng cảm giác hung ác, khí chất nguy hiểm, thật đúng là không phải nói giỡn.

“Tôi họ Tịch.” Hắn ngữ khí nghiêm túc nói, giống như là có ý muốn cảnh cáo, cậu ta nên biết rõ thân phận của mình.

Đinh Tử Trạc như là cố tình không để ý, hừ một tiếng, liền tiếp tục uống nước của chính mình.

Trên sân khấu bắt đầu điều chỉnh âm thanh, phát ra tiếng ồ ồ tiếng vang.

“A, Tôi phải đi xuống dưới rồi, như vậy Tịch tiên sinh chờ lát nữa tôi có biểu diễn, hy vọng anh có thể cùng Hoa Cẩn lão sư cùng nhau tới xem.” Hắn đem đồ uống trong tay ném lên không trung, lại vững vàng tiếp được cảm giác thật phần tự tin, hihi cười.

Tịch Khánh Liêu nắm chặt tay, giấu kín ở trong áo khoác.


Vô cùng khó chịu.

Hoa Cẩn vội đến sức đầu mẻ trán, bỗng có người vỗ lên bả vai cô, quay đầu nhìn lại, là Đinh Tử Trạc.

Xung quanh âm nhạc quá lớn, hắn một tay che bên miệng, tiến đến bên tai cô lớn tiếng nói:” còn ba tiết mục nữa là đến lượt em! Lão sư nhất định phải xem nha.”

Cô nhớ ba cái tiết mục, vội vàng gật đầu, sau đó lại tiếp tục bắt đầu lật sổ điểm danh.

Hoa Cẩn lúc đầu nghĩ cùng Khánh Liêu cùng nhau xem, không nghĩ đến, thật sự là quá nhiều người, cô tới trước vị trí đầu tiên dưới sân khấu, ngồi ở bên cạnh học sinh, một bên dùng bút ký tên, một bên chờ Đinh Tử Trạc lên sân khấu.

Bên cạnh lại có học sinh tới gần cùng cô lớn tiếng hỏi chuyện, cô cũng chỉ có thể lớn tiếng đáp lại, tăng lớn âm lượng, sợ người khác không nghe rõ.

Bỗng nhiên âm nhạc thay đổi, khúc nhạc dạo an tĩnh có chút dị thường, tiếng nói chuyện của bản thân phá lệ vang lên, cô vội vàng đè thấp tiếng nói, thẳng đến khi âm thanh giọng nam quen thuộc truyền đến.

*Như thế nào lúc trước bắt gặp bộ dáng của em, nhìn đến em liền không khống chế được hướng tới...*

Cô bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn đến nhóm nam sinh trên sân khấu, đầu mang microphone, ăn mặc chỉnh tề áo hoodie màu đỏ, tràn ngập sức sống thanh xuân, bên dưới khán giả bất giác ồn ao.

*Đôi mắt của em giống như ngôi sao, sáng lấp lánh, liếc nhìn một cái liền rơi vào bẫy rập...*

Không nghĩ tới ca khúc ngọt ngào như vậy, miệng cô cong lên nở một nụ cười.

Nhìn đến nam sinh đứng đầu trên sân khấu, bước nhảy đơn giản, mặt mài ôn nhuận thanh tuấn, ánh mắt trong trẻo khóe môi mang theo nhợt nhạt độ cung.

Thanh âm ngọt ngào của thiếu niên, tựa như từ trên không trung chiếu rọi xuống, nhẹ nhàng êm ái.

Hoa Cẩn nghe đến thập phần vui vẻ, lại không phát hiện ra ánh mắt trên sân khấu vẫn luôn nhìn chăm chăm cô.

Cô biết tiếng của Đinh Tử Trạc rất êm tai, không nghĩ cư nhiên lại hay đến vậy.

Vẫn luôn lắng nghe đến khi kết thúc bài hát, cô buông bút, cùng khán giả vỗ tay.


Rốt cuộc đến phiên tiết mục tiếp theo, Hoa Cẩn lại bắt đầu làm tiếp công việc của mình.

Đinh Tử Trạc xuống sân khấu, cầm lấy nước hướng trong miệng rót vào, người vừa rồi cùng hắn trên sân khấu cùng nhau đi xuống đẩy nhẹ bờ vai của hắn một chút.

“Tiểu tử cậu có thể đi thi tuyển ca hát nha, tôi lúc trước còn nghĩ ở đây đều chỉ có những tiểu cô nương, không nghĩ tới nhiều người lại thích nghe như vậy.”

Hắn cười: “tin tôi chuẩn không sai.”

“ Kia, đêm nay chúng ta đến Khánh Công Yến ăn cơm! Chúc mừng sân khấu thành công tốt đẹp đi!”

“ Đều được, cậu an bài đi.” Đinh Tử Trạc xoa cái trán.

Đôi mắt nhìn xung quanh tìm kiếm Hoa Cẩn, nhìn thoáng qua trên thính phòng.

“ Hoa Cẩn lão sư.”

Tiếng ca vừa rồi trên sân khấu giờ lại phóng đại ở bên tai cô nói.

Hoa Cẩn đầu cũng không nâng lên, hoảng loạn a một tiếng.

Đinh Tử Trạc cong lưng, tiến đến bên tai cô.

“Bạn trai cô, hình như đi trước rồi.”------



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận