Phần quan trọng nhất của hôn lễ chính là đêm động phòng hoa chúc, tuy biết rằng hiện tại Tiêu Trọng Triết cũng không làm ăn gì được nhưng đám bạn thân lại muốn anh đau khổ hơn.
Ở bên trong phòng có Lam Hiểu, Cao Nam Thi, Vũ Tiệp Dao, Dương Thư Mẫn và Trình Lưu Ly, năm cô gái đã bắt đầu ra trận để thử thách đàn trai.
Người đầu tiên bước ra chính là Trình Lưu Ly, lúc đó Dương Long Phi còn nhíu mày, nói:
- Mấy đứa chơi ác thật đó, mới cửa ải đầu tiên đã đem đại ma vương này ra rồi, rõ ràng là muốn Tiêu tổng đại nhân không động phòng được mà.
- Nè Dương Long Phi, anh nói ai là đại ma vương hả?
- Không biết, anh không có nói em nha, hay em tự nhận?
- Anh, được lắm, vốn dĩ nể tình cháu em nên định sẽ cho các anh một câu đơn giản, nhưng e là không được rồi.
Khi này bên nhà trai liền nhanh chóng đè đầu của Dương Long Phi xuống, lại nói:
- Ly Ly, nếu em muốn thì giết tên này đi, đừng làm lỡ dở Trọng Triết và chị dâu.
Tuy nhiên thì sau đó cửa ải cũng Trình Lưu Ly cũng rất nhẹ nhàng, cô ấy cho đám nam nhân nhà này mỗi người một ly rượu đầy, phải uống hết thì mới tính là qua cửa. Hiển nhiên thì với thử thách đơn giản thế thì ai cũng có thể vượt qua dễ dàng.
Tiếp theo đó chính là Dương Thư Mẫn, cô ấy cũng chỉ muốn bọn họ tự mình chụp một tấm ảnh xấu xí rồi đăng lên mạng xã hội, đương nhiên thì điều kiện chính là không thể xóa, lúc đó Yến Dụ Văn đã nhanh chóng chụp bừa rồi đăng lên, lại nói:
- Được chứ?
- Anh Dụ Văn… Ngầu.
Tiếp theo đó thì mọi người cũng nhanh chóng hoàn thành, nhưng Phong Đạt lại sốc bay màu… Hai chữ “trong sạch” cậu ta nói nhiều rồi, thật vô nghĩa, cả đời xây dựng hình ảnh nam nhân nghiêm nghị thành đạt, bây giờ vì hôn lễ của ông chủ mà bay màu rồi… Thôi rồi, cả đời này cậu ta cũng sẽ không kiếm được bạn gái mất thôi.
Kế tiếp chính là Vũ Tiệp Dao, cô ấy chỉ muốn họ đưa ra một người mặc đồ nữ trang, sau đó là chụp ảnh đăng lên mạng xã hội. Hiển nhiên người bị ép uổng đẩy ra là Phong Đạt.
Thôi, kiếp này coi như bỏ, chứ nỗi nhục này không thể nào xóa bỏ được rồi.
Bây giờ chỉ còn lại Lam Hiểu và Cao Nam Thi thôi, hiển nhiên Lam Hiểu phải xuất trận rồi, cô ấy cũng nhẹ nhàng đưa ra năm bài toán cho họ giải, với trí tuệ của Tiêu Trọng Triết và Tiêu Minh Triết thì rất nhanh họ đã giải xong, còn lại thì hơi mất thời gian một chút.
Tới khi Dương Long Phi không giải được nữa liền nhìn sang Chân Dực Nhiên đang đứng cười khẩy liền gào lên:
- Chân Dực Nhiên, anh mau đưa vợ anh về đi chứ! Đừng có phá nữa mà!
- Vợ tôi đang chơi vui, em rể còn không có ý kiến… Cậu ý cái gì?
Với sự uy nghiêm này thì còn ai dám hó hé nữa, nhưng đồng thời thì Lam Hiểu cũng ngượng đỏ cả mặt, cô ấy không ngờ Chân Dực Nhiên lại gọi hai tiếng “vợ tôi” thản nhiên thật đó, không biết ngại là gì luôn.
Sau khi trải qua đủ mùi đau khổ thì cuối cùng họ cũng đã hoàn thành xong thử thách, kế tiếp chính là cửa ải cuối cùng, Cao Nam Thi bước ra là Tiêu Minh Triết cũng phấn chấn hẳn, nhưng cô ấy không thèm liếc Tiêu Minh Triết lấy một lần, chỉ nhìn Tiêu Trọng Triết, nói:
- Tôi không có thử thách, chỉ muốn hỏi Tiêu Trọng Triết vài câu thôi.
- Được.
Đến đây Cao Nam Thi liền lấy điện thoại ra, bật ghi âm lên, sau đó lại nói:
- Bây giờ những gì anh nói đều sẽ là bằng chứng sau này.
- Được.
- Thứ nhất, trong nhà cậu ai là người có quyền lớn nhất?
- Nhà chung thì là bà nội, nhà lớn là mẹ, nhưng nhà riêng thì tất nhiên là Nam Nam rồi.
- Nếu như sinh con gái thì anh có bỏ rơi Nam Nam không? Nghe nói anh rất thích con gái?
- Cả đời tôi chỉ yêu Nam Nam thôi.
Sau đó là bảy bảy bốn mươi chín câu hỏi đủ thứ về Chân Nam Nam và Tiêu Trọng Triết, hiển nhiên anh cũng rất nhiệt tình trả lời.
- Cuối cùng, nếu như một ngày Nam Nam không còn nữa… Thì anh sẽ làm sao?
Tiêu Trọng Triết có hơi đứng hình, nhưng rồi sau đó anh lại cười nhẹ, nói:
- Tôi sẽ đi cùng cô ấy, hoặc là sẽ hối lộ Diêm Vương, để kiếp sau tôi vẫn có thể gặp cô ấy.
Câu trả lời hay đó, nhưng Cao Nam Thi chỉ bĩu môi, đúng là biết nói chuyện thật đó, không hổ là Tiêu đại tổng tài.
Trải qua đủ loại thử thách thì cuối cùng Tiêu Trọng Triết cũng vào được phòng rồi. Ơ nhưng mà… Vợ anh chờ lâu quá nên đã ngủ mất tiêu rồi.
Đến đây anh cũng chỉ biết cười, nhẹ nhàng thay quần áo rồi nằm xuống ngủ cùng vợ, ít nhất thì hiện tại anh đã có vợ rồi, cô mãi mãi là của anh, vĩnh viễn cũng là như vậy.
- Nam Nam, anh yêu em.
Lúc này Chân Nam Nam cũng lim dim quay qua ôm lấy anh, còn nhỏ giọng, nói:
- Trọng Triết, chờ anh lâu quá đi.
Anh chỉ phì cười, vợ anh đánh yêu quá, phải làm sao đây?
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...