Một Hồi Vợ Chồng

iữa giường đệm, vô cùng nhu mì, hắn nói: “Nhiễm Tô, anh ở bên trong em.”

Nếu như hôn nhân là phần mộ, thì anh có chết cũng phải chết cùng phần mộ với em, anh không sống được em cũng không thể rời đi.

“Đưa em cho anh, cho anh được không? Anh, Nhiễm Tô.”

==========

Hơi thở thuần hậu xen lẫn đam mê ham muốn, giờ phút này Úy Hành Vân săn sóc dịu dàng nắm vòng eo mảnh mai của cô, lưu luyến thầm thì bên cổ cô, âm thanh đè nén mang theo thỉnh cầu quanh quẩn bên tai cô, cũng bất an theo mâu thuẫn của cô, nóng và lạnh không ngừng giao thoa, xé rách, va chạm trong lòng cô.

Trong thoáng chốc, Nhiễm Tô híp mắt, nâng tay che đôi mắt lại, dường như muốn ngăn tất cả cái nhìn chăm chú.

Giữa lúc mơ hồ, cô có thể ngửi thấy mùi son môi lưu lại trên đầu ngón tay, mùi hương tươi mát như có như không ấy làm cho dạ dày cô sôi trào không thôi.


Cô không bỏ qua được, lỗ hổng đó, dường như vĩnh viễn cô không qua được.

Rất nhiều lần tự nhủ với mình, không sao, chỉ là nghĩa vụ giữa vợ chồng mà thôi, nhịn một chút rồi sẽ trôi qua, nhưng, cô cắn chặt môi, hắn đang ra sức công thành đoạt đất chỉ vì cầu xin cô nhượng bộ, cô lại phòng thủ chặt chẽ, không chịu phát ra một tiếng.

Thậm chí cô còn bi thương nghĩ, có lẽ cô nên đi gặp bác sĩ tâm lý, khi cá nước thân mật cô lại cảm thấy đó là quá trình giày vò, chịu đựng làm cô như sắp hôn mê, không hề muốn cảm thụ một chút nào!

Nhưng người đàn ông trên người cô lúc này sao có thể hiểu trăm loại cảm xúc của cô, hắn chỉ một lòng mong mỏi cô có thể hưởng thụ, cảm thụ quá trính, thật vất vả tỉnh ngộ, người đàn ông đã động tình như hắn sao có thể buông tha cho cô?!

Úy Hành Vân thậm chí si mê nhìn từng vẻ mặt và động tác của cô, giờ phút này, cô chỉ khẽ cau mày cũng đủ làm hắn dâng trào cuộn sóng, kích động không thôi, hắn nhìn đôi môi cô ngày càng khô khốc trắng bệch vì bị cắn, trong lòng nháy mắt đã sụp đổ một phương, trở nên mềm nhũn, hắn dịu dàng mà cũng cứng rắn để cô mở miệng buông tha đôi môi mình.

“Bảo bối, ngoan nào, đừng làm mình bị thương.” Lời lẽ ngọt ngào như vậy lại phát ra từ miệng hắn một cách tự nhiên, không mang chút ngượng ngùng nào.

Hắn chưa từng gọi ai khác là bảo bối, tuy hắn tung hoành trên thương trường, nhiều năm như vậy, trước kia bên cạnh cũng có vô số oanh oanh yến yến, đến đến đi đi cũng không làm hắn gọi như vậy, cho dù là Du Hướng Y hắn đã từng nghĩ mình có tình yêu, cũng không làm hắn đau lòng xót xa như thế.


Hai chữ “bảo bối” của hắn làm cho cô khẽ mở miệng, trừng mắt nhìn một giây rồi lại nhanh chóng quay đi, cô không muốn nhìn hắn, cô chạy khỏi cái nhìn chăm chú nóng bỏng như lửa mà lại ôn tồn như nước của hắn, hắn nhìn cô từ trên cao như cô là người bại dưới chân hắn, như đang trông coi bảo vật quý giá mình yêu mến nhất.

Bảo bối, trong lòng hắn mềm mại nghĩ, dường như rất rõ ràng, hắn để bên người bốn năm mà lại quên để ý giá trị của cô, vòng vo mãi, hắn mới bừng tỉnh, thì ra thứ quý giá nhất đã ở ngay bên cạnh mình từ lúc nào, hắn chỉ muốn cất giữ cô một cách thỏa đáng, tỉ mỉ sắp đặt, sống chết không rời.

Hắn nghĩ phải thật quý trọng cô, bắt đầu từ ngày hôm nay, từ giây phút này, hắn không để ý cô lạnh lùng thờ cô, cô không động lòng, hắn không muốn tiếp tục để ý những việc đó nữa, hắn chỉ muốn trân trọng thứ quý giá của hắn, có lẽ, chỉ có cô, chỉ có Nhiễm Tô cô mới có thể làm cho Úy Hành Vân hắn cam tâm tình nguyện nhượng bộ và miễn cưỡng mình. Giống như năm đó bị mẹ ra lệnh phải kết hôn, tối đó hắn nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc mơ hồ nhớ được một ý niệm lơ lửng trong đầu, hắn luôn muốn người phụ nữ dưới thân này nhượng bộ.

Từ cái đêm gặp gỡ điên cuồng, từ ngày cô bất chấp sự phản đối của hắn muốn sinh Úy Chí, từ lần mẹ hắn ép kết hôn với cô, hắn thật sự đã nhượng bộ, miễn cưỡng vô số lần, hắn cho rằng với tính tình của mình sẽ tuyệt không vì bất cứ ai mà ngừng bước, sẽ không vì bất cứ ai mà miễn cưỡng bản thân, chỉ có Nhiễm Tô, mấy năm nay hắn cho rằng Nhiễm Tô không làm được, nhưng trên thực tế, trong bốn năm nay cô đã sớm làm được, cũng đã sớm làm hắn thay đổi.

Chỉ là, Úy Hành Vân luôn kiêu ngạo sao có thể vì một cô gái lạnh lùng, không dễ gần mà vấp ngã?

Từ trước đến giờ hắn luôn là người kiêu ngạo, vì vậy có chết cũng không nhận thua xoay người tìm kiếm, quanh đi quẩn lại, vòng một vòng cuối cùng vẫn ở trong lòng bàn tay cô, chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu nhận thua.

Có điều tư vị này cũng không tồi, hắn cười mỉa mai, trong lúc mơ hồ cúi đầu nhìn người dưới thân, đường cong đẹp đẽ, gò má thanh cao, hô hấp càng thêm dồn dập, thấy ánh mắt mờ ảo như phủ sương của cô không nhìn về phía hắn, dù cho không khí lúc này vô cùng nóng bỏng, cô cũng chỉ yên lặng trong thế giới của mình, suy nghĩ nồng cháy lan tràn trong đầu hắn đột nhiên chậm lại, nghĩ đến ý niệm đó, tim hắn co rút lại, níu lấy, thấp thỏm ở phía trên không rơi xuống được.


Nếu, cô biết chuyện hắn đã từng sai lầm, hắn không cẩn thận phản bội, hắn từng ở bên người phụ nữ khác, cô sẽ phản ứng như thế nào?

Hắn sợ, hắn thật sự rất sợ, hắn đã từng chờ mong nhìn thấy vẻ mặt kích động của cô, nhưng hắn lại hy vọng cô vẫn lạnh lùng, lãnh đạm như bình thường, ít nhất nó có nghĩa là cô không thèm để ý, hắn lui về phía sau còn có cơ hội cứu vãn, cô không yêu hắn cũng không khổ sở, hắn sẽ cố gắng cả đời để cô yêu hắn, nhưng nếu cô yêu hắn, cô biết tất cả mọi chuyện, lại thà đau khổ giày vò cũng không muốn nhìn thấy hắn, thì hắn phải làm thế nào?

“Tô Tử, Tô Tử… anh muốn nói cho em biết…” Âm thanh buồn rầu phát ra từ cổ họng căng cứng của hắn, Úy Hành Vân muốn nói gì đó, vuốt nhẹ đầu cô, nhìn vào đôi mắt thanh tịnh.

Hắn nở nụ cười, cười thật chói lóa, gương mặt tuấn mỹ ưu nhã trở nên sinh động mà nhu hòa như nước, hắn nhẹ nhàng cúi người đặt nụ hôn xuống hốc mắt cô, không đành lòng rời đi, không muốn buông tay, hắn rất yêu ánh mắt lạnh lùng và bình tĩnh của cô.

Cô vẫn còn là cô, thật tốt, cho dù hôm nay cô không yêu hắn, sau này sẽ có ngày cô yêu hắn, chỉ cần cô còn chưa biết, thì hắn vẫn còn thời gian cả đời, không nói, thôi, đều sẽ trôi qua.

Nhiễm Tô, có đúng không, em nói mọi chuyện, đều sẽ qua đi, có đúng không, chúng ta, còn có một cuộc đời có thể cùng nhau vượt qua, đó chỉ là bốn năm ngắn ngủi đã qua rồi, anh sẽ dùng cả đời để bù lại, tất cả thời gian còn lại anh sẽ dùng để bù lại bốn năm thiếu thốn của chúng ta, được không?

Hắn bỏ xuống tất cả mọi thứ, vội vàng thu hẹp hai tay, vùi mặt vào cổ của cô, thở khàn khàn, ngón tay xuyên qua làn tóc xõa bên gối của cô, nhẹ nhàng chải vuốt, hơi nóng âm ấm truyền đến chóp mũi cô, nụ hôn của hắn rơi xuống như mưa, tinh tế, ấm áp.

“Tô Tử, sau này chúng ta sẽ sống những ngày thật hạnh phúc được không?”


Hàng lông mi như cánh quạt của cô chợt nhúc nhích.

“Tô Tử, về sau mỗi ngày anh sẽ về nhà sớm một chút, ở bên em và cục cưng.”

Lông mi, lại động lần thứ hai.

“Tô Tử, em là vợ của anh, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời.”

Lần thứ ba, cô mở mắt, đột nhiên còn chưa kịp mở miệng, hắn liền cứng rắn xâm nhập vào lãnh địa của cô, quyết định chuyên chế như trong cuộc làm ăn, tay hắn nắm chặt bả vai run rẩy của cô, mỗi một động tác của hắn làm cô ẩn nhẫn đè nén, hắn lại lôi kéo đặt cô bên giường không cho thối lui.

“Anh ở bên trong em, không ra được, em cũng đừng nghĩ để anh rời khỏi em!”

Lời nói mờ ám tình tứ xen lẫn dục vọng và kiên quyết, vô cùng hấp dẫn.

Mỗi lần xâm nhập của hắn đều nói cho cô biết, Nhiễm Tô, chúng ta ở trong một phần mộ, anh không ra được, em cũng phải ở cùng anh cả đời, chúng ta có chết cũng ở chung một phần mộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui