Một Hồi Mộng

Lúc này trên con đường quen thuộc xuất hiện bóng dáng của Lý Mộng Trinh và Vũ Tiểu Vũ vẫn như mọi lần đưa đón, Lý Mộng Trinh không cùng Vũ Tiểu Vũ trò chuyện, khuôn mặt lạnh nhạt khiến cho Vũ Tiểu Vũ cũng không dám mở miệng.

Hai người bọn họ dừng lại một trước một cánh cửa đá, Lý Mộng Trinh khom người cung kính nói:

“Bẩm Chưởng Phong! Ta đã dẫn Vũ Tiểu Vũ đến!”

Ngay lúc này bên trong truyền ra một giọng nói có vẻ mệt mỏi:

“Tốt! Ngươi có thể rời đi được rồi”.

“Tuân mênh chưởng phong!”

Lý Mộng Trinh đi một lúc lâu thì cánh cửa đá mới mở ra, Mạnh Lệ Nương xuất hiện nhưng nàng không còn cái vẻ đẹp lộng lẫy hằng ngày nữa mà là một bộ mặt tái nhợt không còn một chút huyết sắc, khiến cho Vũ Tiểu Vũ giật mình lên tiếng:

“Chưởng Phong! Ngài làm sao thế?”

Nàng không trả lời hắn mà lại hỏi:

“Có phải trong ta rất xấu xí không?”

“Đâu có…Đâu có! Ngài vẫn rất xinh được đẹp mà!”

Mạnh Lệ Nương nghe lời hắn nói liền bị chọc cười:


“Được rồi! Ngươi dẻo miệng như vậy chả trách Đinh Tú Linh lại mê mẫn ngươi như vậy. Có biết vì sao ta gọi ngươi đến đây không?”

“Bẩm Chưởng Phong không biết!”

“ Tiểu Vũ! Tu vi của ngươi hiện giờ là gì?”

Vũ Tiểu Vũ nghe nàng hỏi, hàng chân mài hơi nhăn lại bộ dạng khó khăn không dám, Mạnh Lệ Nương thấy hắn như vậy lại tiếp tục nói:

“Cứ nói đi không có gì phải ngại, ta gọi ngươi đến đây chủ yếu chính là tăng cấp tu vi cho ngươi để giúp ta làm một chuyện”.

“À…à! Đệ tự nghĩ mình sắp đột phá Trúc Cơ..”

Mạnh Lệ Nương nghe hắn nói thì cũng không cho ý kiến gì mà cánh tay mềm mại nhanh chóng bắt lấy cách tay của hắn, một lực lượng nhanh chóng truyền vào cánh tay của hắn chạy một vòng trong cơ thể hắn do nàng xuất thủ quá nhanh mà hắn lại không có chuẩn bị trước nên chỉ kịp thúc đẩy Ẩn Khí Thuật quấy nhiễu lực lượng của nàng.

Cánh tay mềm mại của nàng dừng lại ở đó một chút liền rời đi, khuôn mặt của nàng có chút suy nghĩ vừa nãy nàng chạm vào cánh tay hắn chủ yếu là để thâm dò nhưng lại gặp phải một lực lượng nào đó quấy nhiễu làm nàng không thể đạt được mục đích, cặp mắt xinh đẹp nhìn hắn nói:

“Hừ! Còn không chịu thành thật?”

“Ta..Ta..Ta nói tất cả đều là sự thật mà!” Vũ Tiểu Vũ có chút lắp bắp nhưng vẫn cố đánh cuộc.

Mạnh Lệ Nương lạnh nhạt nhìn hắn, khuôn mặt bình thường lạnh tanh nay lại không có một chút sức sống nào, nàng lấy một lọ đan dược đưa cho hắn nói:


“Tạm thời một tháng này ngươi sẽ ở lại chỗ ta nếu có bắt trắc gì cũng có thể cứu giúp được ngươi, lọ đan được này khi nào ngươi tu luyện hãy uống nó vào, nó sẽ giúp ngươi hấp thụ linh khí nhanh góp gấp đôi bình thường, mỗi ngày chỉ được uống một viên và nó có tác dụng khoảng năm canh giờ, uống nhiều hơn đối với ngươi không có tác dụng gì mà còn khiến ngươi tẩu hỏa nhập ma”

Nói đến đây nàng lại chỉ về một thùng gỗ cách đây không xa rồi nói tiếp:

“Khi đan dược hết tác dụng thì ngươi vào trong đó ngâm mình khoảng năm canh giờ rồi lại tu luyện lần nữa, lần này thì không cần uống đan dược, thùng gỗ ta sẽ cho người hàng ngày đem đến, ngươi chỉ việc tu luyện là được, ngươi hiểu chưa?”.

Vũ Tiểu Vũ gật đầu cầm lấy lọ đan dược, trong lòng lại có chút suy tư “ Đến tột cùng nàng ta muốn chơi trò gì đây, không phải dùng dược vật trợ giúp sẽ ảnh hưởng tới căn cơ sau?”

Mạnh Lệ Nương nhìn thần thái của hắn liền nói:

“Ngươi có đều gì muốn nói sao?”

“Chưởng Phong! Sử dụng dược vật như vậy có ảnh hưởng đến căn cơ của ta sau này hay không?”

Mạnh Lệ Nương nghe hắn hỏi thì cười nói:

“Tiểu tử! Ngươi nghĩ là ta hại ngươi sao? Đúng là sử dụng dược vật tu luyện sẽ ảnh hưởng tới căn cơ, nhưng nếu dùng đúng cách sẽ trợ giúp cho ngươi, đây là phương thức để cho ngươi tự nhiên thăng cấp chứ không phải là thúc ép ngươi nên không sao. Được rồi ta đi nghĩ ngơi đây, ngươi cứ ở đây mà tu luyện đi”.

Mạnh Lệ Nương sao khi giải thích cho hắn xong thì đi vào bên trong đóng cửa đá lại, Vũ Tiểu Vũ lúc này chừng chừ một lát mới lấy một viên đan dược bỏ vào trong miệng, đan dược vừa tiếp xúc với chiếc lưỡi của hắn liền tan ngay chảy xuống của họng.


Ngay lúc này hắn cảm thấy một luồn linh khí đang chạy rần rần trong của cơ thể hắn rồi đột nhiên dừng lại, hắn ngồi xếp bằng hai chân lại rồi hắn bắt đầu vận dụng Cửu Dương Tâm Pháp, linh khí từ trong thiên địa nhanh chóng đi vào cơ thể hắn theo con đường thuộc liền được Thái Cực Cầu xoay tròn với tốc độ cực nhanh tinh lọc.

Từng lổ chân lông trên người hắn mở ra hết cỡi, linh khí ùa vào trong cơ thể hắn như một con đập bị vỡ, lúc này đan dược bắt đầu phát huy tác dụng vốn có của nó, những luồn linh khí ở lổ chân lông của hắn bây giờ đã hình thành nên những luồn lốc xoáy linh khí cực nhỏ.

Những thớ thịt trên người hắn bắt đầu co giật, chỗ đan điền cũng hắn bây giờ hình thành một vòng xoáy linh lực cực đại, sỡ dĩ xảy ra tình huống như vậy cũng là nhờ vào tâm pháp Cửu Dương cực kỳ quỷ dị của Tiêu Dao Tông, bình thường việc hấp thu linh khí của hắn đã nhanh rồi bây giờ lại được đan dược của Mạnh Lệ Nương trợ giúp nên mới xảy ra tình huống như vậy.

Năm canh giờ trôi qua, lúc này Vũ Tiểu Vũ mở đã mắt ra bởi vì tác dụng của đan dược gần như đã không còn nữa, hắn đứng dậy thở ra một ngụm trọc khí, cơ thể hắn liền tràn đầy sức lực nếu mà bây giờ có một vưu vật nào đó rất hiện ở đây thì hắn chắc chắn sẽ cũng nàng ta đại chiến mấy trăm hiệp mà hùng phong vẫn không đổi.

“Khoan đã! Ta vừa mới nghĩ cái gì vậy trời! Cmn! Bị thằng lol kìa lây…lây nhiễm rồi!” Vũ Tiểu Vũ vừa nghĩ đến đó liền rùng mình mắng một tiếng, hắn lại mặc định tất cả đều là do nữa kìa của mình gây ra.

“Haha! Thật buồn cười, chính mình có suy nghĩ xấu xa lại đỗ thừa cho ta, đúng là một ngụy quân tử chính cống không hơn không kém”. Hắc Tiểu Vũ lại nhịn không được mắng một câu.

“Dẹp cm ngươi đi! Nếu không phải lúc nào ngươi cũng tiêm nhiễm cho ta mấy thứ không lành mạnh đó thì ta làm sao lại vô thức suy nghĩ đến chứ!”

“Cãi chày cãi cối! ngày trước ngươi qua hết hai mươi tám nồi bánh chưng chưa chấm mút được em nào mãi đến gần chết mới được, nay ngươi chỉ mất gần nữa năm đã chấm mút cả chục em nên đương nhiên thèm muốn rồi, đấy lại là minh chứng cho cái dục vọng ham muốn trong lòng của ngươi đó”

“Ngươi..ngươi! Hừ!”

Vũ Tiểu Vũ hừ lạnh một tiếng quay đầu rời đi, không thèm nói chuyện với hắn nữa làm cho Hắc Tiểu Vũ cười sặc sụa.

Hắn trở lại thân thể của mình đưa mắt nhìn thùng gỗ cách đấy không xa, lại nhìn chung quanh vắng lặng một lượt rồi hắn mứi có chút ngượng ngùng như thiếu nữ tuổi đôi mươi từ từ cỡi bỏ y phục, Dù cho gần đây hắn không ít lần trần truồng ở nơi đồng không mong quạnh rồi.

Bàn chân hắn đặt xuống thùng nước có màu đen khịt, mùi thuốc nồng nặc bay vào mũi làm cho hắn có chút muốn say thuốc, hắn từ từ trầm mình xuống ngã người cho đầu tựa vào thùng gỗ, hai mắt nhìn vào khoảng không vô tận, một cảm giác nhớ nhà bỗng nhiên dân lên trong lòng. Miệng hắn khẽ ngâm nga:




Đầu giường trăng roi sáng,

Ngỡ đất phủ đầy sương,

Ngẩn đầu nhìn trăng sáng,

Cuối đầu nhớ cố hương.
” (Tĩnh Dạ Tư – Lý Bạch sưu tầm)


Dù bây giờ không có ánh trăng soi sáng nhưng cái cảm giác của bài thơ lại khá quá phù hợp với tâm trạng của hắn bây giờ, gần một năm qua đi lăn lộn với cuộc sống vô vị này nếu không phải có những giai nhân và một mớ trách nhiệm trên vai có lẽ hắn đã thấy nhàm chán như là trước đây rồi bởi vì hắn là một con người thích theo đuổi những cái mới lạ, hắn chưa từng gắn bó với một chỗ nào quá lâu cả.

Hắn đang ngẩn ngơ thì lúc này đột nhiên cơ thể hắn truyền đến sự đau đớn căng cứ, những cơ bắp của hắn đột nhiên phình to, xương cốt dường như đang bị ai bóp nắn đau đến độ hắn muốn rơi cả nước mắt.

Ngay lúc này hắn có thể cảm nhận được kinh mạch trong cơ thể đang từ từ to dần ra, một lượng lớn linh khí đang được tích tụ bên trong đó, từ từ những thớ thịt của hắn cũng bắt đầu chứa đầy linh khí. Cơ thể hắn từ từ to ra trong nhưng một gã béo phì.

Cơn đau qua đi thì một luồn nhiệt nóng ấm chạy khắp cơ thể hắn, một loại sản khoái dễ chịu như được ai đó mát xa xoa bóp làm cho hắn có chút ngắt ngây hai mắt hắn từ từ khép lại để cảm nhận, một lúc sau thì hơi thở hắn đều đều không biết hắn đã thiếp đi từ khi nào.

Khi màn đêm bắt đầu buông xuống, Vũ Tiểu Vũ mới vương vai tỉnh dậy, thùng nước lúc này bóc lên một mùi tan hôi thối và mặt nước nỗi lên những lớp bợn sền sệch. khi hắn bước ra khỏi chiếc thùng gỗ liền tạo một chút nước tẩy rữa cơ thể của mình.

Không ngờ da của hắn bây giờ đã không còn là màu đen nữa mà lại trắng bóng mịn màn như làn da của em bé. Tuy vậy cơ thể hắn lại vẫn như cũ nhìn trong giống như một gã béo phì khiến cho hắn có chút không thể tiếp nhận được sự thật này.

Hắn bùi ngùi mặc lại y phục rồi tìm một chỗ gần cữa đá ngồi xuống tu luyện, một đêm qua đi cơ thể rắn chắc của hắn không ngờ đã quay trở lại, bên cạnh đó bộ y phục màu trắng của hắn không ngờ lại bị nhuộm thành màu đen có mùi hôi tanh tưởi, khiến cho hắn có chút nhờn nhợn ở cỗ họng.

Hắn nhanh chóng tẩy rữa cơ thể rồi thay một bộ y phục khác lại lấy ra một viên đan dược cho vào miệng bắt đầu một ngày tu luyện mới. Một tháng này đối với hắn mà nói chính là một tháng khổ tu không rượu chè gái gu, không có tiệc tùng linh đinh, chỉ có đan dược làm cơm, thùng gỗ làm bạn tưởng chừng như một tháng khổ luyện này hắn sẽ thành chín quả nhưng không ngờ kết quả lại vượt quá sức tưởng tượng vô hạn của hắn…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui