Lúc này trên con đường đi đến Vũ Sát Điện có một đôi nam nữ, người con gái khoảng độ hai tám hai chín tuổi khuôn mặt đỏ bừng cấm đầu cấm cổ đi về phía trước không nói một lời nào với cậu thiếu niên đi phía sau đang có thần tình xấu hổ, cứ đi được vài bước thì cái đầu của hắn lại lắc qua lắc lại, rồi lại thở dài ngao ngán và người thiếu niên ấy không ai khác chính là Vũ Tiểu Vũ của chúng ta.
- -----------------------------------------------------o0o-------------------------------------------------
Khi Lý Mộng Trinh ồn ào đập cửa cũng là lúc Vũ Tiểu Vũ đang hăng hái trả thù hai người con gái vì cả đêm qua hắn cảm thấy rất là nhục nhã khi nằm bên dưới, nhưng tất cả chỉ là trong suy nghĩ của hắn mà thôi vì thực tế lúc này hắn đang nằm trên gường không ngừng uốn éo, cái lưỡi của hắn thì liếm qua lại hai bên mép của đầu môi. Tay phải của hắn không ngờ đang thân thiết với tiểu đệ đệ ở giữa đũng quần của hắn lúc này có một mảnh khô trắng đục.
Chính vào lúc Lý Mộng Trinh lên tiếng kêu gọi thì tiểu đệ đệ của hắn cũng xả ra một chất lỏng hòa vào mảnh khô trắng đục đó tạo nên một mảnh lầy lội, Vũ Tiểu Vũ lúc bây giờ mới nhận ra có đều gì đó khác thường ở đây và khi hắn bật cả người dậy thì phát hiện tay phải của hắn đang thân thiết với tiểu đệ đệ, phải mất một khoảng thời gian để hắn nhìn ra được vấn đề, một tiếng thét vang dội vang lên làm cho Lý Mộng Trinh bên ngoài cũng giật cả mình.
AAAAAAAAAAA!
“Cmn tại sao lại như vậy? Tại sao? Cả một buổi tối….Mình không ngờ..không ngờ tự xử! Rốt cục tại sao lại như vậy? Đến tột cùng đó chỉ là một giống mộng xuân hay vẫn là sự thật!”
Khi Vũ Tiểu Vũ vẫn còn đang quanh quẩn với từng câu hỏi tại vì sao thì một giọng nói vang lên trong thức hải của hắn.
“Muốn biết tại sao không?”
“Tên khốn kiếp! Ngươi lại muốn nói với ta đều gì? Hôm nay tâm trạng của bố mày không vui chọc vào tao thì mày coi như xác định nhé con cờ hó!”
“Hahaha, Vũ Tiểu Vũ à! Ngươi đừng làm ta buồn cười nữa, ta bây giờ đã không phải là thứ mà ngươi có thể gạt bỏ, thời điểm tốt nhất ngươi muốn loại trừ ta đã qua từ lâu rồi!” Hắc Tiểu Vũ cười ha ha châm chọc Bạch Tiểu Vũ.
“Thế bây giờ ngươi muốn nói với ta chuyện gì? Người biết chuyện gì đã xảy ra tối qua sao? Hay căn bản ngươi chính là kẻ phía sau dàn dựng nên tác phẩm chết tiệt này!”
Vũ Tiểu Vũ nghe lời tên thiếu niên toàn thân phủ đầy hắn ám thì không khỏi có cảm giác bất lực, theo những gì hắn đọc được và tham khảo từ Tiểu Linh thì hắn đã có thể xác định được đây chính là một luồn ý thức được sinh ra từ những thức tiêu cực tồn tại trong người hắn và nó hay được người ta gọi là Tâm Ma, bởi vậy có đôi khi hắn lại mất khiểu sóat đối với thân thể của mình, có lẽ chính là do nó tác quái.
“Ngươi nói cũng đúng mà không đúng, thật ra giấc mộng xuân đêm qua chính là do ý thức của ngươi tự tạo lấy và khi đó ta lại tình cờ phát hiện liền biến nó thành thứ chân thật nhất đối với ngươi, thuận tiện áp chế chút ý thức của ngươi, nếu không thì người đã tỉnh lại khi kết hợp với cô gái ban đầu rồi làm gì có nhiều thức xảy ra như vậy”
“Cmn ngươi!”
“Haha! Không ngờ ngươi lại thích tự ngược như vậy, mắng chửi chính bản thân mình chắc vui sướng lắm hả! Thật ra đây chính là bằng chứng của việc ngươi có quá nhiều dục vọng mà ta đã nói với ngươi thôi, nếu ngươi không có ý nghĩ gì với hai cô gái đó thì làm sao có giấc mộng xuân này!” Hắc Tiểu Vũ sau khi nghe Bạch Tiểu Vũ nói thì đột nhiên cười nói buông lời khiêu khích.
“Ta…ta làm sao có thể như thế được, ngươi đừng có nói điêu! Ta…..”
Chính vào lúc này cách cửa động phủ đột nhiên bị phá vỡ kéo hắn từ trong thức hải trở về, bởi vì sau khi Lý Mộng Trinh nghe được tiếng thét của Vũ Tiểu Vũ liền cảm thấy rất lo lắng nàng sợ hắn gặp phải chuyện gì đó thì không hay và nàng càng lo lắng hơi là sao khi la thất thanh như vậy mà hắn lại không có chút động tĩnh gì liền một chưởng đập nát cửa động đi vào, chỉ là khi nàng bước vào một sự tình quái dị lại xuất hiện trong tầm mắt của nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, Lý Mộng Trinh hai mắt ngây ngốc còn Vũ Tiểu Vũ thì thần tình không biết làm sao, hai tay vội vàng che đũng quần lại nhưng có vẻ như tất cả đã là quá trễ.
“Kh….ốn K….iếp! Ng..ươi…ngư…..ơi sao có thể không biết xấu hổ như vậy!”
Lý Mộng Trinh lắp bắp cố gắng hết sức mới thốt lên một câu rồi nàng quay đầu bỏ chạy, nếu lúc này là một cô gái tuổi còn nhỏ thì có lẽ còn không biết đó là gì, còn với Lý Mộng Trinh tuy chưa từng trãi qua sự đời nhưng do sống lâu rồi nghe nhiều biết nhiều thì làm sao lại không biết được đó là gì cho nên mới có sự tình như lúc này….
Trong đầu Vũ Tiểu Vũ lúc này chỉ có một ý nghĩ “Anh danh cả đời mất sạch rồi! Mất sạch rồi!” Hắn khẽ đưa mắt nhìn cô gái trước mặt, hắn cảm thấy hình tượng của mình đã triệt để mất sạch rồi không biết về sau có thể yên ổn sống ở Vũ Sát Phong này hay không, khi mà trong lòng cô gái quản gia này đã nhận định hắn là một kẻ dâm loạn biến thái đây.
Hai con người cứ từng bước từng bước đi qua những quang cảnh của Vũ Sát Phong nếu như thường lệ thì Lý Mộng Trinh phải giới thiệu một lượt những nơi ở đây cho hắn biết, nhưng vì có tình cảnh xấu hổ trước đó nên nàng khá là ngượng ngùng khi bắt chuyện với hắn và thế là nàng đành giữa yên lặng cấm đầu bước đi.
Trong suy nghĩ của Lý Mộng Trinh lúc này“ Tên khốn kiếp đó! Tại sao lại làm ra cái loại chuyện như vậy? Chẳng lẽ những lời giải thích hôm qua là ngụy biện sao? Có khi nào hắn lấy hình tượng của mình ra làm loại chuyện đó không,trời ơi!” nghĩ đến đó thì khuôn mặt đang đỏ bừng của nàng khẽ nhăn nhó khóe mắt không khỏi liếc về phía sau.
Cả một đoạn đường mang không khí xấu hổ cũng kết thúc vì lúc này Vũ Sát Điện đã ở trong tầm mắt, khác với đại điện của Thái Sơ Tông, Vũ Sát Điện này chỉ là một căn nhà to hơn một phòng họp mà thôi diện tích khoảng 10x20 mà thôi.
Khi cả hai người đi vào bên trong liền thấy bảy cô gái đang ngồi trên bảy chiếc ghế trong đó sáu cái ghế hai được đặt hai bên trái phải, cái còn lại khá to ở trên cao cách mặt đất tầm 20cm được đặt ở vị trí chính giữa cách xa dãy ghế hai bên, lúc này người ngồi trên nó chính là Mạnh Lệ Nương hôm qua hắn đã gặp. Sáu người còn lại hắn chỉ biết mỗi Lệ Thanh Hằng vì nàng hay ở cùng Lý Chân Nguyên.
Sở dĩ có cuộc gặp ở Vũ Sát Điện này vì hôm qua mấy người cao tầng ở đây nghe nói có một tên nam nhân gia nhập, mặc dù bọn họ không dám có ý kiến gì với Mạnh Chưởng Phong nhưng cũng có kẻ phản đối kiệt liệt phần còn lại muốn xem kẻ đó kiệt suất đến cỡ nào mà có thể làm cho người có danh hiệu là Băng Diện Sát Lang thay đổi ý định.
“Bẩm Chưởng Phong người đã được dẫn đến!”
Vũ Tiểu Vũ thức thời liền chào hỏi nhưng lại không biết phải nói như thế nào để không làm cho bọn họ phật ý nên ấp a ấp úng:
“Bái kiến Chưởng Phong cũng các vị…..”
“Ngươi cứ gọi bọn họ là chấp sự hoặc nếu gọi theo bối phận thì bọn họ là sư thúc của ngươi!”
Nhìn thần tình không biết làm sao của hắn làm cho Mạnh Chưởng Phong cảm thấy buồn cười lên tiếng giải vậy cho hắn.
“Vũ Tiểu Vũ bái kiến Chưởng Phong cũng các vị sư thúc”.
“Ngươi gọi bọn ta là sư thúc hãy còn quá sớm đó, việc ngươi có thể ở lại đây hay không còn chưa quyết định vẫn là gọi chấp sự thì hay hơn” Một người phụ nữ tầm bốn mươi mấy tuổi với gương mặt chanh chua lên tiếng.
“Xin hỏi vị chấp sự này ta làm sai đều gì sao? Không phải hôm qua Mạnh Chưởng Phong đã xác định việc này rồi hay sao” Vũ Tiểu Vũ khó hiểu liền lên tiếng hỏi.
Câu hỏi của Vũ Tiểu Vũ làm cho người phụ nữ vừa lên tiếng cứng họng, vốn định ra chiêu phủ đầu hắn nhưng không ngờ hắn lại đáp trả bằng cách lấy Mạnh Lệnh Nương ra làm bia đỡ đạn nếu như người này bảo là không thì không phải dám làm trái ý của Mạnh chưởng Phong sao, mà trái ý với Băng Diện Sát Lang thì kết cục không bao giờ tốt được.
“Hừ! Cho đến bây giờ thì ngươi chưa làm sai đều gì, cái sai của người chính là sinh ra mang hình hài của nam nhân với quy định nơi đây thì nam nhân không được bước vào, ngươi hiểu rõ chứ?”.
“Hahaha, Vị chấp sự này! Ngươi nói như vậy có phải là nói Mạnh Chưởng Phong biết sai mà vẫn làm nên nhân dịp này ngươi muốn tránh tội Mạnh Chưởng Phong phải không?” Vũ Tiểu Vũ cười to nói,
“Ngươi…ngươi….ta….ta” Người phụ nữ vốn cam tức không nghĩ câu nói trước đó của mình lại tạo cơ hội cho tên khốn đó đã khích mình nên có cảm giác tự vác đá đập chân không biết phải làm sao giải thích.
“Được rồi! Lư chấp sự! Việc hôm nay ta muốn bàn không phải là chuyện có gia nhập hay không vì chuyện này trên cơ bản ta đã quyết định rồi, việc các ngươi có mặt ở đây chính là ta nghe nói các ngươi có dị nghị với quyết định của ta, nên muốn nghe ý các của các ngươi thế nào sẵn tiện gọi hắn lên đây để cho các ngươi thấy vì sao hắn lại ở nơi này mà thôi”
Mạnh Lệ Nương trước đó không lên tiếng là muốn xem hắn thể hiện nhưng thế nào vì từ trước tới giờ chưa có người nào dám làm trái ý của nàng kẻ nào dám thì nàng liền mạnh mẽ đè xuống chỉ có một kẻ cứng đầu họ Đặng là không chịu khuất phục thôi, tuy vậy hắn cũng không làm nàng thất vọng với biển hiện rất tốt, hắn có thể làm cho Lư Ngọc Minh nỗi tiếng chanh chua điêu hoa im lặng không thể phản bát, mặc dù đó là hắn dùng uy danh của nàng nhưng suy nghĩ nhanh nhậy như vậy thì tư chất cũng rất tốt có thể bồi dưỡng được.
Sáu người ở đây nghe Mạnh Lệ Nương nói vậy thì không khỏi biến sắc, chỉ có Lệ Thanh Hằng là ngoại lệ vì nàng từ chỗ của Lý Chân Nguyên biết được không ít thức về cậu thiếu niên này. Người phản ứng nhiều nhất chính là Đặng Ngọc Huyền, nàng rất chán ghét nam nhân liền cho ra ý kiến:
“Mạnh Chưởng Phong! Ngài có nên suy nghĩ lại việc này hay không, tuy hắn có là thiên tài đi chăng nữa nhưng mà ở đây toàn là phụ nữ sinh hoạt lỡ như có chuyện gì không hay xảy ra thì sao”
“Các ngươi quá võ đoán rồi! Nếu như những thiếu nữ ở đây cùng hắn phát xinh quan hệ cũng là đều bình thường vì nam có ý nữ có tình thôi, sỡ dĩ trước đó không cho nam nhân bén mãn đến đây vì có quá nhiều người chúng ta không thể quản lý được, không tránh khỏi việc có nhiều chuyện không hay xảy ra nhưng bây giờ thì khác chỉ có một mình hắn ta tin với bao nhiêu cặp mắt lúc nào cũng chằm chằm nhìn vào hắn như vậy thì ta không tin hắn có thể làm được trò trống gì, nếu có cũng chỉ là các cô ở đây động lòng xuân mà thôi”.
“Nhưng…"
Đặng Ngọc Huyền còn chưa kịp nói gì đã phải ngậm miệng lại vì lúc này Mạnh Lệ Nương bắt đầu thể hiện quyền uy của mình.
“Không nhưng nhị gì hết! Ta nói rồi, chuyện hôm nay không phải là bàn luận được hay không mà là vấn đề khác, nếu như ngươi còn ngoan cố thì có thể rời khỏi đây được rồi!”
Lời này vừa nói ra liền không một ai dám tỏ thấy độ, sáu người im thinh thính người này nhìn người kia.
“Được rồi! Vũ Tiểu Vũ đúng không? Đặt tay lên thanh ngọc này rồi truyền vào đó một ít linh lực, ngươi hiểu chứ?”
“Đã rõ!”
Vũ Tiểu Vũ từ nãy giờ đứng một bên im lặng nên khi nghe Mạnh Lệ Nương gọi thì bước lên tay đặt lên thanh ngọc dài 30cm truyền một ít linh lực vào thì thanh ngọc màu xanh lục biến đổi thành một cột nước trong suốt màu lam một hai giây thì chuyển thành một cột lửa đỏ rực rồi một hay giây sau đó lại là một thanh tia sét với những dòng điện chuyện xung quanh thì ra thanh ngọc này chính là phiên bản thu nhỏ của cột đá trắc thí ở Phượng Vũ Thành. Nhìn vào thanh ngọc liên tục biến đổi màu sắc tất cả mọi người ở đây không khỏi sửng sốt, ngay cả Mạnh Lệ Nương cũng không ngoại lệ.
“Tam Linh Căn thuộc tính, không phải chỉ là song linh sao?” Trong đầu Lệ Thanh Hằng vang lên câu hỏi.
“Được rồi, chỉ có vậy thôi! Lý Mộng Trinh! Người dẫn hắn đi đến thư viện của Vũ Sát Phong được rồi!” Sau khi ra lệnh cho Lý Mộng Trinh thì quay sang nói với Vũ Tiểu Vũ
“Trước mắt thì Lý Mộng Trinh sẽ chỉ dẫn cho ngươi, nếu có chuyện gì không hiểu thì cứ tìm nàng, nàng sẽ giải đáp cho ngươi hiểu”
“Cái gì?” Lý Mộng Trinh vừa nghe Mạnh Lệ Nương nói thì khẽ hô.
“Người có ý kiến gì sao?”
“Dạ không! Mộng Trinh đã hiểu!”
Lý Mộng Trinh cúi người nói xong liễn dẫn Vũ Tiểu Vũ rời khỏi để lại sau lưng bảy người phụ nữ với tâm tình trái ngược nhau…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...