Trở lại Yên Hà cốc, Lam Bách Thần phân phó các đệ tử mang người bị thương đi băng bó trước, vì vết thương của Hoàn Nhi ở sau lưng, nên phải để các vú già đưa tới một phòng khác bôi thuốc. Trì Thanh Ngọc thấp giọng nói với Lam Hạo Nguyệt: “Em đến chỗ cha mình trước đi.”
“Em dẫn chàng tìm chỗ ở…” Nàng cũng thì thầm nói chuyện với chàng, những nha hoàn hầu hạ lâu năm của nàng vui vẻ chạy tới. Phấn Điệp hành lễ nói: “Tiểu thư, lần này cô đi những mấy tháng, mau cùng tụi em về phòng nghỉ ngơi đi nào.”
“Tôi còn có việc, chút nữa sẽ về phòng sau.” Lam Hạo Nguyệt đưa mắt ra hiệu để cô bé không nói lớn tiếng, tránh để phụ thân chú ý, ai ngờ dù Lam Bách Thần đang bận rộn sắp xếp nơi ở cho mọi người nhưng vừa nghe thấy giọng của Phấn Điệp, lập tức xoay người nói: “Con còn chuyện gì nữa? Ở đây đều có người quản lý cả rồi, ngoan ngoãn về phòng đợi đi, lát nữa tự có người tới gọi con ra.”
Lam Hạo Nguyệt buồn bực nói: “Phải bôi thuốc cho Hoàn Nhi, con đi cùng Trì Thanh Ngọc.”
Hoàn Nhi nằm trên lưng ngựa, đưa mắt nhìn nàng tỏ ra kinh ngạc. Những người khác đều đang bận việc mình, tựa như không ai chú ý tới đoạn đối thoại của nàng và Lam Bách Thần. Lam Bách Thần bước nhanh tới trước mặt nàng, lườm mắt nhìn Trì Thanh Ngọc đứng đằng sau, hạ giọng nặng nề nói: “Cậu ta là người xuất gia mà con lại gọi thẳng tên như vậy, không hiểu quy củ một chút nào. Chuyện bôi thuốc không cần con nhúng tay, mau về phòng ngay lập tức cho cha.”
Lam Hạo Nguyệt muốn giải thích nhưng lại sợ chọc giận cha mình. Lúc này, có vài vú già đi tới ôm Hoàn Nhi xuống ngựa, Lam Hạo Nguyệt thấy cha mình lạnh lùng đứng trước mặt, đành quay sang nói với Trì Thanh Ngọc: “Vậy chàng đi trước, lát nữa em sẽ tới tìm chàng…”
Lời còn chưa dứt thì ánh mắt lạnh lùng của Lam Bách Thần đã quét qua, Lam Hạo Nguyệt cúi gằm mặt.
“Em nghỉ ngơi đi…” Trì Thanh Ngọc cũng không thể nói thêm gì nữa. Tôi tớ của Yên Hà cốc đưa chàng và Hoàn Nhi đi men theo con đường ở phía tây.
Đám đệ tử của Vạn Thuần Đạt đều đã tản đi, trong bóng đêm, bãi đất trống ban nãy rất náo nhiệt ầm ĩ nay chỉ còn lại hai cha con Lam Bách Thần. “Đi theo cha.” Lam Bách Thần nói xong câu, chân bước nhanh tới viện của nàng.
***
Tường hoa trước viện vẫn như trước, dọc đường đi, hai cha con không nói với nhau tiếng nào, mãi khi vào phòng rồi, Lam Bách Thần mới dừng chân, đưa lưng về phía nàng, nói: “Con nói lại rõ ràng những chuyện xảy ra trước đây cho cha.”
Giọng nói của ông cứng nhắc, dù biết trước, sau khi gặp nhau sẽ bị quở trách, nhưng khi nghe ông nói vậy, trong lòng Lam Hạo Nguyệt vẫn cảm thấy rất mâu thuẫn. Không muốn để cha tức giận thêm, nàng cúi đầu thưa: “Con đến Lĩnh Nam, ở núi La Phù không bao lâu thì bỏ đi. Chàng lo con lên đường một mình nên mới cùng sư huynh xuống núi tìm con…”
“Chàng chàng chàng, rốt cuộc con đang nói tới ai?!” Lam Bách Thần nghiêm mặt xoay người, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào con gái. Lam Hạo Nguyệt bị ông quát như thế, ngẩng đầu lên nói: “Cha, cha biết rõ con nói ai mà…”
Lam Bách Thần cười lạnh, nói: “Không phải con nói có người khác xuống núi với nó nữa sao? Tại sao bị giờ chỉ còn lại mình con về Hành Sơn?”
Lam Hạo Nguyệt úp úp mở mở thưa: “Vì sư huynh của chàng có việc gấp nên đã trở về núi. Trì Thanh Ngọc cùng con trở về…”
“Ai cho phép con đi cùng một người đàn ông xa lạ lâu đến vậy?!” Lam Bách Thần giận tím mặt, “Cha dạy dỗ con nghiêm khắc là thế, nhưng con càng lúc càng làm càn. Đầu tiên tự bỏ đi, lại còn đến chỗ người tu hành. Rốt cuộc con học được cái thứ hành vi phóng đãng này ở đâu?!”
Mặt Lam Hạo Nguyệt đỏ bừng, “Sao lại là phóng đãng? Con không hề làm chuyện gì mất thể diện cả.”
“Vậy mà chưa đủ mất mặt sao?! Trước đây dì con có cho người gửi tin tới, bảo rằng sẽ đưa con trở về, nhưng rốt cuộc Trì Thanh Ngọc này là thế nào?” Lam Bách Thần trừng nàng, giận dữ nói, “Đường môn có nhiều người như vậy, chẳng lẽ không thể bảo đảm an toàn cho con mà cần một tên mù lòa đi theo sao? Trai đơn gái chiếc, không ra thể thống gì. Vừa rồi có người của đỉnh Chúc Dung nên cha không hỏi mưu đồ của nó là gì. Con đợi ở đây cho ta, đợi người của Vạn chưởng môn đi rồi, cha sẽ quay lại giải quyết chuyện này sau.”
Dứt lời, ông không chờ Lam Hạo Nguyệt đáp lại, sải bước ra khỏi cửa, nhanh chóng đóng cửa phòng.
“Cha!” Lam Hạo Nguyệt sốt ruột vọt tới nhưng ông đã khóa trái cửa viện, bước đi không quay đầu.
***
Đèn hoa trên Yên Hà cốc sáng trưng, bóng cây xung quanh đình hóng mát lung lay, Lam Bách Thần phái người mời Vạn Thuần Đạt đi tới, đối ẩm dưới trăng. Vạn Thuần Đạt vừa ngồi xuống liền cau mày hỏi: “Sư huynh, sao Hạo Nguyệt không tới?”
Lam Bách Thần thở dài một hơi: “Lúc trước nó ra ngoài lâu như vậy, huynh để nó tự kiểm điểm một chút, không cho nó qua đây.”
Vạn Thuần Đạt vuốt râu cười cười, nói: “Huynh chỉ có mỗi mụn con này, thế mà vẫn không đỡ lo.” Ông ta lại đưa mắt ra xa, nhìn những ánh đèn lập lòe trong đêm đen, lại tiếp: “Chàng trai trẻ của Thần Tiêu cung cũng đường xa tới đây, tuy trước đó có xung đột với Thời Anh, nhưng đệ thấy, vẫn là không nên thất lễ.”
Chân mày Lam Bách Thần càng nhíu sâu không muốn lộ ra sự bất mãn trong lòng, im lặng gật đầu. Vạn Thuần Đạt đặt chén rượu xuống, nghiêng người nói với tùy tùng đứng đằng sau, người nọ vội vàng chạy đi.
“Sư huynh, đây là Yên Hà cốc của huynh mà đệ sai người mời cậu ta tới như vậy, huynh không để ý chứ?” Vạn Thuần Đạt nói xong, còn tự cười ha hả, như thể chắc chắn rằng Lam Bách Thần sẽ không phản đối.
Lam Bách Thần cố nén cơn tức trong lòng, nâng chén rượu uống cạn một hơi. Vạn Thuần Đạt lại giả vờ hoàn toàn không để ý, vừa bàn với ông vài chuyện vụn vặt trong giang hồ, vừa nhàn nhã đánh giá cảnh trí xung quanh đình hóng mát này. Chưa lâu sau, người tùy tùng rời đi ban nãy đã mang Trì Thanh Ngọc chầm chậm bước tới từ con đường đá đằng xa. Lam Bách Thần ngồi quay lưng với bọn họ, dù chưa quay đầu nhưng nghe thấy tiếng gậy trúc gõ trên mặt đất của Trì Thanh Ngọc. Trong u cốc, mọi âm thanh đều vắng lặng, thế nên vô hình chung, tiếng gậy rất nhỏ này bị phóng lớn gấp mấy lần, Lam Bách Thần nghe được, chỉ cảm thấy chói tai, phiền lòng.
Vạn Thuần Đạt ngồi đối diện liền đứng dậy, rời khỏi chỗ, cười nói từ xa: “Trì đạo trưởng, sư điệt của cậu thế nào rồi?”
Trì Thanh Ngọc dừng lại, không dám mạo phạm nữa, hành lễ nói: “Vết thương của con bé đã được bôi thuốc, băng bó, chỉ cần dưỡng thương vài ngày là không có gì đáng ngại… Vạn chưởng môn, trước đây cháu đã ra tay quá nặng, làm bị thương đệ tử Hành Sơn, mong được thứ tội.”
“Ban nãy chỉ là hiểu lầm mà thôi, thời tiết tối nay mát mẻ, chúng ta đến đây nói chuyện, nói chuyện nào.” Lúc Vạn Thuần Đạt tỏ ra rộng lượng, đưa mắt nhìn người đi theo, nói: “Sao còn chưa dìu Trì đạo trưởng tới đây?”
Trì Thanh Ngọc hơi xấu hổ, nhưng địa hình trước mặt hoàn toàn xa lạ, chàng chỉ đành dựa vào người nọ dẫn đường mới tới được đình hóng mát. Chỉ ngắn ngủi vào bước chân, nhưng chàng luôn cẩn thận lắng nghe động tĩnh bốn phía, tuy chỉ nghe thấy lời của Vạn Thuần Đạt nhưng vẫn luôn cảm thấy còn có người khác ở đây. Chàng hơi vươn tay đụng tới bàn đá ở bên cạnh thì nghe thấy người bên trái khẽ hắng giọng. Trì Thanh Ngọc vốn định ngồi xuống, lúc này giật mình đứng tại chỗ.
“… Lam tiền bối cũng ở đây sao?” Trì Thanh Ngọc thấp giọng hỏi.
Vạn Thuần Đạt vỗ tay cười nói: “Khả năng lắng nghe của Trì đạo trưởng khá thật, Bách Thần chỉ nói với cậu mấy câu mà cậu đã nhớ kỹ giọng huynh ấy rồi.”
Trì Thanh Ngọc bình tĩnh một chút, đáp: “Cháu nghĩ, có thể cùng đứng cùng ngồi với Vạn chưởng môn, cũng chỉ có Lam tiền bối.”
Vạn Thuần Đạt mỉm cười không nói, có phần thích thú khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng âm trầm của Lam Bách Thần. Lam Bách Thần không thích nói, nay đành tùy tiện đưa tay ra mời, lãnh đạm nói: “Trì đạo trưởng, mời ngồi.”
Sau khi Trì Thanh Ngọc cảm ơn, lẳng lặng ngồi bên bàn đá. Lam Bách Thần liếc mắt nhìn chàng, dưới ánh sáng của cây đuốc, chàng trai này có mặt mày tuấn tú, cốt cách thanh quý hiếm có, dù đang ngồi nhưng vẫn hiện ra dáng người cao ngất, vừa nhìn là biết thuộc danh môn nổi tiếng. Thế nhưng đôi mắt lại tĩnh mịch u ám, đường nhìn hoàn toàn không bình thường, Lam Bách Thần thấy vậy, lại nghĩ tới ban nãy, Hạo Nguyệt cứ khăng khăng muốn nắm tay chàng, không kiềm được lại nhíu mày.
Lúc này, tôi tớ lần lượt mang rượu và thức ăn tới, Lam Bách Thần kính rượu Vạn Thuần Đạt xong, lại nâng chén rượu khác, quay sang nói với Trì Thanh Ngọc: “Trì đạo trưởng, cảm tạ cậu không ngại cực khổ bảo vệ an toàn cho tiểu nữ, chén rượu này, ta thay con gái mời cậu.”
Trì Thanh Ngọc giật mình, vội vàng đứng dậy, băn khoăn, ấp úng nói: “Tiền bối đã nói quá lời, Lam cô nương rất giỏi, không cần cháu bảo vệ…”
“Ôi, không cần khách sáo vậy làm gì, Bách Thần thay Hạo Nguyệt cảm ơn cậu, cậu nhận rồi uống một ly là được rồi.” Vạn Thuần Đạt ấn chàng ngồi xuống, lại rót đầy một chén rượu cho chàng, bỗng nói: “Thần Tiêu cung có giới luật không cho phép uống rượu không?”
Trì Thanh Ngọc hơi do dự, thấp giọng nói: “Không sao, thịnh tình Lam tiền bối không thể chối tử, Thanh Ngọc uống là đúng.” Chàng dứt lời, dè dặt, cẩn thận bưng chén rượu lên, nhíu chặt mày, từ từ uống cạn.
Lam Bách Thần thong thả nói: “Trong giang hồ tương truyền rằng kiếm thuật của tiền bối Hải Quỳnh Tử tinh diệu, Lam mỗ chưa bao giờ được lĩnh hội, lần này giao thủ với Trì đạo trưởng xong, lại thấy không giống lắm so với những gì Lam mỗ nghĩ trước đây.”
Chén rượu kia chua cay khác thường, Trì Thanh Ngọc nghe hiểu ý của Lam Bách Thần, áy náy nói: “Lúc đó cháu cứ nghĩ rằng Hoàn Nhi gặp phải người của Đoạt Mộng lâu, thế nên mới ra chiêu dữ…”
“Mấy chiêu đó của Trì đạo trưởng quả thật rất ác liệt.” Lam Bách Thần không chờ chàng nói hết, đưa mắt nhìn chàng, tiếp, “Trước đây, ta có tiếp xúc với người ở cõi bồng lai, đều tấm lòng tiêu sái hào hiệp, ngay cả khi tài nghệ cao thâm cũng không nhanh ác như vậy. Phải biết rằng, càng muốn đẩy người vào chỗ chết, bản thân cũng sẽ gần nguy cơ mấy phần. Huống chi là người tu đạo, nhận linh khí thiên địa, đáng ra phải nhìn thấu trần thế, không dính vào phàm tục mới phải.”
Cùng một lời này, Trì Thanh Ngọc từng nghe Lam Hạo Nguyệt nói qua, chàng cũng hiểu đương nhiên Lam Bách Thần không hiểu loại kiếm thuật liều mạng này của mình, thế nhưng nghe câu cuối cùng ông nói, lại như có ngầm ý gì, không hoàn toàn chỉ bàn luận về kiếm thuật. Chàng hạ thấp mi, đợi khi Lam Bách Thần nói xong mới đáp: “Cháu ít giao thiệp với giang hồ, trước đây chỉ biết tập kiếm trong núi La Phù, vẫn chưa lãnh ngộ hết chân lý của kiếm pháp bổn môn. Sau này, nếu như có cơ hộ, xin được hai vị tiền bối chỉ bảo thêm.”
Vạn Thuần Đạt cười nói: “Lệnh sư là cao thủ dùng kiếm, chúng ta chẳng có tài đức gì có thể chỉ bảo cho Trì đạo trưởng? Nhưng may mắn Hạo Nguyệt được chung đường với cậu, nói không chừng, nếu đem hòa kiếm pháp của Thần Tiêu cung và phái Hành Sơn thành một, có thể được thành tựu…” Ông ta vừa nói vừa đánh giá Lam Bách Thần, thấy khuôn mặt ông khó chịu, “Đùa thôi, đùa thôi, Hạo Nguyệt là sư điệt của ta, ta cũng muốn kính đạo trưởng một chén này, cảm ơn cậu đã hộ tống nó về nhà.”
Trì Thanh Ngọc khó xử nói: “Vạn chưởng môn, cháu thật sự không chịu được rượu…”
“Sao thế? Rượu của Bách Thần thì cậu uống, đến lượt ta thì cứ một mực từ chối à?”
“Cháu…” Đến giờ Trì Thanh Ngọc vẫn cứ cảm thấy khó chịu trong người, nhưng Vạn Thuần Đạt đã đoạt chén rượu, rót tràn ly, nhét vào tay chàng, “Uống!”
Lam Bách Thần ngồi ngay ngắn, khóe mắt lướt qua Trì Thanh Ngọc, cũng chẳng định giải vây giúp chàng. Trì Thanh Ngọc nắm chặt chén rượu, như đang ngồi trên chông, Vạn Thuần Đạt lắc đầu thở dài nói: “Xem ra chưởng môn như ta đây vẫn chưa đủ, sư huynh, chi bằng gọi Hạo Nguyệt ra đầy, chỉ cần nó mở miệng thì nhất định Trì đạo trưởng sẽ uống cạn chén rượu này thôi. Giao tình của hai người họ, đệ thấy không tầm thường đâu…”
“Sao chưởng môn lại nói như vậy, huynh đã nói về chuyện của Hạo Nguyệt rồi, trước đây nó từ tiện rời khỏi nhà, phạm lỗi lớn, không được huynh cho phép thì đừng hòng bước ra khỏi Yên Hà cốc nửa bước.” Lam Bách Thần nghiêm mặt tiếp, “Huống chi, Trì đạo trưởng là đệ tử thanh tu, sao lại có giao tình sâu nặng với Hạo Nguyệt được?”
“Ồ? Vậy ta nhìn nhầm sao?” Vạn Thuần Đạt nghiêng người hỏi Trì Thanh Ngọc, “Trì đạo trưởng, đứa cháu này của ta, tinh nghịch đáng yêu, chỉ là thường bị cha nó giữ trong nhà nên không hiểu đạo lý đối nhân xử thế lắm… Dọc đường đi, hai người ở chung với nhau có tiện không?”
Trì Thanh Ngọc luôn nín thở lắng nghe cuộc đối thoại của bọn họ, lúc này phục hồi tinh thần, khàn giọng đáp: “Thật ra Lam cô nương rất hiểu chuyện… Dọc đường đi, cháu chỉ hoàn thành trách nhiệm bảo vệ an toàn cho cô ấy thôi, không kết giao nhiều.”
Lúc chàng nói, Lam Bách Thần không nhìn chàng lấy một lần, chỉ chăm chăm vào miệng chén trước mặt. Đợi chàng nói xong, lập tức bảo: “Đã không còn sớm, chưởng môn nên về phòng nghỉ đi.”
Vạn Thuần Đạt liếc mắt nhìn ông, lộ nụ cười nhàn nhạt, vuốt cằm nói: “Cảm ơn sư huynh nhắc nhở. Đợi Trì đạo trưởng uống cạn rượu này, ta sẽ quay về nghỉ ngơi ngay, được không?”
Lam Bách Thần chẳng đáp, Trì Thanh Ngọc tự biết không thể nào tránh né, không nói lời nào, nâng chén, nhanh chóng uống trọn chén rượu kia.
“Người trẻ mà, vẫn có sức đó thôi.” Vạn Thuần Đạt cười rồi đứng dậy, dùng sức vỗ vào vai chàng, lại cúi người nói với Lam Bách Thần: “Sư huynh, đệ đi trước một bước, huynh giúp đưa cậu ta trở về, nếu không đệ sợ cậu ta sẽ đi nhầm hướng mất.”
Lam Bách Thần nhịn lời muốn nói, nhìn Vạn Thuần Đạt chậm rãi bỏ đi.
***
Người hầu bên đình đã được Lam Bách Thần vung tay cho lui, gió khuya nổi lên, thổi cành lá xôn xao rì rào, từng ngọn đèn trong những căn phòng xa xa lần lượt tắt ngúm. Trì Thanh Ngọc ngồi lặng lẽ, không nghe thấy Lam Bách Thần nói gì, cảm giác thời gian trở nên dài dằng dặc.
Từ lúc Vạn Thuần Đạt đi rồi, Lam Bách Thần vẫn trầm mặt ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, lúc này, đưa mắt nhìn người bên cạnh đang rất yên lặng, thế nhưng lại ẩn chứa cái ngông nghênh ngạo cốt của người trẻ tuổi, không khỏi thở dài nặng nề. Ông có thể nổi giận trước mặt con gái, nhưng người này là đệ tử của Thần Tiêu cung, vốn ban đầu, Lam Bách Thần định chất vấn một phen, thế nhưng sau khi suy nghĩ lại, cuối cùng vẫn nhịn cơn giận trong lòng.
“Tối nay cậu cứ nghỉ trong phòng ở phía tây, ta sẽ gọi người tới dẫn đường cho.” Ông nói xong, đứng dậy định rời đi.
“Tiền bối…” Không biết sao Trì Thanh Ngọc cũng đứng lên theo, bám vào mép bàn vội gọi.
Lam Bách Thần dừng chân quay đầu lại, “Cậu có chuyện gì?”
Trì Thanh Ngọc giật mình ngơ ngác, bản thân chàng cũng không biết nói gì ở đây, thế nhưng chàng cũng không muốn cứ yên lặng thế này mãi. “Những lời ban nãy tiền bối nói, cháu nghe thấy, như có ám chỉ gì khác, thế nên… muốn xin tiền bối chỉ rõ một ít.”
Lam Bách Thần lạnh lùng nhìn chàng chăm chú, “Ta chỉ bàn về tôn chỉ kiếm pháp với cậu, không có ý gì khác, e là đạo trưởng đã nghĩ ngợi nhiều.”
Trì Thanh Ngọc ngơ ngác hồi lâu, thấp giọng đáp: “Cháu nghĩ rằng tiền bối muốn nói về chuyện của Hạo Nguyệt…”
“Từ trước tới nay, ta luôn tôn sùng nhân cách của tiền bối Hải Quỳnh Tử, Thần Tiêu cung cũng là nơi thanh tịnh, trước nay chưa hề có tin đồn không tốt gì. Lần này cậu đưa Hạo Nguyệt về nhà, ta sẽ ghi nhớ trong lòng. Nhưng lời trên giang hồ hỗn tạp, chỉ sợ sẽ có tin đồn đặt điều, thế nên ta không muốn nói nhiều them về chuyện này nữa. Chẳng hay ta nói như vậy, Trì đạo trưởng đã hiểu chưa?”
Gió lạnh từ trên núi thổi xuống thổi tung quần áo của Trì Thanh Ngọc, chàng đè tay lên bàn đá, chầm chậm nói: “Cháu hiểu. Nhưng thưa tiền bối, với em ấy, cháu không hề có nửa kiểm khinh bạc đùa giỡn…”
Lam Bách Thần cảm thấy nực cười: “Nếu quả thật cậu có ý đồ bất chính, ta đã lấy mạng cậu ngay hôm nay.”
Trì Thanh Ngọc cố chấp thưa: “Tiền bối, thật ra cháu có chuyện muốn xin phép. Cháu vào Hạo Nguyệt…”
Chàng còn chưa nói hết, Lam Bách Thần đã vung tay áo, nói như chém đinh chặt sắt: “Xin đạo trưởng đừng quên thân phận của mình. Ta không muốn nghe đến những lời tổn hại đến danh tiếng con gái của mình, cáo từ.”
Lời vừa nói ra, Lam Bách Thần không quan tâm Trì Thanh Ngọc vẫn còn ở trong đình, phẫn nộ bỏ đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...