Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Mỗi ngày trước khi đi ngủ, Trì Thanh Ngọc đều sờ tay chân nhỏ xíu của bé con. Nhớ lại lần đầu tiên chạm vào, chàng giật mình. Chàng chưa bao giờ đụng vào một đứa trẻ sơ sinh, không ngờ lại nhỏ nhắn mềm mại như thế. Ngón tay ngón chân chút xíu, da thịt mềm mại yết ớt, Trì Thanh Ngọc tỉ mỉ cẩn thận đếm từng chút, lại không dám dùng sức, sợ đứa bé bị đau.

Bé con lớn hơn một chút, thịt trên người nhiều hơn một tí, Trì Thanh Ngọc có thể cảm nhận con đang lớn lên một cách rõ ràng. Chàng cũng dè dặt sờ lên khuôn mặt đứa trẻ, mái tóc dày, cái tai nho nhỏ, khuôn mặt hơi nhăn nhăn, sau đó là cái mũi yếu ớt, đang khẽ chu miệng.

Lúc không có người làm, chàng từng do dư hỏi Lam Hạo Nguyệt: “Thằng bé có nhìn được không?”

Lam Hạo Nguyệt đang ôm con, nghe hỏi thế, không khỏi ngẩn ra, cúi đầu nhìn đứa con đang ngủ say, nói: “Con có thể mở to mắt đó.”

“À.” Trì Thanh Ngọc nói, lại ngồi yên không nhúc nhích. Lam Hạo Nguyệt nhẹ giọng bảo: “Trì Thanh Ngọc, con còn nhỏ lắm, chúng ta không biết con có nhìn được hay không, phải đợi một thời gian nữa mới hay…”

Trì Thanh Ngọc kinh ngạc ngồi ngẩn ra một lúc, đưa tay muốn sờ một cái. Nàng lại nắm tay chàng, đặt lên mặt con. “Chàng xem này, mắt con lớn lắm, lông mi thì dài.” Lam Hạo Nguyệt để chàng vuốt ve lên mi mắt bé con.

“Không sao đâu.” Nàng nắm chặt tay chàng mà nói, như nói với chàng, cũng như tự nhủ với mình.

***

Chàng đặt tên con là Du Nam. Rạch từng nét từng nét hai chữ này lên thẻ tre, đưa tới trước mặt Lam Hạo Nguyệt, Trì Thanh Ngọc mỉm cười nói: “Chờ con lớn, em dạy con viết chữ.”

“Vậy còn chàng?” Lam Hạo Nguyệt nhận thẻ tre nói.

“Tôi?” Trì Thanh Ngọc suy nghĩ một chút, “Miễn là tôi biết, cái gì cũng dạy cho con.”

Du Nam có đôi mắt trắng đen rõ ràng, trong suốt. Nhiều khi Lam Hạo Nguyệt tranh thủ Trì Thanh Ngọc không có ở trong nhà mà từng lấy ngón tay huơ huơ trước mặt con, hình như con có nhìn, nhưng chẳng bao lâu thì xoay mặt đi. Nàng cũng không biết rốt cuộc con có nhìn thấy hay không.

Thế nhưng nàng không dám nói những điều này trước mặt Trì Thanh Ngọc. Tuy chàng có nói, dù thế nào cũng sẽ yêu con của mình, thế nhưng nàng hiểu, chẳng có người cha người mẹ nào lại không mong con mình được khỏe mạnh đầy đủ.

Thời gian cứ thế mà trôi, lúc Du Nam đầy tháng, hai vợ chồng cùng hai vú già nấu mấy món ăn, coi như làm tiệc đầy tháng cho thằng bé. Trong bữa tiệc, Lam Hạo Nguyệt thay bộ quần áo màu xanh lục, tay áo thêu hoa văn hình ngỗng vàng. Thím Chu bế Du Nam tới, lúc thằng bé được mẹ ôm, cầm ống tay áo nàng, bỗng nhoẻn miệng cười.

Lam Hạo Nguyệt có thể nhận ra thằng bé đang nhìn hoa văn trên tay áo.

Nàng không để ý tới gì khác, vội vàng chạy như bay ra ngoài cửa, nói thật to với Trì Thanh Ngọc đang nấu nước: “Thằng bé nhìn thấy! Thằng bé có thể thấy!”

Trì Thanh Ngọc ngẩn ra, như không hiểu lắm vì sao nàng lại bỗng nói như vậy. Lam Hạo Nguyệt chạy đến bên cạnh chàng, cầm bàn tay nhỏ xíu của Du Nam chạm lên mặt Trì Thanh Ngọc. Đưa bé liền nhìn chàng, đôi mắt sáng ngời.

“Thật ư?!” Trì Thanh Ngọc giãn lông mày, nở nụ cười.

Ba tháng sau, Du Nam đã có nhận thức rồi. Nó thích vùi vào lòng mẹ, những khi khóc toáng lên, cha đến bế đi rồi, nó sẽ từ từ im lặng. Lam Hạo Nguyệt thấy hai vú già đã chăm sóc mình được lâu, nay con trai cũng lớn dần, nàng không muốn thêm phiền phức cho người khác, liền viết thư, nhờ hai người gửi cho bà ngoại giúp, sau đó cũng để họ về Thục Trung, không cần ở lại sơn cốc này nữa.

Hai vú già đi rồi, nơi này trở thành một thế giới riêng của hai vợ chồng và một đứa con. Lại đến cuối xuân năm sau, bọn họ dạy con học đi, cha nửa quỳ trong nắng ấm nghe tiếng, mẹ xoay người dìu con bước từng bước về phía trước, lúc la lúc lắc, lảo đảo ngả nghiêng, cuối cùng nàng cố tình buông tay, Du Nam liền vung tay nhào vào trong lòng Trì Thanh Ngọc.

“Ch… Cha…” Du Nam bé bỏng ôm chặt cha, gọi chàng trong nắng xuân ấm áp.

***

Năm tháng dằng dặc, thời gian trôi nhanh.

Ngày hè nắng chói chang, ve gáy hoài không dứt, bên cạnh con suối nhỏ trong suốt tới đáy, có một bé con chừng năm, sáu tuổi đang chống cằm ngồi dưới bóng cây. Áo ngắn màu xanh nhạt, cài áo hình hoa, ống quần được xăn lên, hai bắp chân trơn nhẵn, đầu ngón chân dính bùn đất. Tóc đen môi hồng, mắt sáng như sao, đầu hai búi tóc, cài hai ba đóa hoa nhỏ.

Cách đó không xa, Lam Hạo Nguyệt đang cầm cần câu, khom lưng ngồi chờ, đột nhiên có con cá nhỏ màu bạc nhảy lên mặt nước, nàng bất ngờ huơ tay, chụp giỏ cá tới, bọt nước bắn lên tung tóe. Con cá nhỏ kia trốn không thoát, cố sức vùng vẫy.

“Bắt được rồi bắt được rồi!” Đột nhiên bé con nhảy cẫng lên, nhào về trước người nàng, cầm giỏ cả cười mãi không dứt.


“Về nhà thôi.” Lam Hạo Nguyệt cười khanh khách nắm tay nhỏ kia, bé con lại nhất định đòi mở giỏ để nhìn một cái. Lam Hạo Nguyệt vội vàng nói: “Về nhà rồi xem, để lâu là cá sẽ chết khát mất.”

“Chết khát?” Bé con mở to hai mắt, rút bàn tay đã luồn vào trong, giật mình nói, “Vậy mẹ về cho nó uống nước hả?”

“Uống chứ, cho nó vào trong thùng nước là có thể uống no rồi.” Lam Hạo Nguyệt nói, một tay xách giỏ cá, tay kia nắm tay bé con đi vào sâu trong rừng đào. Đến trước nhà, nàng cho con cá nhỏ vào lu nước. Cá nhỏ đang hấp hối gặp được nước trong, nhất thời sống lại, bơi qua bơi lại trong lu nước.

“Mộng Mộng, sang đây xem này.” Lam Hạo Nguyệt kéo con tới, Mộng Mộng tò mò chìa tay, nhẹ nhàng sờ trên mặt nước. Cá nhỏ bị hoảng sợ, vội vàng trốn xuống dưới đáy nước, vì thế, lại chọc bé con cười khanh khách không ngừng.

Quay đầu, nằm trên vai mẹ, lén lút ghé vào tai nói: “Con cá anh nuôi hôm qua chết rồi, con nhìn thấy anh khóc nữa đó.”

Lam Hạo Nguyệt xoa mũi cô bé, cũng cố tình lén lút nói: “Mẹ cũng nhìn thấy.”

Mộng Mộng chớp chớp mắt, lại ghé tới tai mẹ, nói càng nhỏ hơn: “Nhưng mà cha không cho anh bắt nữa.”

“Cha sợ các con hại cá chết hết đấy.” Lam Hạo Nguyệt bế cô bé, sờ lên đầu ngón chân của con gái, nhíu mày nói, “Toàn là bùn, để mẹ tắm cho con.”

“Không cần, không cần tắm đâu…” Mộng Mộng đang vui vẻ bỗng dưng xấu hổ, níu chặt quần áo của mình muốn tránh khỏi vòng ôm của của Lam Hạo Nguyệt, thế nhưng đã bị mẹ bế được, cởi hết quần áo xuống.

“Trời nóng như vậy, phải tắm nhiều mới vui chứ!” Lam Hạo Nguyệt mặc kệ lời cầu xin của Mộng Mộng, múc nước dội lên người con bé. Mộng Mộng trần truồng dùng sức giãy dụa, chỉ chốc sau, búi tóc trên đầu đã rối bù, lệch qua một bên, lúc ẩn lúc hiện, hoa nhỏ cũng rớt xuống. Bé con đang ê ê a a làm nũng,

Lam Hạo Nguyệt bị con hắt nước, giả vờ tức giận cắp con trong vòng tay, nhíu mày nói: “Nếu còn không tắm thì mẹ đánh con!”

Lúc này, có tiếng bước chân truyền từ trong rừng tới, Trì Thanh Ngọc đang vác hòm thuốc đi tới phía này, tay phải cầm gậy, tay trái dắt một bé trai. Bé trai đi nhanh hơn chàng một chút, dẫn chàng bước đi, từ xa nhìn thấy cảnh hỗn loạn trước nhà, chỉ vào Mộng Mộng nói: “Cha, Mộng Mộng không mặc quần áo, mắc cỡ chết được!”

Mộng Mộng càng không chịu, hai đùi đạp lung tung, thế nhưng chẳng làm gì được mẹ. Trì Thanh Ngọc nghe thấy tiếng nước, không khỏi cười hỏi: “Lại đang tắm cho con bé à?”

“Vâng…” Lam Hạo Nguyệt vừa quay đầu đáp thì không ngờ Mộng Mộng đã thừa dịp nàng không để ý mà vùng chạy mất dạng. Trần chuồng chạy vào phòng nhỏ, cố gắng đẩy cửa, tự che mắt, gào toáng với hai cha con bên ngoài: “Hai người mới mắc cỡ chết được, không biết xấu hổ! Trì Du Nam, em không cho anh chơi cá nhỏ nữa!”

***

Tuy nói thế nhưng cuối cùng cô nhóc vẫn chẳng thoát được mẹ, vẫn phải ngoan ngoãn bị lôi đi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới. Khi bé con thay quần áo xong thì Du Nam đã phát hiện ra con cá nhỏ vừa mới bắt được kia, ngồi xổm bên cạnh lu nước, cầm cọng cỏ nghịch nó. Vì thế, hai cái đầu nhỏ ngồi đối diện nhau, đầu chạm đầu, đôi mắt đen nhánh, đuổi mắt theo cá nhỏ đang bơi vòng vòng.

Nhìn đến xuất thần, vẫn còn ở trong câu chuyện cũ, một nói đông một nói tây, hoàn toàn chìm vào trong thế giới của bản thân. Mãi đến khi trên trời vang ầm ầm, Trì Thanh Ngọc mới gọi hai con vào nhà. Chẳng bao lâu, mưa như trút nước, tưới ướt khiến cả núi như đang bốc hơi, mùi hơi đất cỏ cây ngày càng nồng.

Cơn mưa này rơi lâu quá, con suối trong núi chảy siết, sang ngày hôm sau vẫn thi thoảng có trận mưa rào. Du Nam vốn định mang Mộng Mộng ra ngoài nhưng lại bị mẹ mắng một trận, bảo là đất đầy nước, sẽ làm bẩn quần áo, thế nên lại thôi. Mấy ngày bình thường, Du Nam thích vào rừng đào măng nhất, bây giờ ở ngây trong nhà, ngoại trừ giúp cha nghiền thuốc, chẳng đi đâu được cả, không khỏi thấy chán chường. Mộng Mộng không nghĩ thế, mẹ đang thêu hoa trong phòng, cô bé dời băng ghế tới bên cạnh nhìn những thứ hồng hồng xanh xanh kia, thi thoảng mẹ lại cho cô bé chút tơ hay hạt châu là con bé có thể tự chơi lâu lắm.

Trì Thanh Ngọc biết Du Nam không chịu yên tĩnh, liền dặn dò con trai phải đọc nhiều sách, Du Nam đành cầm sách ngả lên ghế nhỏ để đọc. Nhưng đọc được một chút lại nghĩ, nấm trong rừng có đang lớn lên không nhỉ, chim nhỏ trong tổ chim bên đầm thế nào rồi, chúng có bị mưa xối chết chăng…

Vất vả lắm mới chờ được tới ngày thứ ba, trời trong quang đãng, Du Nam thức dậy thấy trời nắng ráo, lập tức nhảy cẫng lên, thậm chí còn không mặc quần áo đàng hoàng, vừa mở cửa sổ ra xem, thấy núi xanh biêng biếc, tràn đầy sức sống.

Thế là reo hò mãi, không đợi cha cho phép đã vác sọt trúc trên lưng, vào rừng hái rau dại.

“Con đọc sách thế nào rồi?” Trì Thanh Ngọc ở sau hỏi.

Du Nam chạy biến, “Đọc ngược lại cũng được ạ!”

Nó chạy lăng xăng trong rừng rất lâu, đương nhiên cũng không quên trèo lên cây xem chim non thế nào, tiếc là trong ổ chim trống không. Thì ra trước khi trời mưa chúng đã bay đi, chỉ còn mấy sợi lông vũ thật dài. Du Nam nhặt lông vũ về nhà, trong lòng không khỏi thấy mất mát, nhưng cũng mừng thầm cho lũ chim non.

Về đến nhà, nó nhận ra không có mẹ ở đây, thì ra mẹ đã mang dược liệu lên trấn trên rồi. Nó đang muốn đưa lông vũ cho em gái chơi thì bị cha gọi tới, nói rằng muốn kiểm tra xem nó đã đọc được bao nhiêu sách rồi.


Du Nam đã dự liệu được từ trước, bắt chéo hai tay ra sau lưng, trả bài lưu loát được hơn phân nửa, thế nhưng khi sắp kết thúc thì khựng lại, dù khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhưng cũng không nhớ ra nổi câu tiếp theo là gì. Nó biết bình thường cha rất dịu dàng, thế nhưng mỗi khi nghe nó đọc thuộc lòng thì cực kì nghiêm khắc, không khỏi lén đưa mắt nhìn cha.

Đúng là chàng đang từ từ ngồi thẳng lưng, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại.

“Tại sao mấy hôm trước đã bảo con đọc sách mà đến bây giờ vẫn không thuộc?” Trì Thanh Ngọc trầm giọng nói.

“Con thuộc rồi, chỉ là quên thôi.” Du Nam lí nhí, di di mũi chân.

Trì Thanh Ngọc càng không vui, “Nếu đã thật sự thuộc rồi thì sẽ không quên. Lúc sáng gọi con, con còn nói có thể đọc ngược, không chờ cha hỏi lại đã bỏ chạy rất nhanh, bây giờ thì sao?”

“Con, con thuộc rồi thật mà…” Du Nam hơi dẩu môi, lúc này thấy có một cái đầu nhỏ, trên đó là hai búi tóc con con, đích thị là Du Mộng. Chẳng biết cô bé thức dậy từ khi nào, nghe thấy đối thoại của cha và anh, liền nhón chân trộm quyển ‘Thiên tự văn’ trên bàn, mở tới trang kia, đứng giơ ra cho anh nhìn lén.

Ban đầu Du Nam vui lắm, nhưng sau đó càng sốt ruột, lắc đầu liên tục với em gái, ý bảo mau mang sách về phòng đi. Du Mộng chớp chớp mắt, tưởng rằng anh lắc đầu vì không thấy rõ, thế là liều mạng bước lên trước một bước. Cô bé tưởng mình rón rén lắm rồi, ai ngờ Trì Thanh Ngọc đã sớm phát hiện, đến khi cô bé vừa nâng chân lên thì đột nhiên vòng tay bắt lấy con gái, hỏi: “Con đang làm gì?”

Cô bé bị giật mình, quyển sách trên tay rơi xuống đất. Du Nam vội vàng xông tới muốn giấu đi, Trì Thanh Ngọc trầm giọng gọi: “Du Nam!”

“Dạ?” Du Nam nơm nớp dừng tay, đành phải nộp sách cho cha.

“Thảo nào không thuộc nổi, luôn nghĩ tới đường ngang ngõ tắt! Còn dám gạt cha?” Làm cha tức giận, gạt sách qua một bên, mỗi tay một đứa, Trì Thanh Ngọc mang hết cả hai ra ngoài cửa.

***

Dưới bóng cây, có hai cái bóng nho nhỏ đang ngồi chồm hổm bên lu nước. Vẫn được ăn cơm, có điều cha luôn nghiêm mặt, tụi nó không dám ăn nhiều, thậm chí cũng dè dặt chẳng dám cắn vài miếng bánh ngọt mẹ để cho cầm lên rồi đặt xuống.

Sau khi ăn cơm xong, cha quăng cho một câu: “Đi rửa chén.”

Không có đường nào xin tha, anh trai mang em gái, mặt mày xám xịt đi rửa chén. Sau khi làm xong, vào lại phòng thì thấy cha mang bộ bàn ghế nhỏ ra, trên bàn có một đống mảnh giấy viết chữ.

“Luyện viết.” Cha đã lấy sẵn bút cho tụi nó, bản thân đi qua một bên, lại bổ sung: “Ba mươi cái, thiếu một chút cũng không được, mẹ về rồi thì kêu mẹ đến xem, không đẹp thì viết lại.”

Du Mộng mém khóc, Du Nam ủ rũ, không dám viết ẩu nữa, đồ lại theo bảng chữ mẫu một cách rất cẩn thận.

Trì Thanh Ngọc nghe tiếng hai đứa nhỏ đang ngoan ngoãn viết chữ, mới đóng cửa đi đón Lam Hạo Nguyệt. Chàng vừa đi, Du Mộng đã thở phì phò nói: “Đều tại anh hết, em có lòng tốt cho anh xem sách, anh còn hại em bị cha phạt.”

“Anh… Anh biết cái gì cũng không gạt nổi cha đâu.” Du Nam uể oải nói.

“Sau này không bao giờ giúp anh nữa hết!” Du Mộng tức tối viết chữ, cảm thấy mặt ngưa ngứa nên đưa tay gãi gãi. Du Nam vừa ngẩng đầu nhìn cô bé, không kiềm mà bật cười ha hả.

“Cười gì thế?” Bé con càng tức tối.

“Mèo… mèo mướp…” Du Nam cười nắc nẻ, chỉ vào mặt em. Du Mộng nhăn nhăn mũi, chạy vào phòng mẹ kiễng chân tìm gương thì mới phát hiện trên mặt mình toàn vết mực, không khỏi tức giận, lạch bạch chạy tới trước bàn, hung dữ nói với anh: “Anh vẽ lên mặt em phải không?”

Du Nam sửng sốt: “Anh không làm gì hết, rõ ràng do tay em dính mực nên tự làm mèo mướp.”

“Tại anh tại anh hết!” Thật ra Du Mộng cũng thấy tay mình có vết đen, nhưng cảm thấy không xuống nước được, liền òa khóc nức nở. Cô bé vừa khóc, lại không kiềm được đưa tay quẹt nước mắt, thành ra cả khuôn mặt lấm lem mực, chỗ trắng chỗ đen, chẳng ra dạng gì cả.

Du Nam múc nước muốn rửa cho em nhưng cô bé không nghe, chỉ một mực khóc thút tha thút thít, sau đó giơ tay đánh anh trai mấy cái. Du Nam thấy quần áo của mình bị dính mấy dấu móng tay đen thui, không khỏi tức giận đẩy cô nhóc qua, hai người anh đẩy em em đẩy anh, nháy mắt thành đánh nhau to, giấy bút mực bay đầy, mực văng khắp nơi.


Chỉ lát sau, Lam Hạo Nguyệt và Trì Thanh Ngọc đã trở về, từ xa nghe thấy tiếng đùng đoàng trong nhà. Vừa mở cửa ra, thấy giấy rách đầy đất, bàn lệch qua một bên, trên mặt Du Nam có mấy vết hồng hồng. Tóc tai Du Mộng thì bù xù, khuôn mặt nhỏ nhắn đen thui, nước mắt nước mũi ròng ròng khiến Lam Hạo Nguyệt nhìn mà phát hoảng.

“Sau này đừng để tụi nó ở nhà một mình nữa!” Lam Hạo Nguyệt vừa đuổi đánh hai đứa bé vừa quát Trì Thanh Ngọc.

“Sao lại trách tôi?!” Trì Thanh Ngọc cũng giận, dựa vào âm thanh để túm được Du Nam đang chạy lung tung, dạy cho một bài học. Du Nam ứa nước mắt đứng ở góc tường, cảm thấy mình đúng là xui xẻo.

***

Bị cha phạt viết chữ, bị em gái đổ oan, cuối cùng còn bị mẹ đánh cho một trận, sau bữa cơm tối nay, Du Nam vẫn rầu rĩ không vui. Ngay cả Lam Hạo Nguyệt ở ngoài gọi đi đếm sao mà nó cũng không chịu, trốn một mình trong phòng, nghe thấy bên ngoài mẹ và em gái đã hòa thuận với nhau từ lâu, đang cười hi hi ha ha bên ngoài, càng cảm thấy mình là người bị oan uổng nhất trên đời.

“Có phải con nít ba bốn tuổi nữa đâu, sao thì có gì hay ho mà đếm!” Nó lầm bầm tức tối, trùm chăn che quá đầu.

Trong phòng rất oi bức, thế nhưng nó không chịu ra ngoài, cảm thấy đã mất hết mặt mũi rồi. Đang mơ mơ màng màng sắp ngủ thì hình như nghe thấy tiếng cha đang gọi mình. Nó không muốn mở mắt, lại càng không muốn trả lời. Sau đó lại cảm thấy cha đang sờ mặt mình, vừa vặn trúng chỗ bị em gái cào, Du Nam không kiềm được mà rụt người lại.

“Đau không?” Hình như cha biết nó không ngủ say.

Nó cắn môi, cố tình không nhúc nhích. Hốc mắt hơi ươn ướt.

Cha thở dài một hơi, lại tự nói: “Con đừng buồn, con là anh trai, phải rộng lượng một chút.”

Du Nam vẫn không đáp, cha giúp nó xếp lại áo ngoài đã cởi ban nãy, ngồi bên cạnh nó thật lâu, thấy nó vẫn không lên tiếng mới chầm chậm bước ra ngoài.

Nó quay đầu, nhìn bóng lưng của Trì Thanh Ngọc, hơi hối hận vì ban nãy đã không để ý cha.

***

Hôm sau lúc vừa tỉnh dậy thì nó đột nhiên thấy ở bên gối bỗng có một cái túi thơm rất lộng lẫy. Du Nam chưa bao giờ nhìn thấy thì gì đẹp như vậy ở nhà, nó dụi dụi mắt, chắc chắn đây là sự thật mới cầm túi kia lên.

Bên trong nặng trịch, tròn tròn, chẳng biết là gì.

Nó tò mò nhón tay vào, chạm vào một vật hình tròn lạnh lẽo. Lấy ra xem, là một hạt ngọc trong suốt lóng lánh, lấp lánh ánh sáng kì lạ.

Cái đầu nhỏ lại lấp ló ngoài cửa, Du Mộng làm mặt quỷ cười với nó.

“Đây là gì thế?” Nó quên ‘thù hận’ ngày hôm qua rồi, hỏi em gái.

Cô nhóc che miệng, chỉ ra bên ngoài, thì thầm: “Mẹ mang quần áo dày của mùa đông đi phơi mốc, em thấy trong rương có cái này nên lấy tới cho anh chơi đó.”

“Cha đâu?” Du Nam tỉnh ngủ rồi, hỏi.

“Đi xem bệnh cho người ta rồi.” Du Mộng nói xong, lại kéo tay anh trai.

Du Nam hơi do dự một chút, rũ mắt, nắm bàn tay bé nhỏ của cô nhóc. Em gái mang nó vào phòng cha mẹ, Lam Hạo Nguyệt đang giặt quần áo ở bên bờ đầm, rương to đang được mở nắp, trong đó, ngoại trừ mấy thứ linh tinh thì còn có một cái bọc dài dài.

“Nhìn nè, đây là cái rương báu chỗ em phát hiện ra viên ngọc đó.” Du Mộng thì thầm nói.

Cô bé trèo lên băng ghế, kéo Du Nam theo. Hai đứa nhóc tò mò nhìn vào rương, lại bị thứ trong cái bọc màu xanh kia thu hút. Vết thương cũ của Du Nam vẫn còn, không nhịn được muốn đưa tay sờ sờ thì Du Mộng đã chủ động ôm cái bao kia, nói: “Cho anh nè, nếu cha mẹ biết thì cứ nói là do em lấy.”

Du Nam đỏ mặt, nhận cái bọc dài dài trong lồng ngực cô nhóc. Lặng lẽ mở lớp vải xanh ra, hai cái đầu chụm lại.

Trong lớp vải xanh kia là một thanh bảo kiếm có hai màu xanh trắng giao nhau.

Hoa văn uốn lượn, tua kiếm màu trắng tuyền.

Cố gắng rút kiếm, dù chỉ lộ mấy tấc thân kiếm thôi, thế nhưng ánh sáng chói lòa xuất hiện làm lóa mắt hai đứa nhỏ.

“Òa!” Bọn nhóc không nhịn được mà khẽ hô.


“Hai con đang làm gì đó?” Đột nhiên có giọng nói của Trì Thanh Ngọc truyền đến từ ngoài cửa.

Hai đứa nhỏ giật mình, không để ý, làm rớt bảo kiếm xuống đất. Du Nam vội vàng nhặt lấy thì Trì Thanh Ngọc thì đã đi qua. Du Mộng giữ chặt ống tay áo của cha, cuống lên nói: “Đừng đánh anh mà, do con gọi anh đến xem bảo bối đó!”

“Bảo bối?” Trì Thanh Ngọc khẽ nhíu mày, ngồi xổm xuống bế cô nhóc, “Trong nhà này làm gì có bảo bối gì? Các con lại ầm ĩ nữa rồi!”

“Bảo bối thật đó!” Du Nam lấy viên ngọc kia ra, đưa cho Trì Thanh Ngọc, lại ôm Cổ kiếm đưa cho chàng. “Cha ơi, viên ngọc này là của mẹ hả? Bảo kiếm này, là của cha hả? Con nhìn thấy mấy người hát hí khúc ở trấn trên cũng có bảo kiếm, nhưng mà thanh này sáng hơn của bọn họ nhiều!”

Trì Thanh Ngọc ngẩn ra, miếng ngọc trong lòng bàn tay mang tới cảm giác lành lạnh. Cảm giác lành lạnh ấy từ từ xâm nhập vào xương cốt, quanh quẩn trong kinh mạch, như thuận theo mà đến, có một cỗ chân khí dâng khắp toàn thân, như hàng ngàn vạn mầm cây đang lớn lên theo xuân đến, được hồi sinh một lần nữa.

Chàng đưa tay mơn trớn vỏ kiếm, cảm giác quen thuộc truyền từ đầu ngón tay tới khiến chàng gần như nghẹn thở.

Chàng không tự chủ siết chặt chuôi kiếm, trong đầu, đột nhiên xuất hiện rất nhiều âm thanh, có lúc rõ ràng, lúc lại mơ hồ, khi thì rất xa xăm, đều quanh quẩn cùng một chỗ, khó xua đi.

— Trì Thanh Ngọc, em thích chàng.

— Trong lòng tôi, em cũng không giống người khác.

— Xin lỗi, Hạo Nguyệt… tôi không bảo vệ được em…

— Mày là nghiệt chủng, vì sao vẫn còn sống trên đời này?!

— Em, chờ chàng trở về.

… Đủ loại âm thanh ập tới như thủy triều, chàng chỉ cảm thấy đầu mình như bị bóp nát, đột nhiên nhắm chặt hai mắt. Trong bóng đêm, có tiếng trẻ con non nớt gọi chàng.

“Cha ơi, cha ơi!”

Bỗng dưng chàng bị chấn động, hai đứa trẻ dùng sức kéo tay chàng, có vẻ đã bị dọa một trận.

Trì Thanh Ngọc chầm chậm ngồi xuống, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Cha ơi, có phải cha lại tức giận nữa không?” Du Nam nơm nớp nói, “Sau này con sẽ nghe lời cha…”

Trì Thanh Ngọc run lên: “Không phải, chỉ là, sau này hai con không được tự tiện lục đồ của người lớn nữa.”

“Con biết rồi, con không dám nữa đâu.” Khuôn mặt hai đứa trẻ tái nhợt, ôm chặt cánh tay chàng không buông.

“Được rồi, không sao đâu, hai con ra ngoài đi.” Trì Thanh Ngọc nói rồi đứng dậy. Du Nam dắt Du Mộng lặng lẽ rời khỏi phòng, đi tìm mẹ.

Trong phòng, chỉ còn một mình Trì Thanh Ngọc cầm Thần châu và Cổ kiếm, đứng lặng một hồi lâu.

Lam Hạo Nguyệt nghe con nói, vội vàng chạy về, thấy chàng im lặng đứng một mình trong phòng, trong lòng càng cả kinh. Nàng nhìn tua kiếm đang rũ xuống, lo lắng đi tới phía chàng, gọi: “Thanh Ngọc.”

Trì Thanh Ngọc khẽ ngẩng đầu, như vừa được âm thanh này đánh thức từ trong giấc mộng. Chàng hít một hơi thật sâu, khẽ mỉm cười, “Sao em đã vào nhà rồi?”

“Em, em nghe bọn nhỏ nói, tụi nó lấy cái gì vậy…” Nàng vẫn nhìn chằm chằm vào kiếm trong tay chàng.

“À, đúng rồi, sau này phải cất kiếm này cho kĩ, không thì rất nguy hiểm.” Chàng nói xong, tra kiếm vào vỏ, bỏ dưới đáy rương. Lại cầm viên ngọc trong túi, hỏi: “Đây là thứ sư phụ cho em à?”

“Dạ đúng…” Lam Hạo Nguyệt nhìn chàng, mơ hồ cảm thấy thần sắc chàng có vẻ dị thường.

Trì Thanh Ngọc vuốt cằm nói: “Vậy thì cất kĩ đi, tránh để mất.”

Trong lòng Lam Hạo Nguyệt hơi hỗn loạn, Trì Thanh Ngọc lại bình tĩnh cất hạt ngọc vào thùng, sau đó thì đóng lại. Ở bên ngoài phòng, Du Nam và Du Mộng đang ghé mặt ở cạnh cửa, thấy hình như cha mẹ không nổi giận, lại len lén nhìn nhau, hai đứa gật đầu nghiêm túc với nhau một cái.

“Hạo Nguyệt, đi nào, tôi cùng em phơi quần áo.” Trì Thanh Ngọc nắm tay nàng, cười nhạt nói.HOÀN.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui