Một Hai Ba Bốn Năm Sáu Bảy FULL


Khi cùng Mễ Chu ăn cơm, Trịnh Viễn rốt cục nhớ tới mình lâu rồi chưa cập nhật cái gì lên blog, trong di động của Trịnh Viễn đã chặn thông báo từ blog, cho nên nếu không đăng nhập sẽ không biết tình hình của blog, nếu một khoảng thời gian quá lâu chưa đăng nhập, lượng tin tức thông báo ùa đến đủ để đạp chết điện thoại..
Vừa nghĩ đến đây, liền tạm biệt Mễ Chu, vừa về đến nhà, Trịnh Viễn liền mở máy tính, quyết định dùng máy tính đăng nhập trước, kết quả lượng thông báo đúng như dự đoán, lượng fan tăng lên khá nhiều, Trịnh Viễn còn hoài nghi đây không biết có phải là blog của mình hay không nữa.
Góc bên phải màn hình hiện lên một loạt số liệu khổng lồ, Trịnh Viễn cũng chẳng muốn liếc nhìn, đối với con số tăng lên như vậy Trịnh Viễn cũng không quá để ý, chỉ có cảm giác lượng fan của mình tăng lên có phần hơi khoa trương.
"Mình nhớ mấy hôm trước mới chỉ có vài vạn người thôi mà...."
Trí nhớ của Trịnh Viễn cũng không tốt lắm, lúc hắn và Mễ Chu cùng vào bệnh viện lượng fan lúc đó khoảng mười vạn, thời điểm ấy, hắn cảm giác lượng fan của mình đã bão hòa, kế tiếp chỉ có thể giảm chứ không thể tăng.
Nhưng phỏng chừng hắn đã đoán sai, khi công ty Warner tuyên bố 'Phong Cực' được chuyển thể thành điện ảnh, hơn nữa khi công bố ca khúc chủ đề và dàn diễn viên chính, rõ ràng trong giới giải trí đã dậy lên sóng to gió lớn.
Một tác phẩm truyện tranh được chuyển thể thành phim điện ảnh, nhận được quá nhiều tán thưởng, dù sao truyện tranh vốn luôn luôn tươi trẻ, mà xuất bút tạo hình nhân vật đều hoàn mỹ, xinh đẹp.
Nhưng 'Phong Cực' lại hoàn toàn đi ngược lại với phong cách ấy, trong đó lão đại của mạng lưới tình báo cư nhiên còn giao cho ảnh đế Hạ Ẩn, Hạ Ẩn năm đó xuất phát cũng từ một bộ phim nói về hắc đạo, hiện nay lại là diễn viên hạng A, vô luận là xét về khí chất hay ngoại hình đều sát với nhân vật Lý lão đại trong 'Phong Cực'.
Sau đó các nhân vật khác cũng lần lượt được công bố, mặc dù có một bộ phận nhỏ đưa ra dị nghị, nhưng sau khi tạo hình được công bố, đại đa số đều chờ mong bộ phim được ra mắt.

Cùng lúc đó các tác phẩm khác của Lộ Mang cũng bắt đầu được tiêu thụ, vì thế cho nên hoàn toàn có thể giải thích được tại sao khi Trịnh Viễn mở blog ra lại phát hiện lượng fan của mình đã tăng lên đến năm mươi vạn.
Đương nhiên một người đạt được thành tựu trong lĩnh vực của mình nếu không cao hứng thì là nói dối.


Trịnh Viễn ngồi ở ghế làm việc xoay vài vòng, đem tin vui hòa tan trong cơ thể một chút, một khi đăng thông báo "Trịnh Viễn chính là Lộ Mang" không biết lượng fan có giảm đi không.
Trịnh Viễn nghĩ nghĩ, vẫn là gọi điện cho Khưu Tuyền, Khưu Tuyền tiếp điện thoại rất nhanh nhưng không khó để Trịnh Viễn có thể nghe ra, thanh âm của Khưu Tuyền vô cùng mệt mỏi.
".........Đại thần, chào anh a."
"Khưu Tuyền," Trịnh Viễn định khoe chút thành tựu nhưng lại nuốt trở vào, "Cậu làm sao thế? Hạ Ẩn làm gì cậu?"
Thời gian Trịnh Viễn ở trong bệnh viện, mỗi lần Khưu Tuyền cùng Trịnh Viễn bàn bạc công việc y luôn không nhịn được chửi bới Hạ Ẩn vài câu, nói cái gì mà luôn nhìn mình chằm chằm đăm chiêu, nói Hạ Ẩn luôn nói những điều khó hiểu, luôn quấn lấy chính mình mặc kệ mình đang bận vắt chân lên cổ, Trịnh Viễn luôn cố nén cười khuyên bảo tiểu trợ lý của mình, bây giờ đang trong giai đoạn hợp tác với Hạ Ẩn, có thể phối hợp thì phối hợp, không muốn cũng không cần tự ép mình..
Tuy Trịnh Viễn nói như vậy, nhưng hắn biết, với tính cách của Khưu Tuyền, thà rằng để bản thân chịu ủy khuất cũng không bao giờ tùy ý làm tổn lại lợi ích của Lộ Mang, cho nên khi ở cùng Hạ Ẩn, Khưu Tuyền luôn luôn nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

Nhưng Trịnh Viễn biết, dù Khưu Tuyền chịu ủy khuất, cũng luôn luôn vui vẻ, không bao giờ như lúc này, chẳng còn chút khí lực, dù sao trong ký ức của mình cũng là lần đầu tiên.
Nếu dựa theo trước kia, Trịnh Viễn nói trêu chọc như vậy, Khưu Tuyền ngay lập tức sẽ bật dậy mà chống trả quyết liệt, cái gì mà anh mới bị Hạ Ẩn làm gì gì, cái gì mà Lộ đại thần đang thu phục Tiểu Mễ Cháo abc...!xyz....!a ha ha....
Nhưng hôm nay, Khưu Tuyền chỉ chậm rãi ừ hử rồi từ từ nói một câu: ".....!Là tôi làm gì hắn a."
Trịnh Viễn cả kinh, "Khưu Tuyền không thấy cậu thể hiện a! Được đấy!".

Cop qua cop lại, ????rở lại ????ra????g chí????h [ ????Ru????????R???????? E????﹒V???? ]

Thanh âm của Khưu Tuyền a ha ha mấy tiếng, chắc lại là cười khổ rồi, "Đại thần, không phải tưởng tượng nhiều....!Vẫn là nói chuyện của anh đi, nếu không có chuyện gì thì chẳng bao giờ gọi điện đâu."
"Ừm," Trịnh Viễn xem như đồng ý với ý kiến của Khưu Tuyền, cũng không khách khí mà há miệng nói: "Fan của tôi tăng lên năm mươi vạn."
".....Thế cũng không sai, về sau không cần lãng phí thời gian xem bình luận, mấy cái đấy toàn những lời vô nghĩa."
"Tôi vừa mới xem bình luận, có người nói vô cùng thích 'Thiên phàm quá tẫn' a."
".......Sau đó a."
"Sau đó tôi nghĩ," Trịnh Viễn chống cằm, trong giọng nói nghe có chút đùa cợt, "Hay là cho ngừng 'Phong Cực', bắt đầu vẽ 'Thiên phàm quá tẫn' thì sao nhỉ."
"Đại thần, you must be jocking....." Thấy Trịnh Viễn mãi không nói gì, Khưu Tuyền bắt đầu luống cuống, y cho rằng Trịnh Viễn thật sự muốn dừng 'Phong Cực' lại, bắt đầu vẽ cái gì mà thiếu niên tươi mát, mọi chuyện liên quan đến Hạ Ẩn được ném lên chín tầng mây, không ngừng điên cuồng hét lên trong điện thoại, "Đại thần anh phải suy nghĩ thật kỹ chuyện này, nếu ngừng phát hành 'Phong Cực' chúng ta sẽ thiệt thòi biết bao nhiêu a, trong khi đó 'Phong Cực' đang phi thường tốt mà...!!!!!!!"
"Tôi chọc cậu chơi thôi a."
Không đợi Khưu Tuyền nói xong Trịnh Viễn liền nói một câu như vậy, không nặng không nhẹ, sau đó theo như kinh nghiệm hợp tác làm việc lâu năm, Trịnh Viễn nhanh chóng đem điện thoại ra xa khỏi tai, quả nhiên nghe thấy tiếng gầm thét của Khưu Tuyền, "Đại thần, anh đùa giỡn tôi như vậy hay lắm sao!!!!!!!!!!"
"Đừng nóng giận, đừng nóng giận," Trịnh Viễn lặp lại câu nói xem như an ủi, "Tôi chỉ không quen thấy bộ dáng hữu khí vô lực của tiểu trợ lý của mình thôi, cậu xem, cậu nói như vậy, không phải đã tốt hơn nhiều rồi sao..."
Khưu Tuyền ngừng một chút, y hiểu rõ phương thức nói chuyện của Trịnh Viễn, hắn nhói như vậy, chính là đang cổ vũ y, Khưu Tuyền cười cười, nhưng nhanh chóng đem ý cười thập phần có cốt khí này nuốt vào, sau đó hướng ống nghe không ngừng hét, "Đại thần, anh nhanh đi vẽ tranh đi, đừng tưởng lúc này rảnh rỗi nhá, vẽ tiếp đi, vẽ tiếp đi, nhớ gửi bản sao vào hòm thư cho tôi, nhớ đấy, bản sao!!!!!!!!!"
"Bốp" – Trịnh Viễn cúp điện thoại.

Lời nói của Khưu Tuyền giống như lời chú cổ, khiến đầu óc Trịnh Viễn loạn hết cả lên, muốn xua đi mà không được, đành ngoan ngoãn mở hộp dụng cụ vẽ tranh, bất quá, đã cầm bút thật lâu cũng không vẽ được cái gì, tắt phần mềm, lại lên blog.
Hắn lên trang web chính thức của Warner đọc tin tức, sau đó lại gửi tin nhắn cho ai đó, vì thế tâm tình trở nên tốt hơn, một lần nữa mở phần mềm vẽ tranh ra, mãi cho đến khi cách vách có người ngủ trưa thức dậy, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng Mễ Chu gào khóc kêu lên...
Tâm tình của Trịnh Viễn tốt đến cực điểm.
Trong khoảng thời gian này ai cũng không biết Lộ Mang đi nơi nào, cho dù người biên tập thân cận với Lộ đại thần cũng chỉ lên blog thông báo tạm dừng 'Phong Cực', bất quá thảo luận bên dưới vô cùng hàm hồ, nên Khưu Tuyền cũng chỉ nói đại thần có nguyên do cá nhân mà tạm dừng 'Phong Cực', nhưng vẫn có truyện khác thay thế.
Mễ Chu khi biết tin này, trong lòng vô cùng lo lắng, cũng muốn gửi tin nhắn hỏi thăm một chút tình hình gần đây, lại sợ hãi quấy rầy đến đại thần, mỗi một lần định gửi tin nhắn lại do do dự dự, không biết nên gọi vị trí của mình bên cạnh đại thần là gì.
Nếu là một fan đơn thuần....." Mễ Chu có chút không cam lòng, đại thần gửi tin nhắn riêng cho mình à...
Nếu nói là bạn bè....? Nghĩ tới đây Mễ Chu lại muốn trút giận, làm sao mà coi như bạn bè được, nói không chừng đại thần đã quên mình từ bao giờ rồi ấy chứ.
Kỳ thật về Lộ Mang, Mễ Chu có rất nhiều điều muốn nói với hắn, thứ nhất là cảm tạ đại thần đã chỉ định y là người chế tác âm nhạc cho 'Phong Cực', cảm tạ hắn đã tin tưởng chính mình, lúc bàn giao ca khúc, ngày nào Mễ Chu cũng nghĩ rất nhiều, trừ bỏ Trịnh Viễn, y chưa hỏi đại thần, không biết có thích ca khúc này hay không.
Kết quả là hôm nay sau khi ngủ trưa dậy, Mễ Chu mơ mơ màng màng lên blog, nhìn thông báo biền cảm giác có chuyện lạ, quả đúng là đại thần.
Khi đó đại thần cập nhật trạng thái là, "Ta rất thích ca khúc chủ đề, cảm ơn ngươi" cùng với @Tiểu Mễ Cháo.
Sau khi Mễ Chu thấy rõ rồi, dụi dụi mắt, dụi dụi mắt, sau đó học đòi Lang Nhân (người sói, cơ mà bạn thích để lang nhân, nghe nó xuôi xuôi tai làm sao ấy), hưng phấn mà tru lên vài tiếng.
"Oa ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~"
Trịnh Viễn cập nhật trạng thái xong liền chăm chỉ đi vẽ tranh, hắn hiện tại đang chăm chỉ làm việc, bây giờ cũng tính như là đã có vợ rồi, sau này phải kiếm tiền mua sữa cho bảo bảo, (hự hự) cuộc sống sau này phải làm trụ cột gia đình, vì thế liền tắt blog, không hề biết rằng nhờ sự châm lửa của hắn mà trên internet lại bắt đầu một hồi tinh phong huyết vũ.
Đây là thông tin đầu tiên sau hai tháng Lộ Mang mất tích, mặc dù đại thần luôn không rõ hành tung, nhưng đi liền một lúc hai tháng là chưa từng có, nhóm fan nhao nhao ngờ vực vô căn cứ, đại thần có phải đã xảy ra sụ tình gì.
Kết quả sau bao ngày giang hồ đồn đại, mãi đến hôm nay đại thần rốt cục cũng cạp nhật trạng thái, nội dung cũng chẳng có gì đáng để bà tám, bất quá người được tag cùng theo trạng thái trên blog thật khiến cho người ta mơ mơ hồ hồ, miên man bất định.

Tính cả trạng thái này, trên blog của Trịnh Viễn đã có 3 điều liên quan đến "Tiểu Mễ Cháo", rất có không khí màu hồng, rất nhiều fan đã liên tưởng đến đại thần trong truyện tranh cùng viên bông nhỏ trong đoản thiên kia, rồi lại liên tiếp các hành động bất thường của Lộ Mang khiến cho cả đám hưng phấn không thôi.
Đương nhiên, phấn hồng vừa nảy sinh, có người chợt hỏi tại sao Lộ Mang lại muốn quan tâm đến Tiểu Mễ Cháo này, lúc trước còn nói "Không cần náo loạn", hiện tại bao chuyện cũ bị moi ra bàn luận.
Bất quá phấn hồng không lan được bao xa liền bị đại đa số ánh mắt nhân sỹ chính nghĩa đàn áp lại, chủ yếu đều nói là "Mắt của các ngươi mù sao, ca khúc chủ đề là do người có ID Tiểu Mễ Cháo viết, cảm tạ tác giả không phải là chuyện bình thường sao?"
Lúc này mọi người mới chú ý tới, nguyên lai người trước kia từng là một fan của đại thần lại là một tay viết nhạc cừ khôi trong giới âm nhạc, tùy tiện tìm trên mạng đều có thể thấy các ca khúc quen thuộc, nhất là ca khúc chủ đề của 'Phong Cực' này, thật sự là quá tuyệt vời.
Nhóm fan lại ngay lập tức gào khóc nói, hóa ra trên thế giới này chỉ có đại thần mới có thể cùng một chỗ với đại thần mà thôi.

Thời điểm Trịnh Viễn nghỉ ngơi, tùy ý nhìn qua vài bình luận, mừng rỡ tựa như một con hồ ly vừa trộm được gà.
Cầm lấy bút, tiện tay vẽ trên giấy một hình minh họa, là một chú chó giống Labrador, đang ngậm một cây bút, đang bước từng bước nhỏ về phía trước, chú chó đang theo sau một chén nhỏ, trên đỉnh chén đang bốc hơi nóng Tiểu Mễ Cháo.
Nhìn hình ảnh, Trịnh Viễn cười cười, tiện tay ký tên, giơ tay kẹp nó trên giá sách.
Đây là tương lai mà anh mong muốn, hai ta ở bên nhau, anh yêu em.
☆, (*? ▽?)?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ha ha hắc.

(*? ▽?)? ← ta đặc biệt thích cái này biểu tình ~ gần đây tất cả mọi người khai giảng thôi, chúc đại gia công tác học tập thuận lợi a...!~ truy văn đều là tiểu thiên sứ ~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận