Một Giọt Cũng Không Được Sót FULL


Edit: Dĩm
Tay hắn càng thêm dùng sức, chạm tới tận bên trong cổ họng, nhấp tới nhấp lui gần trăm cái, tinh dịch đặc sệt lại một lần nữa rót đầy.
"Uống! Còn dám rỉ ra một giọt, tôi sẽ bẻ gãy cằm của em, mỗi ngày dùng miệng hầu hạ tôi."
Có quá nhiều tinh dịch, cô chỉ có thể không ngừng nuốt xuống, giống như được uống một thứ gì ngon, không ngừng nuốt, cơ hồ muốn nuốt hết côn thịt của hắn.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt động tình của cô, nội tâm Hà Trạch Thành càng thêm chắc chắn.
Cô sinh ra là để cho hắn thao, không có hắn cô không thể sống nổi một ngày, tùy thời để cho hắn thao!
Sau khi nuốt hết tinh dịch, Lâm Ấm liếm liếm khóe miệng, nâng lên hai bầu vú tiến về phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn mê người đối với hắn đều là dục niệm.
"Chủ nhân, làm ơn xoa xoa bộ ngực của nô lệ.

Vú của nô lệ thật ngứa.


Mau xoa đi, ngực rất ngứa.

Chủ nhân mau cắn một chút."
Lời nói dâm đãng từ trong miệng cô bật ra, chính là lời mà hắn khao khát, nhưng tại sao, hắn lại cảm thấy chua xót trong lòng.
“Chó cái!” Hắn dùng bàn tay to giữ chặt cô, giữ chặt cặp vú, Lâm Ấm rên rỉ ra tiếng, thấy hắn cúi đầu tiến lại gần mình.
“Nói cho tôi biết, là ai xoa vú của em.”
Lâm Ấm vặn vẹo người: “A, chủ nhân đang véo vú của con chó cái, xin hãy cắn đi, vú của con chó cái rất ngứa!”
Hà Trạch Thành vùi mặt vào giữa hai luồng thịt mỡ, liếm hút bên ngoài, cố tình không theo ước nguyện cô liếm núm vú.
Lâm Ấm vặn vẹo cơ thể, dáng vẻ gấp không chờ nổi: “Chủ nhân, mau hút vú của nô lệ đi, ngứa quá, ngứa quá!”
Đôi mắt hắn đột nhiên thay đổi, lóe lên một tia hắc ám, mang theo vài phấn thô bạo.
Lâm Ấm không hiểu được ánh mắt nhìn mình là ý gì, nỗ lực nâng vú mình đưa vào miệng hắn.
"Chủ nhân ...!Chủ nhân, không thao nô lệ sao? Chủ nhân không muốn hút vú của nô lệ sao? Mau thao nô lệ đi! Nô lệ sẽ ngoan, nô lệ luôn nghe lời cho chủ nhân thao!"
Nghe lời hắn?
Hừ, phải không?
“Đồ lẳng lơ, ở dưới thân chủ nhân có thoải mái không?”
Lâm Ấm hai mắt sáng lên gật đầu: “Thoải mái, thoải mái… Nô lệ rất thoải mái! Chủ nhân dạy dỗ rất tốt.”
Hà Trạch Thành hừ một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng căng phồng của cô: "Trong đây đều là bảo bối, biết không? Tinh dịch của tôi bên trong người thoải mái sao?"
"Thoải mái ...!Nô lệ rất thoải mái!"
"Vậy có muốn nó biến thành một tiểu bảo bảo không, có thể làm được không?" Hắn nheo mắt, ngước lên nhìn khuôn mặt động tình của cô.
Lâm Ấm quỳ trên giường, hướng ngực hắn cọ, không ngừng cọ cọ cơ bụng rắn chắc.
“Chủ nhân… cái này không phải nô lệ có thể định đoạt được, chủ nhân phải thao nô lệ mới có thể sinh con được~” Cô chớp chớp đôi mắt, câu mất hồn hắn.

Theo quan điểm của Hà Trạch Thành, đó là một trò đùa lớn.
“Cho nên, em hiện tại đang làm cái gì? Lâm Ấm.”
Hắn nói từng chữ một, giống như một thẩm phán cấp trên, đặt câu hỏi cho cô.
"Còn có thể ...!còn có thể làm gì nữa? Tất nhiên là cầu xin chủ nhân thao em~" Cô đỏ mặt, vươn tay nắm lấy côn thịt dựng đứng của hắn.
Hà Trạch Thành trực tiếp kẹp cổ tay cô, tay kia chậm rãi lấy ra một chiếc máy ghi âm, trên đó có đèn ghi âm màu đỏ nhấp nháy.
“Đây là cái gì?” Trên mặt lộ ra một tia cười xấu xa, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ghê sợ.
Ánh mắt Lâm Ấm dần dần trở nên tỉnh táo, khuôn mặt quyến rũ trên mặt lập tức biến mất, cô kinh hãi lùi lại, sờ sờ dưới cái gối phía sau.
Quả nhiên, đã bị lấy đi, hiện tại đang ở trong tay hắn.
Hà Trạch Thành nhìn sắc mặt cô, mở nắp bút ghi âm, chậm rãi nói.
"Để tôi đoán xem, em đang ghi lại bằng chứng? Sợ báo cảnh sát không có đủ chứng cứ, cũng không trốn thoát khỏi tôi.

Em biết tôi sẽ thao em, dùng tinh dịch lấp đầy em, cho nên lấy bút ghi âm ghi lại, sau đó chỉnh sửa, nói tôi cưỡng hiếp em."
"Đúng không? Lâm Ấm?" Hà Trạch Thành mỉm cười, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt.
Ha, nghe lời?
Máy ghi âm đang ở trong tay hắn, hắn lấy thẻ chip ra, đưa vào miệng trước mặt cô rồi nuốt xuống.

Lâm Ấm hô hấp hoảng hốt, cơ thể bắt đầu không tự chủ được run lên.
Hà Trạch Thành liếm khóe miệng cười cuồng vọng, giống như ác ma.
“Thất bại rồi.”
Hắn nói những lời này một cách bình tĩnh, nhưng lại hung hăng ghim vào trái tim cô.
Không chút chần chừ, cô rút cây kim trên tay ra định đâm vào cổ hắn.
Hà Trạch Thành duỗi tay kẹp cổ tay cô dễ dàng, Lâm Ấm giãy giụa đều tránh không thoát.
Chỉ thấy hắn cười khúc khích.
“Em có biết hiện tại tôi đang nghĩ cãi gì không?”
Trong đôi mắt sợ hãi của cô, hắn nhẹ nhàng phun ra một câu.
"Tự chui đầu vô lưới, chuyên môn tìm lí do để tôi thao em, không biết tự lượng sức mình."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận