Một Giây Thành Thiên Vương

Ban đầu Lạc Thần chỉ tính toán tìm cơ hội quen thân với Đại tương du, sau đó cố gắng đào tạo rèn luyện cái anh chàng Đại tương du nhìn qua vừa mềm mại vừa đáng yêu này thành đại thần chủ lực của Đại Hoàng Phong. Bàn tính vốn đã gõ sẵn hết rồi, nhưng sao tình hình hiện tại cậu càng nhìn càng thấy khó hiểu nha.

Sao bỗng chốc cậu lại thành bạn gái của Đại tương du vậy chứ…

Hình ảnh trong đầu Lạc Thần còn đang dừng lại tại giai đoạn cậu vui vẻ chạy tới làm quen với Đại tương du, lại không nghĩ rằng mới đi một trận chiến trường thôi thế giới liền lật ngược 180o. Vì thế một thanh niên tốt của xã hội với thế giới quan cùng giá trị quan vốn đang phát triển khỏe mạnh như Lạc Thần lập tức đoản mạch. Cậu ngốc ngốc nhìn màn hình máy tính, lời muốn nói ra mới gõ xong lại xóa, xóa lại gõ, đến sau cùng mới ngơ ngác nặn ra một câu.

Nói là một câu nhưng thật ra cũng vỏn vẹn bốn chữ.

“Tôi là con trai.” Lạc Thần chọn lựa nửa ngày, cuối cùng mới dùng acc Dương Quang Đường ngốc hề hề mà nói.

Rất nhanh, Đại tương du ở đầu bên kia trả lời.

[Đội ngũ] Tôi đến để đả tương du: A, nam thì sao đâu nha?

[Đội ngũ] Chủ Dương Quang Đường: Đại tương du, tôi là một tên nhân yêu đó!

[Đội ngũ] Tôi đến để đả tương du: A, ra là chuyện nhân yêu nha.

[Đội ngũ] Chủ Dương Quang Đường: Đại tương du, tôi không như anh nghĩ đâu, tôi không phải con gái!

[Đội ngũ] Tôi đến để đả tương du: A, Đường Đường, cậu không cần lặp lại đến ba lần đâu, tui học qua quan hệ logic rồi.

Nhìn câu cuối cùng của đại tương du, đầu của Lạc Thần đổ rầm lên bàn phím.

[Đội ngũ] Tôi đến để đả tương du: Đường Đường, cậu không để ý đến tin Thiên hạ tui viết sao? Trên đó lúc nãy tui nhắc đến cậu đã đặt biệt dùng từ “cậu ấy” chỉ nam đó

他 : tha, chỉ cậu ấy (nam) khác 她 (tha) chỉ nữ, cả hai cùng phát âm nên sẽ nhầm khi nói lúc bạn Tuất viết TH thì ai không biết sẽ nghĩ bạn ấy type nhầm thôi

Bàn tay Lạc Thần rung lên, mở xem lại bảng tin thiên hạ. Vừa nhìn cũng không mấy để ý, đến lúc nghe Đại tương du nhắc nhở mới thấy một chữ “cậu ấy” của Đại tương du đứng cạnh cả đống chữ “cô ấy”, “cô ta” của mấy người kia quả thật khác biệt rất rõ!

[Đội ngũ] Chủ Dương Quang Đường: Anh rõ ràng biết tôi là nam mà còn nhảy lên thiên hạ thừa nhận quan hệ như vậy à!

[Đội ngũ] Tôi đến để đả tương du: Ể? Quan hệ giữa chúng ta như này có gì không bình thường sao?

[Đội ngũ] chủ Dương Quang Đường: Quan hệ như thế thì bình thường chỗ nào  anh nhìn xem bọn trong thế lực đều hiểu lầm hay người chúng ta rồi kìa


[Đội ngũ] Tôi đến để đả tương du: Nhưng rõ ràng cậu bảo đến Đại Hoàng Phong sẽ tặng kèm một nhân yêu mà

[Đội ngũ] Tôi đến để đả tương du: Hổng lẽ tui hiểu lầm

Sự thật chứng minh, bất cứ mọi lúc mọi nơi cũng không có ai qua nổi Đại tương du về khoản phát emo, bởi vì cái tên này kiểu gì cũng có thể lựa từ hơn trăm emo trong game ra cái thích hợp nhất để kẻ khác không nói thành lời.

Mà sự thật cũng chứng minh, có một vài chuyện không thể nói quá sớm, ví dụ như Dương Quang Đường vì ăn nói lung tung, không cẩn thận đã đem bản thân đi bán.

Bộ dạng hiện tại của Lạc Thần giờ đến câu “bị hạt đào chặn họng” cũng không thể tả hết, mà lại giống bị hóc xương cá hơn: chính là kiểu dù có đau khổ thì cũng không nói thành lời.

“Gặp quỷ?” Vì thế, thằng bạn cùng kí túc xá vừa bò lên giường đã nhìn thấy khuôn mặt biến ảo khó đoán của Lạc Thần.

“Bị bóng đè.” Lạc Thần ngơ ngác trả lời.

“Thôi đê, như mày còn bị bóng đè.” Bạn cùng phòng, Trần Vũ Phi, vừa mặc quần áo vừa nhìn điện thoại ở bên cạnh, “Nhắc mày 11 giờ kêu tao dậy rồi, giờ đã qua bao nhiêu lâu hả?”

“Ưm… Quên.” Nếu như mọi khi chơi game chút thời gian đó cậu sẽ không quên, nhưng hôm nay có lí do mà.

“Chiều nay còn có lớp đó.” Trần Vũ Phi thay quần áo xong, soàn soạt xuống khỏi giường đi thẳng đến nhìn thời khóa biểu dán trên cửa, mới bĩu môi nói: “Môn Giáo dục tư tưởng và đạo đức, mày tính cúp?” Tư tưởng và đạo đức là môn bắt buộc, tuy nội dung có chút nhàm chán vô vị, giảng viên còn quá nghiêm khắc, nhưng Lạc Thần nghe xong nhíu nhíu mày rồi cũng gật đầu đáp lại.

“Đi thôi.” Lạc Thần vừa nói vừa cầm cái ví da lép xẹp trên bàn nhét vào túi quần, “Đúng lúc tao tính ra rút tiền nạp trò chơi.”

“Mới đó đã hết tiền á?” Lúc nói chuyện Trần Vũ Phi đã nhanh chóng vào toilet đánh răng, nghe được Lạc Thần định nạp tiền vào game liền thò đầu ra ngoài, nhịn không được hỏi, “Chả phải mày mới chia tay với Tây Tử tháng trước à, sao tháng này lại nghèo thế?”

Tây Tử là bạn gái trước của Lạc Thần, hai người vừa chia tay một tháng. Dựa theo lời Tây Tử lúc chia tay mà nói thì Lạc Thần ngoại trừ việc trốn ở trong phòng ra cũng chỉ biết trốn trong phòng, quen với cậu chả có chút cảm giác nào giống như đang yêu đương cả.

Lại nói tiếp cả hai dù là người yêu thì cũng chỉ mới quen nhau một tháng, tổng thời gian ở cùng cộng lại cũng không được hai ngày. Mà cái thời khắc duy nhất hai người đi cùng nhau cũng chỉ đơn giản là mua hai cái vé, rồi cùng đi xem bộ phim Văn chiến do Thẩm Tuất và Đường Lê Hân đóng mà thôi.

Đương nhiên, Tây Tử chẳng thích thể loại phim bắn súng như Văn chiến bao nhiêu. Tuy là tiếng tăm của Văn chiến rất tốt, đội ngũ ngôi sao cũng cực mạnh, có đạo diễn giỏi,… nhưng Tây Tử vẫn thích thể loại phim tình cảm thanh xuân đang chiếm lấy đông đảo thị trường hơn.

Người ta là con gái mà, dẫn đi xem mấy bộ phim chém chém giết giết cỡ nào thiếu óc lãng mạn, chỉ có phim tình cảm mới là lựa chọn đúng đắn.

Chỉ tiếc ngay từ khi Văn chiến tuyên truyền thì Lạc Thần đã tỏ ra hứng thú cực kì, đâu còn biết gì đến ý nghĩ trong lòng Tây Tử nữa. Phim đấu súng xem thật sự thỏa mãn, lúc ra khỏi rạp cậu còn có chút lưu luyến, cứ phấn chấn vui vẻ mà thảo luận lại tình tiết trong phim. Mãi đến khi về đến trường Lạc Thần mới phát hiện cô nương nhà người ta có chút không vui.


Vì thế khi Lạc Thần hỏi thì Tây Tử rốt cuộc cũng nói ra nguyên nhân cô khó chịu. Lạc Thần tỏ ra hiểu, ngày hôm sau mới hẹn cô nàng ra ngoài, cùng đi xem một bộ phim nữa.

Bộ phim này tuy coi như là phim cũ nhưng cực kì tươi mát, nói về tình yêu thầm của một chàng nhà giàu. Tên phim cũng đặc biệt ý nghĩa, gọi là Người qua đường, được đề cử giải Tượng Vàng trước đó, tuy đội hình diễn viên quay phim khi ấy không mấy nổi tiếng nhưng nếu đem đến hiện tại mà nói, quả thực là cấp bậc siêu sao Thiên vương. Thẩm Tuất, Diệp Loan, Tô Cù, những người khổng lồ trong làn phim ảnh này cũng bắt đầu nổi lên vào lúc đó. Cảnh phim thoải mái không chút gò bó, Lạc Thần xem cũng cực kì chăm chú, đến lúc kết thúc còn không quên khen ngợi diễn viên chính. Ấy vậy mà Tây Tử xem xong lại không vui.

“Sao lại là bi kịch chứ!” Tây tử nói.

“Có chỗ nào mà bi kịch?” Lạc Thần nháy mắt hỏi, “Cậu xem nhân vật chính trong phim cũng không ai chết, cuối cùng nữ chính còn được nam chính chúc phúc, vậy thì bi kịch ở đâu nào?”

“Như vậy mà còn không phải bi kịch à?” Tây tử cũng cùng hỏi lại, “Nữ chính trong bộ điện ảnh này từ đầu đến cuối cũng không biết nam chủ, đến phút cuối cũng chỉ nói với anh ấy một câu.”

“Nói “Chào anh” là được rồi mà.”

“Đấy đấy, một câu còn không được, cùng lắm chỉ có hai chữ.” Tây tử nhăn nhó nói.

Lạc Thần cảm giác rất kì quái, không hiểu Tây Tử nghĩ gì, “Đi xem điện ảnh cũng là xem cái tinh túy trong câu chuyện mà, cậu nhìn thấy không, Thẩm Thiên vương diễn tốt bao nhiêu, trong phim này anh ấy đóng vai trò không thua gì chiếc bút thần điểm mắt cho rồng nha.”

“Thẩm Tuất Thẩm Tuất lại là Thẩm Tuất.” Tây tử càng khó có thể hiểu nỗi Lạc Thần, “Bây giờ tớ mới biết hóa ra cậu còn truy tinh nữa đấy.”

truy tinh = hâm mộ ngôi sao = fan

“Chẳng qua là tớ thấy Thẩm Thiên vương nhìn tương đối hợp mắt thôi.” Lạc Thần gãi gãi đầu, mới nói vậy.

“Anh ta đẹp vậy thì cậu tìm bạn gái làm cái gì, sao không cưới anh ta về luôn đi?” Nhìn thấy bộ dạng mơ mơ màng màng của Lạc Thần, Tây Tử càng thêm khó chịu, tức giận nói: “Lạc Thần, cậu không chơi trò chơi thì đi hâm mộ người ta, có chút nào giống làm bạn trai người khác chứ!”

Nói xong liền tức giận xoay người chạy đi. Lạc Thần nhìn theo Tây Tử cũng không gọi người ta, càng không có đuổi theo mà ngược lại buồn bực nghĩ, tớ cũng chỉ nhìn xem cái đẹp thôi mà, tớ có sai gì sao?

Làm người ai chả thích cái đẹp, tuy rằng Lạc Thần là con trai nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến lòng yêu cái đẹp của cậu. Chỉ cần nhìn những nhân vật cậu chọn trong trò chơi liền thấy từ acc lớn như Dương Quang Đường đến mấy acc nhỏ mười mấy hai mươi cấp toàn bộ đều là char nữ. Lí do chả có gì khác ngoài việc nhân vật nam trong trò chơi thực sự quá xấu, không phù hợp tiêu chuẩn thẩm mỹ của cậu. Rồi lại nhìn đến cách ăn mặc của Lạc Thần, dù cho cả ngày trốn trong phòng chơi trò chơi đến hôn thiên địa ám thì bề ngoài ngày nào cũng xử lí vô cùng tươm tất, sinh hoạt cũng ngăn nắp trật tự, tuyệt đối không lôi thôi lếch thếch như mấy tên trạch nam đam mê game online như say tình đầu. Rồi lại nhìn mấy poster ngôi sao Lạc Thần dán khắp phòng ngủ, từ Thẩm Thiên Vương đến Đường Lê Hân người nào người nấy đều đẹp trai cực kì kiêm tác phong gọn gàng, nhìn sao cũng vượt hơn hẳn mấy ngôi sao có vẻ ngoài như nhặt được trên đường.

character: nhân vật

Ưm… Nam ngôi sao bây giờ cũng chỉ có được Thẩm Tuất và Đường Lê Hân là nhìn được mắt thôi.

Thẩm Tuất là ngôi sao cậu thích ngay từ lúc lên đại học, mà Đường Lê Hân lại là minh tinh mới nổi, tuy rằng vẫn im lặng ít tiếng lại có quan hệ chặt chẽ với Thẩm Tuất. Dù cho không coi như đặt biệt vượt trội trong giới giải trí, nhưng bộ dạng đối phương cũng ngon miệng mười phần, cực kì hợp khẩu vị của Lạc Thần.


Nhưng dù cho Lạc Thần có kiên trì đam mê của mình đến đâu, trò chơi cũng tốt mà ngôi sao cũng được, chuyện yêu đương của cậu cùng Tây Tử rốt cuộc cũng vô vọng rồi. Lạc Thần nếm trải cảm giác thất tình hậu chia tay, chui vào trò chơi liền chạy đến chiến trường đánh chiến một trận, bấy giờ mới cảm thấy mỹ mãn mà đẩy sinh hoạt cá nhân về lại với quỹ đạo thông thường.

“Mấy hôm trước mua acc, chi tiêu tháng này cũng rỗng tuếch rồi” Nghe bạn cùng phòng hỏi, Lạc Thần thành thật trả lời.

“Tao thấy mày chơi game còn chú tâm hơn chơi với bạn gái đó.” Trần Vũ Phi đánh răng xong tiện tay cầm lấy khăn lông lau mặt, sau mới mang dép lê chạy đến mở máy tính mình lên, nhìn nhìn Lạc Thần lại cười hỏi: “Sao vậy? Đừng nói mày cua được em nào trong đó nhe?”

Cái bộ mặt tinh quái của Trần Vũ Phi cười lên trông cực gì giả, vừa nhếch miệng một cái mắt đã cong lên như trăng non, dường như nhìn thấu hết suy nghĩ của kẻ khác vậy, Lạc Thần nghe mà trong lòng nhảy dựng, ngoài mặt lại lắc đầu liên tục.

“Không có, tao chơi game chứ có phải đi kiếm gái đâu.”

Lạc Thần nhìn bề ngoài thể nào cũng là anh đẹp trai số một số hai trong khoa, tuy nhìn qua làm người ta có cảm giác thanh tú đáng yêu một chút nhưng năm nay cô nào chả thích con trai như vậy, Tây Tử lần trước cũng vì gương mặt của Lạc Thần mới tiến tới làm quen. Tuy chưa yêu đương được một tháng đã bị chọc tức bỏ đi, nhưng dù có nói thế nào thì điều này cũng chứng minh Lạc Thần không phải cái loại con trai ném ra đường liền không ai thèm liếc.

Hơn nữa nha, mới đây trong lúc Trần Vũ Phi ngủ, thế giới trò chơi của Lạc Thần cũng diễn ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, Dương Quang Đường bình thường bỗng chốc hóa thành người của Đại tương du uy vũ khí phách, nhìn thế nào cũng bị người ta hiểu lầm thành hạng chim nhỏ dựa hơi người khác. Lạc Thần tự nhận mình là người mang khí khái đàn ông rất mạnh mẽ, dẫu cho điều này không mấy lúc được thể hiện dưới cái vỏ nhân yêu, nhưng cái chuyện mất mặt thế cậu tuyệt đối sẽ không kể cho Trần Vũ Phi.

“Nhìn bộ dạng sĩ diện kia của mày là biết ngay có chuyện gạt tao!” Trần Vũ Phi mặt viết đầy chữ không tin, tự kéo ghế dựa chạy đến ngồi ngay máy tính, cũng chả tiếp tục đề tài này nữa mà mở LOL lên, vừa đăng nhập vừa nói: “Nếu có đi học giáo dục tư tưởng thì mày điểm danh hộ tao luôn đi, tao đỡ phải đi qua khu dạy học.”

Thấy Trần Vũ Phi không tra hỏi nữa, Lạc Thần liền đồng ý, quay lại trò chơi nói một tiếng với Đại tương du rồi offline.

Đại tương du vẫn còn đang khóc rống ở trong trò chơi, vừa nghe Dương Quang Đường nói thoát game, nước mắt kia lại tuôn càng hăng.

[Đội ngũ] Tôi đến để đả tương du: Đường Đường cậu tính đổi ý thật sao

Một thằng đàn ông trưởng thành mà khóc đến mức này thì Lạc Thần thật sự không thể tưởng tượng nổi ngoài đời đối phương sẽ ra sao. Tuy nhiên theo biểu hiện bình thường Đại tương du mà nói, vì đại thần này có vẻ giống một tên thiếu gia nhiều tiền.

[Đội ngũ] Chủ Dương Quang Đường: Tôi không đổi ý mà, chiều nay tôi còn có môn, giờ phải đi ăn rồi đến lớp

Thấy Đại tương du quậy đến mức đó, Lạc Thần vừa mới thư thái sau cuộc nói chuyện với Trần Vũ Phi lại thấy hơi ngượng, vội vàng chêm vào một câu. Tuy nhiên vừa nói thêm câu này xong, Lạc Thần lại bắt đầu hối hận.

Cái gì mà “Tôi không đổi ý” chứ! Nhìn thế nào cũng thấy mình đang thừa nhận bản thân là người của Đại tương du vậy!

Lạc Thần lập tức để ý đến cách dùng từ của mình, tuy nhiên Lạc Thần để ý, Đại tương du lại không quan tâm. Thẩm Tuất vừa vui vẻ nói chuyện với đối phương, vừa tò mò hỏi.

[Đội ngũ] Tôi đến để đả tương du: Hửm? Đường Đường phải đi học à?

[Đội ngũ] Chủ Dương Quang Đường: Ừm

[Đội ngũ] Tôi đến để đả tương du: Sinh viên nha

[Đội ngũ] Chủ Dương Quang Đường: Đúng vậy 


[Đội ngũ] Tôi đến để đả tương du: Năm mấy rồi? Đang học trường nào thế, để hôm nào tui đến thăm Đường Đường

Chậc! Đại tương du này nói chuyện câu có câu không, lập tức nói đến trọng điểm. Lạc Thần nhìn câu “hôm nào đến thăm Đường Đường” của Đại tương du mà giật mình, thầm nghĩ xem đối phương là nói thật hay đùa, trong trò chơi vẫn trả lời câu hỏi của Đại tương du.

Cậu không có muốn bị một tên vừa quậy vừa khóc như con nít tìm đến đâu!

[Đội ngũ] Chủ Dương Quang Đường: Sắp tới giờ rồi, tôi xuống đã

Bộ dạng vừa trang bức vừa nhị bức lúc mình sử dụng cũng chả thấy gì to tát, mà khi thấy nhóc nhân yêu kia gửi đi biểu tình như vậy, trong đầu thẩm tuất liền hiện lên ba chữ: tiểu yêu tinh.

Tiểu yêu tinh đang đánh lạc hướng!

Đại tương du có chút không hài lòng. Tuy nhiên anh cũng chỉ thuận miệng hỏi thăm một chút thôi, chứ lấy thân phận của anh mà tìm đến gặp một bạn mạng mới quen có ba ngày nghĩ thôi cũng thấy phi thực tế rồi. Huống chi sắp tới Thẩm Tuất còn bận rộn, có khả năng là rất nhiều, rất nhiều việc.

Trò chơi dù gì thì cũng là chơi chút mà thôi, nếu mà đem ngoài đời kiểu nào cũng thấy không thực tế.

Vì thế sau khi chào hỏi với Đại tương du xong, Lạc Thần mang cặp lên vai chậm chạp ra khỏi phòng ngủ, tiến thẳng đến trụ ATM. Bây giờ đã qua mùa thu, cây phong trong trường đều nhuộm một màu vàng, lác đác rụng lá khắp mặt đất, bước đi còn nghe được tiếng sột soạt.

Lạc Thần cũng dẫm lên lớp lá rụng mà đi đến máy ATM.

Lúc này đang vào giữa trưa, là lúc sân trường nhiều người qua lại nhất. Trước trụ ATM từ lâu đã xếp thành một hàng người, Lạc Thần tùy tiện chạy đến cuối hàng đứng liền cảm thấy rảnh rỗi mà hết nhìn đông đến nhìn tây. Nhưng Lạc Thần chưa kịp nhìn lâu liền bị poster dán cách máy ATM không xa hấp dẫn.

Poster không quá to, cũng chỉ dài khoảng hai thước, trong đó có một tòa thành cổ đặt ngay trung tâm poster, mà hai vị nam chính trong poster hơi lệch người qua, chỉ một động tác thôi cũng bộc lộ ra khí chất hơn người của họ.

“Oa, là album mới của Thẩm Thiên vương!” Cố một nữ sinh cùng xếp hàng cũng để chú ý đến bản poster tuyên truyền của Nguyệt hoa, nhỏ giọng kêu lên.

“Ủa, người còn lại không phải Đường Lê Hân sao? Anh ấy lại diễn cùng Thẩm Thiên vương nữa sao?”  Có người cùng phụ họa.

Có một đề tài chung để nói, việc xếp hàng nhàm chán lại trở nên thú vị, mấy nữ sinh cùng sở thích líu ríu đáp lời.

“Đúng vậy, hôm trước mở họp báo tuyên bố phát hành album mới, nghe nói Tiểu Đường sẽ hát cặp với Thẩm Thiên vương nữa, tớ có nghe bản phòng thu, thấy hay lắm đó!” Bạn gái biết chuyện còn không quên nói thêm, “Nghe bảo sau khi kết thúc họp báo có mấy fans gặp được Thẩm Thiên vương đi ăn cùng với Tiểu Đường, còn được chữ kí của hai người nữa đó!”

“Hên vậy cơ á? Đó là Thẩm Thiên vương nha!” Có người hâm mộ.

“Trên weibo sớm có cả hình nữa kìa.”

“Tớ cũng muốn xin chữ kí của Thiên vương quá, nếu không có thì Đường Lê Hân cũng được. Cơ mà tớ càng muốn cái có hai chữ kí aaa!”

“Này thì khó gì, tớ nghe bảo ngày mai Thẩm Thiên Vương sẽ tổ chức kí tặng đó, thành phố B của tụi mình hình như là trạm thứ 2, đến khi ấy chỉ cần đi là có khả năng thấy được Thẩm Thiên vương nha!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui