Một Giấc Thanh Xuân (Bạn Gái Tôi Đẹp Nhất Trường)

Buổi chiều, tôi và Lâm Uyên Sương cùng xin nghỉ, cô giáo Tiêu cũng không hỏi gì, chỉ là an ủi tôi, bảo tôi nên nghĩ thoáng, không cần lo lắng chuyện trường học sẽ xử lý thế nào.

Tuy rằng cô Tiêu nói rất nhẹ nhàng nhưng tôi hiểu, phía sau cô ấy nhất định đã cố gắng rất nhiều. Tôi cảm ơn cô tất cả những gì cô đã làm cho tôi, bất luận là sau cùng tôi có được ở lại trường học hay không, tôi đều phải cảm ơn cô ấy một lần.

Dù cho là cô Tiêu có bằng lòng hay không, đây cũng là lần cuối cùng tôi bày tỏ với cô ấy, để mình không còn phải tiếc nuối.

Đi theo Lâm Uyên Sương, tôi và cô ấy đến một bệnh viện lớn trong thành phố, trên một sân cỏ dành cho bệnh nhân nghỉ ngơi và giải trí, tôi gặp được em gái của Lâm Uyên Sương, Lâm Kim Sương.

"Sao tên của hai chị em các cậu lại cùng một âm đọc thế?" Nếu như không có giấy viết thì cũng không biết là đang gọi ai nữa.

Lâm Uyên Sương đẩy xe lăn của Lâm Kim Sương, trên gương mặt mang nét dịu dàng tôi chưa bao giờ thấy: "Như vậy chẳng phải là chứng tỏ chị em chúng tôi rất thân mật hay sao?"

Lâm Kim Sương đang ở tuổi dậy thì, vốn phải là một thiếu nữ năng động tỏa ra sức sống thanh xuân, thế nhưng hiện giờ lại chỉ có thể yên tĩnh ngồi trên xe lăn, nghe chị gái Lâm Uyên Sương kể những câu chuyện ở bên ngoài, những câu chuyện mà làm cho cô rất hứng thú.

Cô bé giống cô chị Lâm Uyên Sương đến bảy phần, dáng người còn gầy gò ốm yếu hơn, nhưng hiển nhiên cô ấy có nét đẹp không thua gì chị gái.

Em gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa tươi trẻ, mái tóc rũ xuống trên cổ như là chiếc đuôi con bò cạp, đôi tròng mắt màu nâu đỏ giống như chị gái, tựa lá đỏ mùa thu, khiến người ta say mê. Tuổi cô ấy còn nhỏ, cho nên làn da còn trắng trẻo hơn chị, ở một mức độ nào đó, Lâm Kim Sương với bộ quần áo bệnh nhân màu trắng còn xinh đẹp hơn cả chị gái Lâm Uyên Sương, làm người ta không khỏi sinh ra ý nghĩ phải bảo vệ cô ấy.

"Anh là bạn trai của chị em sao?" Lâm Kim Sương vừa mở miệng là suýt nữa làm tôi ngã nhào.


"Tiểu San, em đừng nói lung tung, cậu ấy tên là Trương Hữu Đường, là bạn học của chị." Lâm Uyên Sương vội vàng giải thích.

"Nhưng mà, đây là lần đầu tiên chị dẫn theo bạn đến thăm em đó! Hơn nữa còn là con trai, anh ấy chắc chắn là một người bạn mà chị rất tin tưởng đúng không! Bằng không chị cũng đâu dẫn anh ấy đến thăm em, cho nên em đoán, nhất định là bạn trai rồi!" Lâm Kim Sương ngước mắt nhìn Lâm Uyên Sương với vẻ đầy ngây thơ, phân tích mạch lạc rõ ràng một phen, logic đâu ra đó, ngay cả tôi cũng hơi tin rồi.

Nhìn Lâm Uyên Sương vẻ mặt có hơi hoảng hốt, trong lòng tôi thầm nghĩ, không phải là cô ấy thật sự thích tôi rồi chứ?

"Đoán bậy bạ cái gì đó!" Lâm Uyên Sương khẽ gõ vào trán em gái, thở phì phò mà nói, "Còn nhỏ tuổi đừng có tự suy diễn như vậy, có phải là xem quá nhiều tiểu thuyết rồi không!"

"Hu hu, chị hai thật xấu, chắc chắn là bị em đoán trúng rồi!" Lâm Kim Sương ôm đầu kêu đau nhưng ánh mắt lại rất láu lỉnh.

Lâm Uyên Sương thực sự là bị em gái chọc tức, đưa tay cù lét hông của Lâm Kim Sương: "Cho em nói lung tung này, mau xin lỗi chị!"

"Ha ha ha, đừng mà, ha ha, em sai rồi còn hổng được sao!"

Nhìn dáng vẻ vui đùa hạnh phúc của hai chị em, tôi không khỏi cảm thấy yên bình và thỏa mãn, giống như nhàn nhã nhìn đàn dê nô đùa trên thảo nguyên mà sống vậy, nếu như có thể vẫn mãi như thế thì thật tốt.

"Trông em gái giúp tôi một chút, tôi đi nhà vệ sinh." Lâm Uyên Sương đưa xe lăn đến tay tôi, nhờ một câu rồi vội vàng đi.

Không có cách nào khác, tôi đành đẩy xe cho Lâm Uyên Sương, mang em gái cô ấy dạo quanh trên bãi cỏ chẳng rộng mấy này.


Ánh nắng ấm áp, gió thổi mơn man, nhìn gương mặt đẹp như búp bê của Lâm Kim Sương, quả thật là làm tôi thoải mái và vui vẻ.

"Anh thật sự không phải là bạn trai của chị gái em sao?" Lâm Kim Sương nhìn thấy chị gái đi rồi thì lại chớp đôi mắt hiếu kỳ mà hỏi tôi.

"Thật sự không phải đâu." Tôi có hơi xấu hổ, không biết vì sao cô ấy lại hỏi vấn đề như thế này.

Nhìn thấy tôi lắc đầu phủ nhận, Lâm Kim Sương rất là thất vọng mà hỏi: "Vì sao, lẽ nào chị em không đẹp, làm cho anh thấy chướng mắt hay sao?"

"Ặc, vậy cũng không phải. Nói anh nghe xem vì sao em để ý chuyện chị mình có bạn hay không như vậy?"

Lâm Kim Sương đỏ mặt, giọng nói cũng trở nên có hơi ngượng ngùng: "Bởi vì, bởi vì em thích chị!"

"Thích?" Nhìn gương mặt vừa ngây thơ vừa bẽn lẽn của cô ấy, bước chân của tôi chợt khựng lại, trong lòng nổi lên một ý nghĩ kỳ quái: "Là loại thích nào?"

"Ừm! Chính là..." Lâm Kim Sương mặt đỏ tới mang tai, nghĩ một chút rồi xấu hổ nói, "Chính là muốn vĩnh viễn ở bên cạnh chị, đến chết cũng không đổi dời! Em thích nhất là chị vẫn luôn vất vả chăm sóc em, nếu như có thể, sau này em muốn kết hôn với chị ấy!"

Khóe miệng tôi co giật, cảm thấy mình đã biết được một chuyện cực kỳ hoang đường. Cũng không biết Lâm Uyên Sương hay em mình có chiều hướng yêu chị gái không. Mà tôi cũng thật hiếu kỳ là nếu Lâm Kim Sương đã thầm mến chị mình, vậy vì sao còn muốn hỏi tôi có phải là bạn trai của chị mình hay không chứ?

Thế là tôi hỏi cô ấy, nếu như tôi là bạn trai của Lâm Uyên Sương, cô ấy sẽ làm sao? Không ngờ em gái nhỏ này nói ra một câu thật giật gân.


"Vậy thì em cũng lấy anh giống chị em vậy đó, dù sao đời này em cũng không thể tách rời khỏi chị hai được!"

Em gái à, suy nghĩ của em như vậy rất nguy hiểm!

Tôi xấu hổ toát cả mồ hôi, cũng không biết nên tiếp tục tán gẫu cùng cô ấy thế nào nữa, tôi cảm thấy cô ấy ru rú ở bệnh viện bệnh viện đến mức tam quan hơi vấn đề luôn rồi.

"Anh ơi." Lâm Kim Sương cười trộm một tiếng, đột nhiên nghiêm túc nói, "Chị của em là một người hiền lành, chị ấy bảo vệ em, yêu thương em giống như là hoàng tử bạch mã trong truyện cổ tích vậy, chị ấy là một người rất dịu dàng."

Điều này khác một trời một vực với Lâm Uyên Sương mà tôi biết, tôi lặng lẽ nghe những lời kể lại em ấy.

"Em biết chị mình làm gì ở bên ngoài, vì em, chị ấy buông bỏ tất cả. Nếu như không có chị ấy, e là em đã bị gã đàn ông kia đánh chết rồi." Lâm Kim Sương hít một hơi thật sâu, nhớ lại những chuyện trước kia làm cho cô ấy rất buồn bực, nhưng rất nhanh thì cô đã khôi phục lại, "Cho nên, đời này em thích nhất là chị của mình! Giả như có một ngày, chị ấy bị bệnh, vậy thì em cũng sẽ vì chị ấy mà buông bỏ tất cả. Anh ơi, anh là người bạn mà chị ấy tin tưởng nhất, nếu như anh có thể giúp em bảo vệ chị em, em..."

Lâm Kim Sương mặt đỏ bừng, ấp úng một hồi, như là dốc ra dũng khí lớn nhất trong lòng mình mà nói với tôi: "Em bằng lòng, bằng lòng dâng hiến tất cả mọi thứ của mình cho anh!"

Tôi ngây ra như phỗng, thật không ngờ Lâm Kim Sương còn nhỏ tuổi như vậy mà đã có tính tình phóng khoáng thế này, thật sự là làm tôi trở tay không kịp.

Tôi còn chưa kịp nghĩ ra phải trả lời thế nào thì Lâm Uyên Sương đã trở về, nhận lấy xe lăn của em gái.

Nhìn dáng dấp đỏ bừng cả mặt của em mình, Lâm Uyên Sương nhướng mày, nhìn chằm chằm vào tôi mà chất vấn: "Trương Hữu Đường, vừa rồi cậu đã làm gì em gái tôi hả?"

"Cái gì?" Tôi mờ mịt lắc đầu, "Thì tôi nói chuyện một hồi với em ấy, không có làm cái gì cả!"


Lâm Uyên Sương vẻ mặt không tin, "Không có thì tại sao mặt em gái tôi đỏ như muốn nhỏ ra máu thế kia, có phải cậu chọc ghẹo gì em gái tôi không!"

"Thật là oan quá! Tôi thật không có làm gì em gái cậu cả, không tin cậu cứ hỏi em ấy đi!"

Lâm Uyên Sương bán tín bán nghi hỏi em gái, nói tôi có làm gì em ấy hay không, lại thấy Lâm Kim Sương xoay chuyển đôi mắt tinh quái, làm ra bộ dạng thẹn thùng mà nói: "Anh ấy nói, anh ấy muốn là bạn trai của chị, còn muốn em cùng gả cho anh ấy làm vợ."

Răng rắc... Ngay lập tức tôi cảm thấy mình bị một cơn gió rét lạnh thấu xương đông cứng thành tảng băng, sau đó nứt ra dưới nắng gắt, vỡ tan tành thành mảnh vụn.

"Vô sỉ! Cầm thú! Cặn bã!" Lâm Uyên Sương mắng tôi xối xả, nổi giận đùng đùng mà đẩy em gái mình rời khỏi.

Đây có coi là tôi bị gài hàng rồi không?

Tôi vỗ vỗ cái đầu đang nhức nhối, vội vàng đuổi theo "Không phải đâu mà, tôi không có ý nghĩ đó! Đều là do em gái cậu tự nói thôi!"

Cũng không biết là tên không có não nào vứt ra một cục than đá, tôi đang nóng lòng giải thích, không cẩn thận đạp phải, cơ thể mất thăng bằng bổ nhào về phía trước.

Một người đột nhiên mất thăng bằng thì tất nhiên là hốt hoảng, trong hốt hoảng chắc chắn sẽ hai tay quơ ra loạn xạ để níu lấy cái gì đó, vì vậy tôi nắm lấy váy của Lâm Uyên Sương, kết quả vẫn là té xuống đất.

Nhưng mà tiếng vải vóc bị xẻ rách quả thực là chối tai, dưới ánh mặt trời, một đôi chân dài trắng nõn đột nhiên hiện ra, Lâm Uyên Sương hét rầm lên, lập tức dẫn đến vô số ánh mắt.

Tôi thấy không xong rồi, chỉ có thể giả chết trên đất, nào ngờ bị đá mạnh mấy cái.

"Trương Hữu Đường, cậu đứng lên cho tôi!” Trên đầu vang lên giọng nói hổn hển của Lâm Uyên Sương, không chừng bây giờ ngẩng đầu lên tôi còn có thể nhìn thấy cái pantsu khiêu gợi của cô ấy…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui