Trên người Triệu Phương trúng chín nhát đao, không cứu được mà chết. Ba vì phòng vệ quá đáng mà bị phạt tù mười năm, khi nghe thấy tin tức này, mẹ bất tỉnh ngay tại chỗ.
Một gia đình ba người nho nhỏ, bỗng chốc trở nên nhuốm màu tiêu điều, nhìn thinh không ngàn dặm quang đãng, tôi chỉ cảm thấy mây mù ảm đạm.
Ngày cha bị bắt, tôi khóc cả đêm, có lẽ tôi như vậy trông thật quá yếu mềm, nhưng người thân nhất của mình bị bắt giữ, tôi không ngăn được bi thương trong lòng, nước mắt như suối trào, khóc mãi đến đôi mắt sưng lên, nước mắt cạn khô.
Mẹ bệnh liệt giường, chỉ còn mình tôi có thể đi thăm tù.
Ngày gặp lại cha, tôi trong lòng muốn nói gì đó lại không nói nên lời, cuối cùng vẫn là cha nói chuyện với tôi một hồi lâu, còn tôi thì nghẹn ngào không nói gì, chỉ có thể lặng lẽ lắng nghe.
Cha nói ông cũng không hối hận vì hành vi kích động ngày đó. Chuyện gì cũng nên nhẫn nhịn, nhưng không thể nhẫn nhịn được nữa, vậy thì phải làm đến cùng! Nếu như không giết Triệu Phương, vậy thì tôi sẽ chịu ức hiếp mãi, không người cha nào bằng lòng nhìn con cái mình bị người ta ức hiếp mỗi ngày cả.
Cha không nói dong dài, trừ việc dặn dò tôi gắng học tập cho giỏi, phụ giúp mẹ làm việc nhà ra, ông ấy còn đưa cho tôi một lá thư, bảo tôi đưa lại cho mẹ.
"Đừng khóc, về sau cái nhà này còn phải dựa vào con chèo chống, làm một người đàn ông, con phải kiên cường!"
Tôi ra sức gật đầu, cầm thư của cha về nhà, đưa phong thư còn còn chưa được mở ra ấy cho người mẹ đang ngủ trên giường của mình.
Nhìn thấy mẹ tỉnh lại, đây chính là chuyện duy nhất đáng vui mừng trong mấy ngày qua của tôi.
Tôi muốn ở nhà phụ giúp mẹ nhưng bài vở còn đó, nhớ lời của cha, tôi đành rửa sạch mặt mũi, rửa sạch đi bi thương rồi đến trường.
Chuyện của Triệu Phương gây ra sóng gió rất lớn trong trường học. Nghe nói thầy chủ nhiệm Hoàng Biên Bình cực lực yêu cầu trường học đuổi học đứa con trai của tội phạm giết người là tôi đây. May mà trong hội đồng giáo viên có cô Tiêu gắng sức ngăn cản, ý đồ của Hoàng Biên Bình mới tạm thời không đạt được.
Nhưng nhớ đến lão hiệu trưởng mặt người dạ thú kia, một khi Hoàng Biên Bình và Quách Hiếu Mạnh cấu kết với nhau làm việc xấu, chuyện tôi bị đuổi học cũng không còn xa nữa. Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh khỏi, tôi chỉ là rất lo lắng cô Tiêu sẽ lại bị Quách Hiếu Mạnh uy hiếp lần nữa.
Các bạn học tôi cũng xa lánh tôi, chẳng ai muốn dính xui của cái tên con trai tội phạm giết người, tôi thậm chí có thể cảm nhận được ánh mắt khác thường của các thầy cô khác khi nhìn mình, đúng là giống hệt với Lâm Uyên Sương trước kia làm sao.
"Ê này." Lâm Uyên Sương ngồi bên cạnh chợt mở miệng nói, làm cho tôi tỉnh thần lại từ trong cơn trầm tư.
"Có chuyện gì không?"
Câu trả lời lãnh đạm của tôi làm cho vẻ mặt Lâm Uyên Sương có hơi lạc lõng, cô ấy mím môi như là đang xin lỗi, khẽ nói: "Chuyện của cha cậu, tôi rất xin lỗi, đều do tôi không ngăn cản Triệu Phương..."
"Tôi không trách cậu."
Tôi dụi dụi đôi mắt mệt mỏi, chuyện của cha làm cho tính cách của tôi trở nên lạnh nhạt hơn, nhưng trong lòng, tôi vẫn rất cảm kích sự quan tâm của Lâm Uyên Sương đối với mình. Cả cái trường học này, người có thể hỏi han quan tâm tôi cũng chỉ có cô giáo Tiêu và Lâm Uyên Sương mà thôi.
Thật là châm chọc, rõ ràng trước kia tôi và cô ấy như là lửa với nước, không ngờ bây giờ đã là đồng bệnh tương liên.
"Là do tôi không có năng lực, kém may mắn nên mới chọc phải Triệu Phương." Tôi siết siết lấy cánh tay còn đang âm ỉ đau nhức, trong lòng cực kỳ khát vọng sức mạnh.
Nhưng sức mạnh cá nhân có mạnh đi nữa cũng không phải là siêu nhân, có là voi cũng sẽ đàn kiến gặm rỉa.
Trở thành voi không thực tế, vậy tôi cũng chỉ có thể một thành viên trong đám kiến, trở thành một con kiến chúa!
Chỉ có nỗ lực học tập mới có thể trở nên vượt trội, mới có nền tảng để từng bước bước lên đỉnh kim tự tháp! Có lẽ trước kia, một người có cuộc sống bi thảm như Lâm Uyên Sương cũng từng có ý tưởng giống như tôi nhỉ.
"Lâm Uyên Sương." Tôi chăm chú nhìn vào cô ấy, ánh mắt bình tĩnh hơn bao giờ hết, "Cậu có thể dạy tôi học hay không?"
Nhìn thấy tôi trịnh trọng đến lạ kỳ như vậy, Lâm Uyên Sương sững sờ một lúc.
"Tôi cũng không có thời gian dạy cậu học đâu!"
Cô ấy vẫn là từ chối sao, tôi thất vọng chớp đôi mắt, nếu người ta không muốn dạy, mình cũng không thể bắt ép, chỉ là trong lòng có hơi khó chịu.
Nhìn thấy dáng vẻ mất mát của tôi, Lâm Uyên Sương nhếch miệng nở một nụ cười quái lạ: "Thế nhưng, thấy cậu thành khẩn như vậy, tha thiết như vậy, tôi cũng cố mà dạy cậu vậy. Ấy mà cậu đừng có vui mừng quá sớm, học tập cũng không đơn giản như cậu nghĩ, mọt sách sọ não đơn giản như cậu đừng hy vọng tôi có thể dạy cậu nhé!"
Mấy ngày nay tôi vẫn luôn khổ sở trong lòng, không ngờ lại bị dáng vẻ hài hước này của Lâm Uyên Sương chọc cười, nét mặt âu sầu cũng khá hơn một chút.
"Cái tính làm kiêu này của cậu, trước đây sao tôi lại không nhận ra thế nhỉ? Đừng có chọc ghẹo người ta như vậy được không."
"Ai làm kiêu, cậu là đồ đầu gỗ!" Lâm Uyên Sương thở phì phì nói xong thì ngoảnh đầu không thèm để ý đến tôi nữa.
Tôi biết cô ấy là cố ý đùa giỡn cho tôi vui, chuyện của Triệu Phương khiến cho cô ấy buông xuống khúc mắc trong lòng với tôi, mà điều này cũng làm cho tôi rất hiếu kỳ, nếu cô ấy không có cảm giác gì về cái chết của Triệu Phương, vậy thì vì sao lại muốn làm bạn gái Triệu Phương?
Thế là tôi nói cho cô ấy nghi vấn trong lòng, lúc đầu cô ấy cũng không muốn trả lời, nhưng có lẽ là mang hổ thẹn với chuyện của cha tôi nên cuối cùng cô ấy cũng nói cho tôi nghe.
"Tôi không bạn bè nào ở trường học, một cô gái xinh đẹp như tôi đây nhất định sẽ bị cái bọn đàn ông thối tha các người theo đuổi, phiền phức vô cùng, thậm chí còn có thể gây ra những phiền toái không cần thiết. Cho nên tôi cần một người có thể bảo vệ tôi khỏi những phiền phức này, Triệu Phương tất nhiên chính là lựa chọn tốt nhất.”
"Cậu thật là tự tin quá đó."
"Ha ha, đây là sự thật, lẽ nào trong mắt cậu, tôi không đẹp hay sao?"
Đôi mắt nâu kia quả thực rung động lòng người, làm cho tôi không dám nhìn bao lâu thì đã dời ánh mắt sang chỗ khác.
"Ừ đẹp, đẹp."
"Này, giọng điệu nói cho có đó của cậu là có ý gì?" Lâm Uyên Sương lấy tay chống đầu, thấy tôi không còn dáng vẻ âm u tịch mịch như trước đó nữa, ánh mắt cô ấy cũng có hơi vui mừng.
Trong lòng cô ấy không nghĩ gì khác, chỉ là đơn thuần cảm thấy áy náy và cảm kích mà thôi.
Lâm Uyên Sương hiểu tôi lúc đó là thật lòng muốn trợ giúp, điều này làm cho cô ấy có hơi cảm động, thế nhưng thật không ngờ, bởi vì cô ấy mà khiến tôi gặp phải tai bay vạ gió.
Cô ấy rất là áy náy về chuyện của tôi, nhất là gần đây còn nghe nói tôi có thể bị nhà trường đuổi học.
Nhìn dáng vẻ cố vui cười của tôi, Lâm Uyên Sương nói sang chuyện khác: "Chiều hôm nay chúng ta cùng nhau xin nghỉ đi, đi theo tôi đến bệnh viện."
"Hả? Đi bệnh viện để làm gì?"
"Không phải trước kia tôi đã nói với cậu sao, em gái tôi ở bệnh viện, tôi muốn cùng cậu đi thăm em ấy một chút, sao hả, không muốn à?"
"Muốn chứ!"
Tôi không suy nghĩ nhiều là đã đáp ứng ngay, trong lòng cũng rất hiếu kì về đứa em gái mà Lâm Uyên Sương vẫn luôn quan tâm.
Thấy tôi đồng ý, Lâm Uyên Sương hé miệng mỉm cười, trong đôi mắt lại chất chứa vẻ phức tạp.
Mấy năm qua, cô ấy đã tìm đủ mọi cách kiếm tiền để được rời khỏi nơi này cùng em gái, vốn định chờ sau khi chân em ấy khá hơn một chút thì sẽ tìm cơ hội ra đi. Thế nhưng chuyện xảy ra gần đây làm cho cô ấy cảm thấy bất an, cho nên đã quyết định sẽ đi ngay trong mấy ngày nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...