Hoàng đế cảm thấy, hôm nay mình đã bước ra khỏi điện bằng chân trái.
Nhìn hai bóng dáng yểu điệu quen thuộc càng đến càng gần, hắn nhịn không được, quay đầu sang hỏi nhỏ Hà Văn:
"Bây giờ Trẫm nhảy xuống hồ còn kịp không?"
Hà Văn bị dọa đến mức lập tức quỳ xuống: "Thánh thượng, người phải bảo trọng long thể!"
"Long thể như thế nào? Hoàng thượng bị bệnh sao?"
Giọng nói của Trưởng công chúa gần trong gang tấc. .
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Hôm nay nàng mặc một bộ váy dài màu lam thêu hoa văn trăm bướm, áo choàng lông hồ ly đính tơ vàng, búi tóc đoan trang quý khí, khi bước đi trâm bạc trên đầu đón nắng lấp lánh, khiến dung nhan xinh đẹp tăng thêm mấy phần diễm lệ.
Hoàng đế vội lắc đầu, đưa hai tay ra đỡ Trưởng công chúa đang hành lễ lên. Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng ở phía sau lưng Trưởng công chúa cũng vang lên:
"Thiếp thân bái kiến Thánh thượng."
Trái tim Hoàng đế "thịch" một tiếng, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, không dám nhìn thẳng, cả người cứng đờ, một lát sau mới ngập ngừng nói: "...Đứng lên đi."
Lúc Tô Lam Quỳnh đứng lên, Hoàng đế nhìn thoáng qua nàng.
Đây là lần đầu tiên hai người chính thức gặp nhau sau khi Tô Lam Quỳnh vào cung, Hoàng đế không khỏi ngẩn người trước sự thay đổi của người bạn từ thuở nhỏ của mình.
Tô Lam Quỳnh đứng yên trước mặt hắn, mi mắt hơi rũ, tư thái nhã nhặn. Nàng mặc một cái váy màu trắng thêu hoa hải đường đỏ rực, giữa không gian đầy tuyết trông rất bắt mắt, trên người khoác một cái áo lông chồn đồng màu, giống như tinh linh ở trong tuyết bước ra. Bởi vì đã vào cung làm phi, cho nên kiểu tóc cũng đã đổi thành kiểu dành cho phụ nữ có chồng, búi cao lên phía sau, cài hai cây trâm bạc khảm mã não, lại được điểm xuyết bằng đóa hoa trà màu trắng hồng, mang theo một chút ý vị lãng mạn của cô gái trẻ lần đầu gặp tình lang.
Hoàng đế nghĩ đến việc nàng đã chăm chút như vậy để gặp mình, hai lỗ tai tức thì hơi đỏ lên, chỉ có thể ho khan một cái, quay đầu không nhìn nàng nữa. Tiếng ho khan vang lên trong bầu không khí yên tĩnh khiến cho nó càng trở nên kỳ lạ.
Trưởng công chúa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Hoàng đế, người nàng cũng đã dẫn đến đây rồi, còn không biết nên làm gì sao?
Thấy ánh mắt của Trưởng công chúa, Hoàng đế ho một tiếng, không phải hắn không muốn nói, mà thực sự cảm thấy rất ngượng miệng, khó mà mở lời, dây dưa mãi mới hỏi được một câu:
"Phương... Tô Chiêu Nghi đã khỏe hơn chưa?"
Vừa định gọi tên tự của Tô Lam Quỳnh, lúc này Hoàng đế mới nhớ ra nàng đã gả đi, gọi như vậy có vẻ thân thiết không hợp lễ, nhưng rồi chợt phản ứng lại, nàng gả cho mình mà, tại sao lại cố kỵ như thế, chỉ gọi bằng ba chữ Tô Chiêu Nghi lạnh như băng. Hoàng đế vội vàng nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy mi mắt của Tô Lam Quỳnh hơi run một chút, trong lòng lại càng hối hận, nhưng lời nói đã thốt ra, có bốn con ngựa cũng không đuổi theo kịp.
"Tạ ơn Thánh thượng quan tâm, thiếp thân khỏe nhiều rồi."
Trưởng công chúa đứng một bên nghe cuộc đối thoại cứng ngắc này, hứng trí cũng không còn nữa, bảo một tiếng ta sang bên kia ngắm cảnh, rồi bỏ lại hai người rời đi.
Khung cảnh nhất thời trở nên càng thêm lúng túng.
Hoàng đế không biết nói gì, mà Tô Lam Quỳnh cũng vậy, nàng không dám ngẩng mặt nhìn lên, chỉ có thể nhìn thấy đôi giày thêu màu vàng sáng đang đứng cách mình năm bước chân.
Hoàng đế cũng cảm thấy không khí giữa hai người có chút không đúng lắm, hắn không biết hôm nay mình bị sao nữa, gọi xa lại cũng không đúng, gọi thân thiết cũng không được, hai tay hắn xoa vào nhau, nhìn lên trời, nói:
"Hôm nay trời đẹp quá nhỉ."
Tô Lam Quỳnh không hiểu hắn muốn nói gì, chỉ có thể hùa theo:
"Vâng, rất đẹp ạ!"
Quen nhau từ nhỏ đến lớn, nhưng lần đầu tiên Hoàng đế thấy dáng vẻ dịu dàng thuận theo của Tô Lam Quỳnh như thế này, dường như nàng đã mất đi một phần ngây thơ thẳng thắn, trở nên điềm tĩnh cẩn trọng, khiêm tốn vâng lời trước mặt hắn.
Hoàng đế càng nghĩ càng áy náy, càng áy náy lại càng không biết nên hóa giải không khí không đúng này như thế nào, quay đầu nhìn ngắm xung quanh, cố gắng tìm ra chủ đề để nói:
"Ừ, hoa xung quanh cũng khá đẹp."
Tô Lam Quỳnh không kìm được liếc trộm hắn một cái, nhưng vẫn thuận theo trả lời:
"Đúng vậy thưa Thánh thượng."
Hà Văn đứng ở một bên nghe cuộc trò chuyện của hai người, vẻ mặt dại ra, không hiểu Thánh thượng bình thường anh minh thần võ, sát phạt quyết đoán đi đâu mất rồi. Sao lại có thể nói những chủ đề như vậy với Chiêu Nghi nương nương cơ chứ, hỏi han người ta vài câu không tốt sao? Ôi Thánh thượng ơi là Thánh thượng.
Trong một chớp mắt, Hà Văn cũng rất đồng cảm với Trưởng công chúa.
Lúc hai người đang đứng đó, một trận gió lớn đột nhiên thổi qua, Tô Lam Quỳnh không nhịn được, ho khan một tiếng, khiến Hoàng đế chú ý.
Hắn lập tức hỏi: "Bệnh của nàng vẫn chưa khỏi sao?"
Hà Văn gào thét trong lòng: Đúng rồi, phải vậy chứ, phải như vậy chứ!!!
"Bẩm Hoàng thượng, đã đỡ nhiều rồi."
Thật ra Tô Lam Quỳnh cũng không phải bệnh thật, chỉ là đứng trong gió lạnh một lúc lâu, nên mới nhịn không được ho khan.
Hoàng đế tự trách, nhìn thấy gần đó có một cái đình, vội bảo: "Qua kia ngồi đi, trong đình có màn, có thể tránh gió."
Tô Lam Quỳnh đáp vâng.
Hai cung nữ lập tức nhanh tay đi đến đó trải đệm ấm và đốt than sưởi, lại có người dâng lên ít trà bánh, Hoàng đế chuyển bước chân, Tô Lam Quỳnh bước theo sau, đi chậm hơn hắn một bước.
Hoàng đế ngoái lại nhìn nàng.
Ở khoảng cách gần như thế này, hắn có thể ngửi được mùi hoa thơm thoang thoảng trên người thiếu nữ, quyện với mùi hoa trà, thanh lãnh dễ chịu, khiến hắn không khỏi hít sâu một hơi.
Cung nữ vén màn lên, hai người một trước một sau bước vào.
Hoàng đế và Tô Lam Quỳnh ngồi xung quanh một cái bàn tròn, khoảng cách được thu hẹp đáng kể, vì không gian trong đình khá nhỏ nên cung nữ và thái giám đều đứng bên ngoài canh giữ, trong đình chỉ còn có hai người, Tô Lam Quỳnh yên tĩnh ngồi xuống theo lệnh của Hoàng đế, còn Hoàng đế vẫn không rời mắt khỏi nàng.
Bởi vì lạnh nên hai gò má và chóp mũi nàng có chút đỏ ửng, giống như nụ hoa đang hé nở, thoạt nhìn tràn đầy sức sống. Hoàng đế không biết nên nói gì, nhưng nhớ lại việc ban nãy, dặn dò:
"Nàng..." Hắn dừng một chút, nghĩ một lát nữa sẽ sai Thái y đến khám cho nàng, vì thế chỉ bảo: "Nhớ uống nhiều nước ấm một chút."
Tô Lam Quỳnh gật đầu đáp vâng.
Nhớ lúc trước, mỗi lần hai người gặp nhau, dù không nói nhiều nhưng cũng không đến mức không biết nói gì như thế này, Tô Lam Quỳnh ngồi yên suy nghĩ, chỉ giây lát đã đoán được ý đồ của Trưởng công chúa, trong lòng xấu hổ, cũng rất cảm kích ý tốt của nàng ấy, lúc nàng đang định chủ động nói gì đó với Hoàng đế, bỗng bên ngoài vang lên tiếng Thái giám cao giọng hô: "Hoàng hậu nương nương, Nguyễn Tiệp dư, Tạ Tu viên tới!"
Cung nữ vén màn lên, Hoàng hậu mặc quần áo màu vàng sáng bước vào, theo sau là hai vị mỹ nhân dáng người thướt tha, họ quỳ xuống hành lễ trước mặt Hoàng đế, giọng nói ngọt ngào như mật.
"Thần thiếp/thiếp thân khấu kiến Thánh thượng. Chúc Thánh thượng Phúc trạch an khang!"
Tô Lam Quỳnh vội vàng đứng dậy, hành lễ với Hoàng hậu, gật đầu chào với Tạ Tu viên.
"Đứng lên đi!"
Hoàng đế nói. Dù hắn cũng không ngạc nhiên lắm khi Hoàng hậu và hai vị phi tử khác cùng ra Ngự Hoa Viên đi dạo, vì hôm nay khó có được ngày tuyết dừng trời nắng, nhưng nhìn dáng vẻ hoa phục ung dung của hoàng hậu và việc ăn mặc tỉ mỉ của hai người phía sau đã cho thấy mục đích của họ không chỉ đơn thuần là đi dạo, mà là nghe được tin hắn gặp Tô Lam Quỳnh ở đây, cho nên mới đi đến.
Không hiểu sao, trong lòng Hoàng đế bỗng mất hứng, chút hứng thú đi dạo cũng không còn.
Tạ Tu viên bước lên nói:
"Không ngờ Thánh thượng và Tô tỷ tỷ lại ở đây thưởng trà, ngày đông uống hồng trà, quả thực ấm tận ruột gan."
Hoàng đế nhìn nàng ta một cái, nhưng lại quay sang Hoàng hậu trước.
"Hiếm thấy nàng ra ngoài chơi, có chuyện gì vui à?"
Hoàng hậu cười: "Chỉ là thiếp thân rảnh rỗi, nên gọi hai vị muội muội cùng đi dạo."
Hoàng đế lại hỏi: "Còn Tạ Tu viên thì sao?"
Thấy Hoàng đế để ý đến mình, Tạ Tu viên vô cùng mừng rỡ, giọng nói càng thêm dịu dàng:
"Bẩm Thánh thượng, thiếp thân cùng với Hoàng hậu nương nương và Tiệp dư muội muội đi dạo ạ!"
"Ừ!" Hoàng đế đứng lên, "Vậy ba người các nàng cứ từ từ đi dạo, Trẫm phải về Điện Kính Thiên phê duyệt tấu chương."
Hắn bước ra ngoài trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
Sau đó, đột nhiên dừng bước, quay đầu:
"Tô Chiêu nghi, nàng đang bệnh cũng đừng ở đó lây cho Hoàng hậu và các tần phi khác."
Tô Lam Quỳnh còn đang không biết nên cáo lui như thế nào, được hắn cho sẵn một cái cớ, trong lòng vui sướng, vội vã hành lễ:
"Thiếp thân đã rõ, Hoàng hậu nương nương, hai vị tỷ muội, thiếp thân xin phép đi trước."
Nói rồi nàng cũng rời đi.
Hoàng hậu nhìn theo bóng lưng của Tô Lam Quỳnh, mặc dù nàng ta không đi cùng với Hoàng đế, nhưng không khó để có thể nhìn ra được, Hoàng đế vừa mới chủ động giúp nàng ta giải vây. Trong lòng Hoàng hậu vô cùng khó chịu, vì sao cơ chứ, nàng mới là Hoàng hậu mà, vì sao Thánh thượng và cả Hoàng trưởng tỷ đều đối xử tốt với nàng ta như thế?
Nguyễn Tiệp dư nhẹ giọng gọi: "Nương nương..."
Hoàng hậu lạnh nhạt đáp: "Đều tự mình chơi đi."
Nguyễn Tiệp dư và Tạ Tu viên liếc nhau, không tiếng động lui xuống.
Ban nãy họ được Hoàng hậu gọi tới đi gặp Thánh thượng, không nghĩ tới lại gặp phải cảnh tượng này. Thoạt nhìn Thánh thượng có vẻ không thích ở cùng Hoàng hậu lắm, cho nên mới gọi họ đi cùng, nhưng thấy họ cũng không thể làm cho Thánh thượng chú ý, lúc này mới đuổi đi. Hai người lén lút bĩu môi, nhưng cũng âm thầm ghi nhớ Tô Lam Quỳnh, nàng ta dường như cũng không phải loại người không tranh giành như họ đã tưởng.
Sau khi Tô Lam Quỳnh về cung không lâu, tuyết cũng rơi trở lại.
Giờ Mùi (13-15h), Trần thái y đến cung Nghênh Xuân bắt mạch cho Tô Lam Quỳnh.
Ấn tượng của ông trong cung Nghênh Xuân này quả thật là lạnh, bốn bên đều là tuyết, tuyết rơi vừa nhanh vừa dày, chỉ chốc lát sau đã phủ đầy vai ông. Nghe nói vị nương nương trong cung này là người duy nhất chưa được Hoàng đế thị tẩm, nhưng hôm nay ông được phái tới thăm hỏi, xem ra cũng sắp trở mình.
Như Mộc đón ông vào trong, nhiệt tình mời ông uống một tách trà cho ấm người.
Trần thái y lần đầu tiên nhìn thấy Tô Chiêu Nghi, chỉ cảm thấy thiếu nữ trẻ này hiền hòa dịu dàng, giống như làn gió tháng ba, ngay cả thanh âm cũng vô cùng ấm áp.
Ông cung kính cúi người, bắt mạch cho nàng.
"Chiêu nghi nương nương chỉ bị cảm nhẹ, nên chú ý điều dưỡng thân thể, vi thần viết phương thuốc, sáng chiều dùng một lần, qua hai ngày sẽ ổn."
Thật ra cơ thể của Tô Lam Quỳnh cũng không có gì đáng ngại, nhưng Hoàng đế đã đích thân quan tâm, thế nào ông cũng phải có lời giao đãi.
Tô Lam Quỳnh cảm kích: "Đa tạ Trần thái y."
Trần thái y thấy nàng làm người hiền lành dễ gần, cũng không có kiêu căng, trong lòng cũng nảy sinh hảo cảm, cúi chào một cái rồi rời đi.
Chỉ là lúc ra về, ông bị đường trơn làm té ngã.
Tuyết đã được quét, nhưng đám cung nhân phụ trách quét tuyết lại không rải cát hoặc bột khô cho đỡ trơn, đường đá ướt, chuyện như thế này là không tránh khỏi. Trần thái y ôm cái trán sưng to của mình, nén đau đi về phía Điện Kính Thiên báo cáo.
"Bẩm Thánh thượng, Chiêu nghi nương nương chỉ bị cảm nhẹ, vi thần đã viết phương thuốc, qua hai ngày sẽ ổn."
Hoàng đế đang phê tấu chương, nghe vậy ừ một tiếng, vô tình ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, thấy trên trán của Trần thái y sưng to một cục, lập tức hỏi:
"Trần thái y, trán của khanh làm sao thế?"
Trần thái y vội vàng trả lời:
"Bẩm Thánh thượng, lúc hạ thần từ cung của Chiêu Nghi nương nương trở ra, không cẩn thận té ngã."
Hoàng đế lấy làm lạ, cười bảo: "Khanh cũng chỉ mới ngoài bốn mươi, sao đã đi đường không vững rồi?"
Trần Thái y cười khổ, đáp: "Bẩm Hoàng thượng, là do đường trong cung Nghênh Xuân quá ướt quá trơn, nên hạ thần mới không cẩn thận."
"A?"
Hoàng đế là người thông minh cỡ nào, vừa nghe đã hiểu ý ở ngoài lời của Trần Thái y, hắn để cho ông trở về bôi thuốc, sau đó phẩy tay, gọi thuộc hạ của mình đi đến cung Nghênh Xuân nghe ngóng thử.
Lát sau, thuộc hạ quay về bẩm báo:
"Khởi bẩm Thánh thượng, đúng thật là có chuyện này. Ngoài ra còn có chuyện Ngự thiện phòng cắt xén thức ăn và Nội vụ phủ không đưa than và quần áo tốt đến, thuộc hạ hỏi thăm được, than và đường được quét tuyết cũng là do được Trưởng công chúa ra lệnh."
Hoàng đế cười lạnh một tiếng. Ra vậy, có Trưởng công chúa ra lệnh nên mới ân cần, nhưng Trưởng công chúa cũng không thể ngày nào cũng tới cung Nghênh Xuân, cho nên mọi việc đâu vẫn hoàn đấy.
Hắn tức giận, quăng tấu chương trong tay xuống bàn, "phanh" một tiếng, người hầu trong điện lập tức quỳ xuống, không khí yên tĩnh như tờ.
Giây lát sau, Hoàng đế mới nói:
"Đi cung Nghênh Xuân."
Lúc này, sau khi tuyết rơi một lúc cũng đã ngừng rơi, Thủy Nguyệt thấy tuyết đọng bên ngoài quá dày, bèn chủ trương cùng với mấy tiểu hoàng môn bên ngoài đi ra quét tuyết.
Sân trong cung Nghênh Xuân khá lớn, để quét sạch hết cũng không biết tới ngày tháng năm nào, huống hồ lát nữa tuyết lại rơi, vì vậy mọi người chỉ quét một con đường từ cửa cung đến trong chính điện là được, tiện cho lát nữa đi lấy cơm chiều.
Bọn họ quét một lát, thấy tuyết dày nhưng rất sạch, nổi hứng cầm tuyết ném nhau, ném đủ rồi lại quét, tiếng cười nói vọng khắp cung.
Tô Lam Quỳnh nghe thấy, cũng ra ngoài nhìn xem, mọi người chơi vui vẻ, kích thích lòng hiếu kỳ của nàng. Tô Lam Quỳnh cũng xoắn tay áo lên, định xúc tuyết, Kính Hoa vội ngăn lại.
"Tiểu thư, người đang bệnh đó!"
Tô Lam Quỳnh lắc đầu, mong đợi nói: "Ta chơi một chút thôi!"
Hiếm thấy tiểu thư lộ ra vẻ nghịch ngợm thế này, Kính Hoa nuông chiều để cho nàng tự tung tự tác.
Tô Lam Quỳnh vốc một nắm tuyết, ném lên người các hoàng môn và cung nhân, bọn họ nào dám ném lại nàng, chỉ có thể tránh trái tránh phải, giả vờ cầu xin tha thứ. Tô Lam Quỳnh chơi vui, nhưng Kính Hoa đã bảo nàng dừng lại, nàng luyến tiếc vốc một nắm tuyết lớn, chuẩn bị ném một lần cuối cùng.
"Phịch!"
Đống tuyết lớn bay một đường vòng cung, vừa vặn rơi lên mặt người mặt áo màu vàng sáng vừa bước vào cung không chệch một li.
Mọi người nhất thời lặng ngắt như tờ.
Tô Lam Quỳnh kinh hãi quên cả quỳ xuống, lắp bắp gọi:
"Thánh.. Thánh thượng..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...