Từng chữ Phó Thần Vân nói ra giống như sét đánh giáng xuống Ngự Thư Phòng, sắc mặt Hoàng đế tái mét, gầm lên một tiếng: "Phó Thần Vân, ngươi gan to bằng trời!"
Tất cả cung nữ và thái giám trong Ngự Thư Phòng đồng loạt quỳ xuống, đầu chạm sát xuống mặt đất, đều không hẹn mà cùng nhau cúi thấp đầu, sợ Hoàng đế trong cơn giận dữ sẽ chém luôn bọn họ. Phó Thần Vân cũng quỳ xuống, dập đầu: "Vi thần tội đáng muôn chết!"
Hoàng đế cười lạnh: "Ngươi cũng biết ngươi đáng chết?"
Phó Thần Vân ngẩng đầu, nhìn Hoàng đế đứng trên ngai cao, hắn chầm chậm gỡ kiếm ra, hai tay dâng lên: "Vi thần tự biết hôm nay đã đi quá giới hạn, chọc giận thánh thượng, không dám xin được Thánh thượng khai ân, chỉ cầu mong Thánh thượng rủ lòng thương, suy xét đề nghị của vi thần."
Ở Tuyên Ninh, võ tướng rất coi trọng kiếm, buông kiếm cũng giống như quan văn bỏ mũ cánh chuồn, tức là ý chỉ sẽ không làm tướng nữa, đề nghị này của Phó Thần Vân tương đương với việc từ quan.
Cơn phẫn nộ của Hoàng đế dần tan đi, nhìn thanh kiếm trước mắt, trong đầu thoáng qua một tia suy tư.
Có lẽ ban đầu hắn sẽ giận quá mất khôn mà trị tội Phó Thần Vân, nhưng với trực giác nhạy bén của bậc Đế vương, hắn nhận ra có hàm ý gì đó đằng sau những lời Phó Thần Vân nói. Dù sao hắn và Phó Thần Vân cũng là người quen biết nhau từ nhỏ, tình cảm không kém huynh muội Tô Tri Viễn chút nào, hắn vẫn hiểu biết tính tình của hắn ta. Tuy nói Phó Thần Vân đúng là đầu gỗ không giỏi ăn nói, nhưng chuyện dĩ hạ phạm thượng tới mức này, không sợ hắn tức giận ban chết cho hắn ta sao?
Hoàng đế đoán Phó Thần Vân tin chắc hắn sẽ không làm vậy, bởi vì tình nghĩa mười mấy năm qua, bởi vì Hoàng đế vừa mới lên ngôi cần trung thần phò tá, bởi vì hắn ta có thể dẫn binh đánh trận, bởi vì hắn là cháu trai của lão nguyên soái nắm ba mươi vạn binh quyền.
Hắn ta đến Ngự Thư Phòng nói những lời này cũng không phải là bắn tên không đích, tuy rằng mục đích là muốn Hoàng đế trả tự do cho Tô Lam Quỳnh, thậm chí không tiếc chức tước của mình, nhưng nghĩ sâu hơn, Hoàng đế mới biết hóa ra là ngược lại. Phó Thần Vân muốn từ chức trao trả binh quyền, nhưng cũng muốn nhờ việc này mà đạt được mục đích của mình. Trớ trêu thay, mục đích của hắn ta lại nhằm vào Tô Lam Quỳnh - hậu phi của Hoàng đế.
Hoàng đế tuổi trẻ lên ngôi, ngoài những cánh tay đắc lực cần thiết để làm việc cho hắn, thì binh quyền cũng là thứ quan trọng không kém. Nay Phó Thần Vân mang ba mươi vạn binh quyền đến trao trả, nếu như trong tình huống bình thường, Hoàng đế rất hài lòng vui vẻ nhận lấy. Nhưng hắn ta lại dám vượt quá giới hạn, dùng binh quyền để bàn điều kiện với hắn, động chạm đến tôn nghiêm của Hoàng đế, đây là chuyện hắn không thể nào tha thứ được.
Phó Thần Vân thấy Hoàng đế không nói chuyện, trong lòng cũng dần dần trở nên thấp thỏm, không còn vẻ trấn định như lúc đầu. Hắn ta cũng biết việc này là đùa với lửa, sơ hở là bay đầu, nhưng hắn ta vẫn nhịn không được...
Hắn ta nghĩ tới lúc ở biên cương, khi nghe được tin Tô Lam Quỳnh nhập cung làm phi, trong lòng hắn ta đã hoang mang và khổ sở thế nào. Hắn ta cứ nghĩ nàng sẽ luôn ở trong vườn hoa Điền Lam đợi hắn ta, chờ hắn ta lập công khải hoàn trở về, sẽ dùng mười dặm hồng trang rước nàng làm Phó phu nhân, không nghĩ tới ước nguyện chưa thành người đã gả đi. Khi hắn ta trở lại, cảnh cũ còn đây, nhưng người xưa đã là chủ cung Nghênh Xuân cao quý, khi hắn ta gặp mặt cũng chỉ có thể quỳ gối cúi chào một câu "Di phi nương nương".
Hoàng đế ngồi lên ghế rồng, gõ tay suy tư. Hắn hiểu hành động từ chức hôm nay của Phó Thần Vân hẳn là do lão nguyên soái đề nghị. Thứ nhất là do hắn mới lên ngôi, thiếu nhất là binh quyền, nếu có thể thuận lợi lấy được ba mươi vạn đại quân từ tay Phó Thần Vân thì không còn gì tốt hơn, thứ hai chính là, Phó gia chỉ còn lại một mình Phó Thần Vân, lão nguyên soái sợ hắn tử trận nơi sa trường, Phó gia không người nối dõi, cho nên muốn dùng binh quyền đổi lấy cơ hội giữ Phó Thần Vân ở lại kinh thành.
Đáng tiếc, Phó Thần Vân cũng không hiểu được nỗi khổ tâm của lão tướng quân, hoặc hắn ta hiểu, nhưng lại đặt mong muốn của bản thân còn quan trọng hơn thế. Trong lòng Hoàng đế buồn bực, các lão thần già rồi, một người so với một người càng sợ chết, hết Tô gia rồi tới Phó gia đều muốn giữ con cháu mình ở nhà, rồi ai sẽ cống hiến cho quốc gia này, ai sẽ dũng cảm bước ra biên cương bảo vệ bờ cõi non sông?!
Hoàng đế càng nghĩ càng bực, lại thêm Phó Thần Vân dám động đến người của hắn. Canh giờ không còn sớm, cũng không thể xử trí Phó Thần Vân ngay lúc này, nếu không sẽ làm lòng của quần thần rét lạnh. Hoàng đế hừ một tiếng: "Ngươi đứng dậy trước đi. Một lát nữa cái gì nên nói cái gì không nên nói, hẳn là ngươi hiểu được."
Phó Thần Vân dập đầu: "Vi thần hiểu được."
Lúc này Kinh Hiện Tướng quân và Hồ Dung hoa cũng đi tới, Hoàng đế thản nhiên gọi bọn họ cùng đi đến cung An Định dự tiệc. Mặc dù hắn không nói gì nhưng hai cha con Hồ Dung hoa có thể khẳng định được Hoàng đế không cao hứng. Tuy rất tò mò nguyên do, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Sắc trời đã tối, trong cung An Định đèn đóm sáng trưng, nhã nhạc lượn lờ, người tới ngồi đầy hai bên bàn tiệc. Hà Văn gân cổ rống một câu: "Thánh thượng giá đáo!"
Lập tức, văn võ bá quan và mệnh phụ tiểu thư đều đi ra khỏi chỗ ngồi, đồng loạt quỳ xuống hành lễ: "Vi thần/thần phụ/thần nữ bái kiến Thánh thượng! Thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Hoàng đế đi đến ghế rồng ngồi xuống, mỉm cười nâng tay: "Các ái khanh đứng lên đi!"
Mọi người tạ ơn xong, lập tức ai về chỗ nấy đoan trang ngồi. Hoàng đế nhìn về phía Kinh Hiện tướng quân, mỉm cười:
"Hôm nay là khánh công yến cũng là tiệc tẩy trần cho Kinh Hiện ái khanh và Bình Tây ái khanh, hai khanh là nhân vật chính, có công mang chiến thắng về cho Tuyên Ninh, Trẫm thay mặt cho bá tánh Tuyên Ninh kính hai ái khanh một ly!"
Hoàng đế ngửa đầu uống cạn chung rượu, Hồ Quốc Trung và Phó Thần Vân cũng vội vàng uống cạn. Có Hoàng đế lên tiếng, rất nhiều người đi đến chúc rượu hai vị tướng quân, nói những câu tốt lành, bầu không khí dần dần nóng lên, có rượu, cũng không ai câu nệ như lúc Hoàng đế mới tới.
Hoàng đế nhìn Phó Thần Vân cung kính uống từng ly rượu, sau đó lại vô thức nhìn sang Tô Lam Quỳnh. Hôm nay nàng mặc cung trang phi tần nhị phẩm, trang điểm tỉ mỉ, dáng vẻ đoan trang hiền thục, nhìn không ra nửa điểm sai sót. Bình thường hắn cũng không thấy dáng vẻ này của nàng có gì đó không đúng, nhưng nay nhìn lại, đột nhiên lại cảm thấy Tô Lam Quỳnh trước mắt ảm đạm thất sắc, không hề vô tư sáng rọi như những năm cả hai còn là lớp trẻ vô tư.
Nàng bây giờ, giống như đeo lên một lớp mặt nạ thùy mị nết na, diễn tròn vai một phi tử dịu dàng ân cần mà hắn muốn nhìn thấy. Hoàng đế đột nhiên tự hỏi, liệu dáng vẻ khi nàng ở bên hắn có thật sự là dáng vẻ thật của nàng không?
Những lời Phó Thần Vân nói lại hiện lên trong đầu Hoàng đế, hắn là Hoàng đế tôn quý, nhưng Tô Lam Quỳnh gả cho hắn, có thực sự hạnh phúc không?
Hình như... là không...
Từ lúc nàng vào cung tới nay không ngừng bị ám hại, vu oan, mà hắn cũng góp phần trong những âm mưu đó. Tô Lam Quỳnh làm cách nào để sống sót tại nơi cung cấm này? Nàng có mệt mỏi không, có chán chường không, có oán hận hắn không, có từng cảm thấy hối hận vì gả cho hắn không...
Hoàng đế không trả lời được, cũng không nghĩ ra được câu trả lời.
Hắn muốn hỏi Tô Lam Quỳnh, nhưng lại sợ nghe được đáp án mình không muốn nghe nhất. Hắn đột nhiên cảm thấy hoang mang với chính bản thân, cảm giác không nắm bắt được mọi chuyện làm hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Có lẽ vì ánh mắt của Hoàng đế quá mức chăm chú, Tô Lam Quỳnh đang cúi đầu ăn bánh cũng cảm nhận được. Nàng ngước nhìn lên, thấy Hoàng đế nhìn nàng, thần sắc không rõ vui giận, trong lòng Tô Lam Quỳnh khó hiểu, nhưng vẫn nở nụ cười tươi với hắn, sau đó vẫy vẫy tay, ra dấu hắn mau ăn đồ ăn kẻo lạnh.
Vẫn là dáng vẻ săn sóc ôn nhu đó, nhưng Hoàng đế không biết, có bao nhiêu phần là thật lòng nàng muốn thế, hay chỉ đơn giản là vì muốn làm tròn bổn phận Di phi của mình?
Di phi, danh hiệu tôn quý, nhưng có lẽ trong mắt Tô Lam Quỳnh nó cũng không hề hiếm lạ đến vậy. Có lẽ làm phu nhân nhà quyền quý càng thích hợp với nàng hơn, con vợ cả của phủ Thái phó, đi đến đâu mà chẳng được hoan nghênh? Nhớ năm xưa lúc Tô Lam Quỳnh mới mười hai tuổi, lần đầu lộ mặt trong tiệc sinh thần của mẫu hậu hắn, sau ngày hôm đó, cửa phủ Tô gia đã bị các bà mối đạp nát. Hiềm vì Tô Tri Viễn tương tư Trưởng công chúa, huynh trưởng chưa kết hôn thì muội muội sẽ không thể xuất giá, nên Tô Lam Quỳnh vẫn mãi không định ra hôn sự. Vốn hắn còn nghĩ sẽ thay nàng chọn ra một mối hôn sự tốt, Phó Thần Vân cũng từng là một lựa chọn duy nhất, cho nên hôm nay, hắn không thể không nghĩ về đáp án của Tô Lam Quỳnh.
Nếu... Nếu hắn thật sự làm theo lời Phó Thần Vân, cho nàng một cơ hội, liệu nàng có vui vẻ đồng ý rồi dứt khoát rời đi không...
Ánh mắt Hoàng đế liên tục nhìn về Di phi khiến mọi người chú ý, có người cảm thán sủng phi quả nhiên là sủng phi, cho dù ngày hôm nay hai cha con Kinh Hiện Tướng quân cũng rất nổi bật, nhưng vẫn không đọ lại Di phi trong lòng Hoàng đế.
Có người ngưỡng mộ đương nhiên cũng sẽ có người không cao hứng, Hồ Quốc Trung ho nhẹ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Lam Quỳnh. Hoàng hậu nhìn thấy, cũng không muốn Hoàng đế chú ý Tô Lam Quỳnh, bèn nhắc khéo:
"Thánh thượng, hôm nay là ngày vui, các vị muội muội đã chuẩn bị một ít tiết mục, không biết Thánh thượng có bằng lòng cho các muội muội một cơ hội được không?"
Hoàng đế nhận ra mình thất thố, bèn không nhìn Tô Lam Quỳnh nữa mà gật đầu, Hoàng hậu bèn để cho từng phi tần lên biểu diễn tài nghệ. Bọn họ ai cũng được thưởng, riêng đến Hồ Dung hoa, vì một bài thơ mừng chiến thắng hào hùng rung động lòng người mà được Hoàng đế tán dương liên tục.
Hoàng hậu nhân cơ hội nói: "Thưa Thánh Thượng, tiệc Khánh công hôm nay cũng là nhờ có Dung hoa muội muội và hai vị muội muội Trân phi cùng Di phi tổ chức đó!"
Hoàng hậu đây là vừa giúp Hoàng đế có cớ thưởng cho Hồ Dung hoa, tạo ấn tượng tốt với Hồ Quốc Trung cũng là bán cho Hồ Dung hoa một cái nhân tình.
Hoàng đế biết Hoàng hậu giúp mình, hài lòng cười: "Tường Lan vất vả rồi, Di phi và Trân phi làm cũng không tệ, mỗi người thưởng hai thanh ngọc như ý, mười cuộn gấm Linh cẩm tiến cống."
Hoàng hậu mỉm cười hào phóng. Trong lòng nở hoa. Hoàng đế gọi Hồ Dung hoa bằng khuê danh, lại gọi hai người Di phi và Trân phi bằng phong hiệu, thân sơ đã rõ. Lại còn cố ý không nhắc đến phong thưởng của Hồ Dung hoa, đương nhiên là muốn để lại sau cùng.
Quả nhiên, Hoàng đế cười nói: "Tuệ Chiêu dung có công hiệp lý lục cung, bài thơ hôm nay cũng rất được lòng Trẫm, sai người làm thành tranh chữ treo ở điện Kính Thiên đi!"
Lời vừa nói ra, cả cung điện chìm vào yên tĩnh giây lát. Chỉ đến khi Tuệ Chiêu dung bước lên quỳ xuống tạ ơn, mọi người mới hồi phục tinh thần, cuốn quýt quỳ xuống chúc mừng Tuệ Chiêu dung.
Tô Lam Quỳnh nhẩm tính, lần này thăng bốn cấp, lại thêm phong hào, cũng không khác thăng năm cấp là bao. Lại còn được Hoàng đế dùng bài thơ của mình treo ở điện Kính Thiên, ân sủng này từ trước đến nay chưa từng có ai có được. Qua hôm nay, Tuệ Chiêu dung chính là nhân vật chạm tay có thể bỏng trong Tử Cấm Thành này.
Nàng quyết định, phải về dặn dò người dưới, tuyệt đối phải giữ yên bổn phận, tránh xa Bảo Liên Các, à không, giờ phải gọi là Bảo Liên Cung rồi.
Yến tiệc vẫn tiếp tục diễn ra, Tô Lam Quỳnh cảm thấy trong cung khá bí bách, nàng bèn xin phép Hoàng hậu ra ngoài hít thở không khí. Hoàng hậu cho là Tô Lam Quỳnh ghen, cho nên rất vui lòng để nàng đi ra ngoài. Tô Lam Quỳnh đi ra phía sau cung An Định, nàng nhớ phía sau cung này có một vườn mai, mặc dù không phải mùa nở rộ, nhưng được cái thanh tĩnh ít bị làm phiền.
Nhưng nàng đã nghĩ đơn giản quá rồi. Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Tô Lam Quỳnh quay đầu, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Phó Thần Vân, nàng hơi sửng sốt, nhưng vẫn chào: "Bình Tây tướng quân!"
Phó Thần Vân cảm thấy đau đớn, cung trang phi tần trên người nàng làm đau mắt hắn, nhưng càng nhiều hơn là lời nói của nàng. Bình Tây tướng quân chứ không phải Phó ca ca, điều này khiến trong lòng hắn đau không chịu nổi.
"Phương... Di phi nương nương..." Phó Thần Vân cười khổ, cung kính hành lễ.
Tô Lam Quỳnh nhíu mày, cảm thấy Phó Thần Vân đã uống quá nhiều rượu, nàng cảm thấy không ổn, nàng chỉ định ra ngoài một lát rồi về, nếu để người khác thấy hắn và nàng cô nam quả nữ ở chung một chỗ thì nàng có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch tội. Tô Lam Quỳnh nói: "Tướng quân say rồi, mau về nghỉ ngơi đi. Bổn cung có việc, xin cáo từ trước."
Phó Thần Vân không nghĩ tới Tô Lam Quỳnh nói đi là đi, theo bản năng đưa tay ra nắm lại tay nàng.
"Phương Vũ, đừng đi!"
Tô Lam Quỳnh hoảng sợ, vội vàng rút tay lại, trong lòng nàng vừa sợ vừa giận, nói: "Bình Tây tướng quân ngài tỉnh lại đi, ta là hậu phi của Hoàng đế, ngài đối với ta như thế là muốn cả hai cùng chết sao?!"
Phó Thần Vân sững sờ, chợt lui lại mấy bước, cúi đầu nói: "Thật xin lỗi... Ta uống say quá..."
Hắn chỉ muốn nói chuyện với nàng, hắn không muốn hại nàng.
Tô Lam Quỳnh cũng không muốn đối xử với hắn như vậy, nhưng hành động của hắn đã thật đẩy nàng vào nguy hiểm. Nàng không nói gì nữa, quay đầu nhanh chóng quay trở lại bữa tiệc.
Phó Thần Vân nhìn theo bóng dáng của nàng, hắn mãi chìm trong sững sờ và đau khổ, nên không hay biết cách đó không xa phía sau ngọn núi giả, có một bóng dáng nhanh chóng xẹt qua rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...