Hoàng đế không bất ngờ lắm, lúc chiều hắn đã nhận được tin tức nên mới đến đây định nói cho Tô Lam Quỳnh biết, không ngờ tiểu tử Tô Tri Viễn kia đã nhanh hơn một bước, gửi thư cho nàng đọc rồi.
Có điều, chuyện Trưởng công chúa mang thai quả thật là chuyện vui trong Hoàng thất, ngay cả Hoàng đế cũng vui mừng vì mình sắp lên chức cậu, hắn ngồi nói chuyện với Tô Lam Quỳnh một lát rồi quay về điện Kính Thiên xử lý công vụ.
Trong Cung Nghênh Xuân vì tin tức này mà nhộn nhịp hẳn lên, Tô Lam Quỳnh chỉ huy mấy cung nữ lấy danh sách đồ trong kho của mình ra, chọn rất nhiều thuốc bổ, vải vóc,... gửi tặng cho Trưởng công chúa, ngoài ra còn có quà cho đứa cháu đầu tiên của mình. Tô Lam Quỳnh suy nghĩ, ít ngày nữa sang quý hai, có thể lĩnh một ít vải mềm về may quần áo mới tặng cho đứa bé, lại sai người làm một cặp khóa trường mệnh, một cặp vòng tay bằng vàng, dự định ngày chị dâu sinh sẽ sai người đến tặng.
Chính điện cung Nghênh Xuân khí thế ngất trời, mà trong thiên điện Thừa Ngọc Các của cung Nghênh Xuân lại vô cùng yên ắng. Lưu tài nhân nhìn thoáng qua khung cảnh vui mừng bên kia, bước chân vừa nhấc lên đã thu trở lại, cung nữ La Nhu đứng bên cạnh khó hiểu hỏi: "Tiểu chủ, chúng ta không đi thỉnh an Di phi nữa sao?"
Sắc mặt Lưu tài nhân không rõ vui giận, chỉ có đôi mắt xa xăm như chứa đầy tâm sự, nàng thở dài, xoay người vào trong: "Không cần, để hôm khác đi."
La Nhu khó hiểu đỡ Lưu tài nhân vào trong, trong lòng không khỏi thắc mắc, không biết trong đầu Lưu tài nhân đang nghĩ gì.
Sáng hôm sau.
Mới tinh mơ, Tô Lam Quỳnh vừa rửa mặt thay đồ xong, chưa kịp vấn tóc, Mộc Tranh cô cô của cung Vĩnh Thọ đã tới cầu kiến.
Tô Lam Quỳnh khoác tạm thêm một cái áo khoác rồi được Kính Hoa đỡ ra ngoài, nhìn thấy Mộc Tranh cô cô, không khỏi kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi: "Làm phiền cô cô sớm tinh mơ đã đến truyền lệnh, không biết Thái hậu nương nương có gì phân phó?"
Mộc Tranh cô cô hành lễ với Tô Lam Quỳnh, sau đó nói rõ ràng từng chữ: "Thái hậu có chỉ, truyền Di phi nương nương đến Vĩnh Thọ cung một chuyến."
Tô Lam Quỳnh gật đầu, cười: "Bổn cung đã hiểu, sáng sớm trời lạnh, Mộc Tranh cô cô ở lại uống tách trà nóng rồi hẵn quay về. Chờ bổn cung đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương xong sẽ đến Vĩnh Thọ cung vấn an Thái hậu nương nương."
Mộc Tranh cô cô nghiêm túc đáp: "Nô tỳ phụng chỉ truyền lời, thực sự không thể uống trà của Di phi nương nương, Thái hậu muốn ngài lập tức đến Vĩnh Thọ cung ngay bây giờ, chỗ Hoàng hậu Thái hậu đã cho người đi nói, ngài không cần phải bận tâm. Di phi nương nương, mời theo nô tỳ."
Tô Lam Quỳnh vô cùng bất ngờ trước thái độ cứng rắn của Mộc Tranh cô cô, ý của bà cũng chính là ý của Thái hậu, dáng vẻ như áp giải người thế này, lẽ nào nàng đã làm gì đắc tội Thái hậu?
Tô Lam Quỳnh nghĩ không ra, Kính Hoa và Thủy Nguyệt thì đã lo sợ đến sắc mặt tái nhợt, hai tay giữ chặt lấy tay Tô Lam Quỳnh, không biết phải ứng phó thế nào. Nhưng chỉ giây lát, Tô Lam Quỳnh đã lấy lại được bình tĩnh, nàng nhìn thoáng qua bàn trang điểm, tùy tay cầm lấy một cây trâm ngọc vấn tóc của mình lên, sau đó chỉnh sửa quần áo của mình lại cho ngay ngắn rồi nói với Mộc Tranh cô cô: "Thiếp thân cẩn tuân ý chỉ của Thái hậu, làm phiền Mộc Tranh cô cô dẫn đường rồi."
Mộc Tranh cô cô thấy thái độ của nàng vô cùng phối hợp, sắc mặt hơi hòa hoãn, nhưng cũng không nói gì, chỉ im lặng đi ở phía sau Tô Lam Quỳnh nửa bước, Kính Hoa muốn nói gì đó, nhưng bị một cái lắc đầu của Tô Lam Quỳnh ngăn lại, hai nha đầu chỉ có thể nghẹn một bụng lời nói, yên lặng cùng nàng đi đến Vĩnh Thọ Cung.
Đối với việc Tô Lam Quỳnh bị Thái hậu gọi đi lúc trời vừa sáng thế này, người trong hậu cung có rất nhiều suy đoán, trong đó chỉ có Hoàng hậu là biết tin tức chính xác nhất. Hôm qua Tô gia truyền đến tin Trưởng công chúa mang thai, hôm nay Thái hậu lại tuyên triệu Tô Lam Quỳnh, đương nhiên là muốn nói về đứa bé sắp ra đời của Tô gia rồi.
Đối với điều này, Hoàng hậu hận đến nghiến răng.
Thái hoàng Thái hậu là cô tổ mẫu của nàng ta, Thái hậu là thông gia với nhà nàng ta, thậm chí trượng phu của nàng cũng là trượng phu của nàng ta, tại sao mọi người quan trọng với nàng đều bị Tô Lam Quỳnh đoạt lấy?
Trong lòng Hoàng hậu vô cùng ảo não, ca ca của nàng bốn năm trước đã từng cầu thân Trưởng công chúa nhưng không được, không nghĩ tới cuối cùng lại để ca ca của Tô Lam Quỳnh được lợi, bây giờ cả Thái hậu cũng sủng ái nàng ta, Hoàng hậu khó nén cơn giận dữ trong lòng. Sau khi cho cả phòng giải tán, thì giữ lại Ngô mỹ nhân mới được thị tẩm mấy ngày gần đây để nói chuyện...
Cung Vĩnh Thọ.
Lúc Tô Lam Quỳnh đến cung Vĩnh Thọ thì mặt trời vẫn chưa lên, buổi sáng đầy sương lạnh, cho nên mặc dù Tô Lam Quỳnh có mặc áo khoác vẫn không tránh khỏi bị lạnh đến sắc mặt có chút tái nhợt, có điều vào cung Vĩnh Thọ rồi nàng cũng không được gặp mặt Thái hậu, mà là theo Mộc Tranh cô cô đi đến Phật đường phía sau cung Vĩnh Thọ.
Kính Hoa và Thủy Nguyệt bị giữ lại ở bên ngoài Phật đường, chỉ có một mình Tô Lam Quỳnh được vào bên trong. Mộc Tranh cô cô chỉ xấp kinh văn trên bàn, nói: "Di phi nương nương, Thái hậu có chỉ, muốn nương nương chép kinh cầu phúc cho đất nước của chúng ta. Di phi nương nương hiện tại là một trong các phi tần đứng đầu một cung, có người cầu phúc, Tuyên Ninh chắc chắn sẽ giàu mạnh ấm no, mưa thuận gió hòa."
Tô Lam Quỳnh biết rõ việc chép kinh cầu phúc này hoàn toàn không phải mục đích của Thái hậu, có lẽ bà đang có mục đích khác nhưng không muốn nói thẳng mà để nàng tự ngẫm. Mặc dù nàng thực sự không biết lý do tại sao Thái hậu lại muốn nàng chép kinh, nhưng nàng vẫn gật đầu, sau đó đi đến ngồi vào bàn, lấy thỏi mực lên mài một lát, rồi cầm bút bắt đầu chép.
Mộc Tranh đã cô cô đi ra khỏi Phật đường nhưng vẫn đứng ở một góc khuất quan sát Tô Lam Quỳnh, thấy nàng cũng không có chút gì bất mãn hay khó chịu mà chỉ yên tĩnh chép kinh, trong lòng âm thầm tán dương, quay về bẩm báo với Thái hậu.
Thái hậu nghe xong, nói: "Cứ để nàng chép, không phải cứ có gia tộc dựa vào, có địa vị cao và Hoàng đế sủng ái thì có thể ỷ sủng mà kiêu, nàng là vào cung làm phi tần hầu hạ Hoàng đế, khai chi tán diệp cho Hoàng thất chứ không phải đến đây để mê hoặc quân chủ, làm rối loạn hậu cung. Lần này chỉ là một cảnh cáo nhỏ, để nàng hiểu ra vị trí của mình ở đâu."
Mộc Anh cô cô đi tới bóp vai cho Thái hậu, quan hệ của hai người thân thiết, bà cũng đã có thể khuyên nhủ Thái hậu hai câu: "Theo nô tỳ thấy, Di phi nương nương cũng không phải loại người kiêu căng ương ngạnh, Thái hậu có tâm nhắc nhở Di phi, đây là phúc của nàng, tin chắc Di phi nương nương sẽ cảm kích sự dạy dỗ của ngài."
Thái hậu hài lòng gật đầu: "Nếu nàng có thể hiểu được, vậy thì cho chép hai canh giờ rồi về."
Trong Phật đường yên tĩnh, Tô Lam Quỳnh đã chép được một quyển kinh văn, mực cũng đã mài mòn một nửa. Nơi đây không có đồng hồ nước, nàng cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết hai chân của nàng đã tê cứng, lưng cũng mỏi, quan trọng hơn là vì lúc sáng đến đây vẫn chưa kịp ăn sáng nên người nàng mệt lả vì đói, hai mắt tối sầm, bàn tay cầm bút cũng run rẩy liên tục, thậm chí còn có ít nước mực bắn lên xấp giấy trắng để ở bên cạnh, khiến nàng phải buông bút ra. chống tay lên bàn cố giữ cho bản thân ngồi thẳng.
Kinh văn vẫn còn một xấp nữa, nhưng với tình trạng này Tô Lam Quỳnh thật sự không có cách nào để có thể tiếp tục viết chữ, kinh văn dùng để cầu phúc, nếu nàng viết chữ ẩu tả thì đó chính là không tôn trọng Phật tổ và quốc gia, không có thành ý. Từ lúc bắt đầu viết chữ đầu tiên, Tô Lam Quỳnh vẫn luôn tĩnh tâm viết, nhưng bây giờ không viết nỗi nữa, nàng mới có thời gian suy nghĩ về việc tại sao Thái hậu lại triệu nàng đến cung Vĩnh Thọ, rồi không nói một lời bắt nàng chép kinh văn.
Lúc mới đến đây, quả thật trong lòng nàng chứa đầy nghi hoặc, nhưng theo thời gian dần qua, có một số thứ vốn bị mây mù che phủ lại trở nên hết sức rõ ràng. Tô Lam Quỳnh không dám nhận định chính xác suy nghĩ của Thái hậu, nhưng nàng đã có thể đoán ra được một hai, và chuyện này nhiều khả năng có liên quan đến việc Phạm thị vì nàng mà bị biếm lãnh cung.
Trong lòng Tô Lam Quỳnh khó tránh khỏi nở một nụ cười khổ, từ sau khi vào cung, không một khắc nào được yên tĩnh, đầu tiên là Lâm Tuyên vinh, Phan Tuyên vinh, rồi đến Phạm thị. Tuy nàng không chủ động trêu chọc bọn họ, là bọn họ nhằm vào nàng, nhưng có lẽ trong mắt Thái hậu, nàng đã trở thành một phi tần không an phận. Làm loạn hậu cung, tội danh này cũng không nhỏ, hành động của Thái hậu hôm nay vừa là trừng phạt vừa là cảnh cáo, muốn nàng an phận thủ thường, không nên muốn những điều không nên muốn.
Tô Lam Quỳnh nghỉ ngơi một lát, mím môi nuốt mấy ngụm nước bọt. Trong Phật đường không có một chén trà, cổ họng nàng khàn đặc, nhưng nàng vẫn miễn cưỡng xốc lên tinh thần, chầm chậm viết từng chữ, từng chữ một.
Thái hậu nhắc nhở nàng,nàng không chỉ phải nhận lấy, mà còn phải cảm kích nhận lấy.
Mãi cho đến khi mặt trời lên cao, Tô Lam Quỳnh mới chép xong hai quyển kinh văn, nàng vừa mới đứng dậy, cả người đã lảo đảo ngã xuống ghế.
Mộc Tranh cô cô dẫn theo Kính Hoa Thủy Nguyệt đi vào, thấy Tô Lam Quỳnh ngã, vội cùng hai cung nữ đến đỡ. Sắc mặt Tô Lam Quỳnh tái nhợt không còn chút máu, môi khô khốc, khiến người ta nhìn thấy mà thương, Kính Hoa và Thủy Nguyệt đã bao giờ nhìn thấy tiểu thư nhà mình chịu khổ thế này, hai mắt đỏ ửng, muốn khóc lại ngại có Mộc Tranh cô cô ở đây, không dám thất lễ.
Đang ở cung của Thái hậu, Tô Lam Quỳnh cũng không dám ngất xỉu, nếu như truyền ra thì đối với thanh danh Thái hậu không có chỗ tốt. Nàng cố ép bản thân tỉnh táo lại, nhưng cả người kiệt sức, chỉ có thể gắng gượng mở mắt ra, nhìn Mộc Tranh cô cô cười xin lỗi.
Tình cảnh này khiến Mộc Tranh cô cô không khỏi thấy xót, vội sai Kính Hoa Thủy Nguyệt để Tô Lam Quỳnh ngồi xuống, bà mang một tách trà và bánh ngọt đến cho Tô Lam Quỳnh, mặc dù chỉ có một ít, nhưng cũng đủ để Tô Lam Quỳnh hồi phục lại mấy phần sức lực.
Kính Hoa chia nhỏ bánh rồi đút cho Tô Lam Quỳnh từng chút, ăn một miếng bánh, uống một tách trà, cuối cùng dáng vẻ của Tô Lam Quỳnh cũng không còn dọa người như trước.
Bởi vì Thái hậu trách phạt, Mộc Tranh cô cô cũng không dám cho Tô Lam Quỳnh ăn nhiều, chỉ đảm bảo nàng không ngất đi trong cung Vĩnh Thọ là được. Thấy Tô Lam Quỳnh đã có sức, Mộc Tranh cô cô nói: "Di phi nương nương, mời mang kinh văn theo nô tỳ đi gặp Thái hậu."
Giọng Tô Lam Quỳnh vừa nhẹ vừa yếu ớt: "Xin cô cô chờ một lát."
Mộc Tranh cô cô nghi hoặc nhìn, Tô Lam Quỳnh liếc mắt ra hiệu, Thủy Nguyệt lập tức lấy ra ít son phấn thoa lên hai má và môi của nàng, khiến cho Tô Lam Quỳnh nhìn qua rất có tinh thần, thế này nàng mới để cho hai nha đầu đỡ mình đứng lên, đi tới bên cạnh Mộc Tranh cô cô.
Hành động này của Tô Lam Quỳnh khiến Mộc Tranh cô cô không khỏi tán thưởng, đồng thời cũng có chút hoài nghi, người có tri thức hiểu lễ nghĩa bậc này, sẽ làm ra những chuyện gây rối loạn hậu cung ư?
Vào chính điện cung Vĩnh Thọ, Thái hậu đã chờ sẵn, ngồi ở trên ghế chủ vị, nhìn Tô Lam Quỳnh quỳ xuống hành lễ trước mặt mình, thấy trên mặt nàng đã tô son phấn, bà liếc nhìn Mộc Tranh cô cô, dáng vẻ không hờn giận.
Mộc Tranh cô cô đi đến bên cạnh Thái hậu, cúi đầu nói nhỏ bên tai bà vài câu.
Sắc mặt Thái hậu hơi đổi, nhìn Tô Lam Quỳnh, hỏi: "Di phi, ngươi đã chép kinh văn xong rồi?"
"Khởi bẩm Thái hậu, thiếp thân không phụ sự trông mong của người, đã chép xong hai bản kinh văn, nguyện Tuyên Ninh vĩnh viễn thái bình, trăm họ ấm no."
Thái hậu nói: "Đàn cầm ai nỡ đứt dây, ngẫm mình vô tội ai gây oán thù. Di phi, ngươi có hiểu được không?"
Tô Lam Quỳnh đáp: "Thiếp thân hiểu rõ. Người quý ở tự biết mình, thiếp thân ghi nhớ kỹ lời Thái hậu dạy dỗ, tuyệt đối sẽ không làm trái."
Lúc này Thái hậu mới nở nụ cười: "Mau đứng lên đi, Mộc Tranh, còn không mau mang ghế đến cho Di phi ngồi."
Tô Lam Quỳnh chầm chậm đứng lên, mồ hôi rịn đầy lưng, trong lòng hiểu rõ xem như đã qua được một ải này.
Nguy cơ được giải trừ khiến thần kinh đang căng chặt của nàng thả lỏng, cả người lập tức mệt mỏi không chịu được, nhưng vẫn ngồi xuống trò chuyện với Thái hậu. Cũng may Thái hậu không bắt nàng ngồi lâu, nói chuyện một lát đã cho về, còn ban thưởng không ít thuốc bổ và vật liệu quý.
Người trong hậu cung nghe được tin này không biết lại cắn nát mấy chiếc răng ngà, lại không biết Tô Lam Quỳnh vừa về tới cung Nghênh Xuân đã ngất đi, cũng không dám mời Thái y, vì sẽ ảnh hưởng đến thái hậu. May mà Phong Khinh biết dược lý, sau khi bắt mạch thì chẩn đoán đươc Tô Lam Quỳnh chỉ là đói và kiệt sức cộng với hao tổn tinh thần nên mới ngất đi. Nàng chủ trương để cho Tô Lam Quỳnh ngủ, còn mình thì đến phòng bếp nhỏ hầm một ít thức ăn mềm dễ tiêu và nấu thuốc bổ cho Tô Lam Quỳnh.
Đến chiều, Tô Lam Quỳnh mới tỉnh, ăn một chén cháo, uống thêm thuốc bổ, lúc này mới cảm thấy khỏe hơn một chút.
Mấy đại cung nữ vây quanh nàng, đều lo lắng đến suýt khóc, cứ sợ Tô Lam Quỳnh xảy ra chuyện. Chủ tớ đang nói chuyện một hồi, thì có cung nhân đến báo Lưu tài nhân đến thăm.
Hai điện cùng một cung, bên này có gió thổi cỏ lay gì bên kia cũng không tránh được việc nghe thấy một hai, đây cũng là điều dễ hiểu, Tô Lam Quỳnh cho cung nhân lui bớt ra, chỉ giữ lại Thủy Nguyệt hầu hạ, rồi cho người dẫn Lưu tài nhân vào.
Lưu tài nhân cũng không mang theo nhiều người hầu hạ, bên người chỉ có một cung nữ, thấy Tô Lam Quỳnh cũng không có thái độ gì mà lập tức hành lễ, xem ra không phải đến để gây sự.
Tô Lam Quỳnh gật đầu: "Lưu tài nhân ngồi đi, bổn cung hơi mệt không tiện xuống giường, làm khó muội phải đến đây thăm bản cung."
Lưu tài nhân dạ một tiếng, đi đến ghế thấp ngồi xuống, nhìn Tô Lam Quỳnh, trên mặt không có vẻ nịnh nọt lấy lòng, ngược lại toát ra vài phần thật lòng quan tâm: "Nương nương bây giờ đã đỡ hơn chưa?"
Tô Lam Quỳnh nói: "Làm khó muội quan tâm. Chỉ là đêm qua bổn cung ngủ không sâu, trưa nay lại ngủ hơi nhiều nên có chút choáng váng, nghỉ ngơi một lát là khỏe ngay."
Lưu tài nhân gật đầu tỏ ra đã hiểu, nàng ấy không phải là người nói nhiều, mà Tô Lam Quỳnh cũng không phải người thích trò chuyện, cho nên trong phòng rất nhanh đã yên tĩnh.
Lưu tài nhân phát hiện không khí có chút không đúng, thoáng suy tư cũng biết chuyện gì đã xảy ra, nàng ấy lập tức có hơi ngại ngùng, lại liếc mắt với La Nhu bên người, La nhu hiểu ý, lui ra ngoài, nàng lại nhìn Tô Lam Quỳnh, trong mắt có mấy phần khẩn cầu.
Tô Lam Quỳnh lập tức hiểu, do dự một lát, cũng ra hiệu cho Thủy Nguyệt ra ngoài canh cửa.
Lưu tài nhân không ngờ Tô Lam Quỳnh lại dễ nói chuyện như vậy, sửng sốt qua đi lại là vẻ mặt "quả nhiên là vậy", khiến Tô Lam Quỳnh không khỏi nghi hoặc, hỏi: "Lưu tài nhân có chuyện gì muốn nói riêng với ta sao?"
Lưu tài nhân đứng dậy, thanh âm hơi thấp, nhưng từng chữ vẫn truyền rõ ràng vào tai Tô Lam Quỳnh: "Nương nương, tướng quân sắp hồi kinh, ngài ấy... rất lo cho nương nương."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...