Vừa hạ triều xong, Hoàng đế theo lệ thường đến thỉnh an Thái hậu, nhưng bà lại cười bảo Hoàng đế mau đến chỗ Hoàng hậu gặp các phi tần, Hoàng đế từ nhỏ vô cùng hiếu thuận, đương nhiên sẽ nghe lời Thái hậu đi đến cung Thượng Dương một chuyến, không nghĩ tới cừa vào cửa đã nghe được một trận nháo nhào, các phi tần cung nữ lập tức quỳ xuống thỉnh an Hoàng đế, hắn nhìn Phạm kỳ nhân đang quỳ khóc, rồi đi thẳng đến chỗ Hoàng hậu:
"Chỗ của Hoàng hậu rất náo nhiệt."
Trái tim của Hoàng hậu run lên, biết rõ Hoàng đế đây là đang không vui, mới ngày đầu tiên thỉnh an đã hỗn loạn như thế này, đây là hoàng hậu quản cung không tốt. Trong lòng Hoàng hậu có chút ấm ức, nhưng vẫn rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Cũng không hẳn là náo nhiệt, chỉ là thiếp thân thấy Phạm muội muội không khỏe nên hỏi han vài câu, nào ngờ Lưu muội muội nói hai câu, Phạm muội muội đã khóc nhận lỗi với Di phi, thần thiếp chưa kịp xử lý thì Thánh thượng đã tới."
Lời nói của Hoàng hậu tuy là đang kể lại nhưng cũng mang theo hàm ý mơ hồ không rõ, cố ý nhắc đến Tô Lam Quỳnh, đây là đang nói chuyện này có liên quan đến nàng, do nàng mà ra, cho dù không phải nàng làm, thì Phạm kỳ nhân và Lưu tài nhân này cũng là người từ trong cung Nghênh Xuân của Tô Lam Quỳnh mà ra, có thế nào nàng cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
Hoàng đế nhíu mày, còn liên lụy cả Di phi?
Hắn ngồi xuống cạnh Hoàng hậu, nhìn sang Tô Lam Quỳnh: "Di phi, nàng nói đi."
Từ góc độ của Hoàng đế, có thể nhìn thấy Tô Lam Quỳnh mặc cung trang màu xanh nhạt, cả người toát lên khí chất nhu hòa thanh mát, nhưng gương mặt lại mang theo chút lạnh lùng cao quý, mặc dù phù hợp với khí chất phi tần Nhị giai của nàng, nhưng lại nhiều thêm một phần lạnh nhạt xa cách.
Tô Lam Quỳnh cúi người hành lễ với Hoàng đế, sau đó bình tĩnh đáp lời: "Khởi bẩm Thánh Thượng, thiếp thân không biết vì sao Phạm kỳ nhân lại khóc lóc rồi nói ra những lời nhận lỗi, thiếp thân cũng không hiểu nàng ta đã làm gì đắc tội với thiếp thân."
Ý ở ngoài lời là: Thiếp thân không biết, Thánh Thượng nên đi hỏi Phạm kỳ nhân.
Lời của Tô Lam Quỳnh giống như một tiếng chuông gõ mạnh bên tai Phạm kỳ nhân, làm sắc mặt của nàng ta càng trở nên tái nhợt.
Hoàng đế đã cho Tô Lam Quỳnh cơ hội nói chuyện, nhưng nàng không hề gấp gáp biện hộ cho bản thân mà thẳng tay đưa nó cho Phạm kỳ nhân, không chỉ thể hiện rõ nàng ngay thẳng không hề chột dạ mà còn khiến cho Phạm kỳ nhân muốn hắt nước bẩn lên người nàng phải á khẩu.
Hoàng đế nhìn Phạm kỳ nhân, trong giọng nói không chút độ ấm: "Ngươi nói đi."
Phạm kỳ nhân há miệng, nhưng mãi chỉ có thể thốt ra mấy từ: "Thiếp thân... thiếp thân..."
Nàng ta có thể nói gì đây? Bởi vì Di phi không làm cái gì cả, muốn nói, phải nói thế nào?
Vốn nãy giờ mặc dù Hoàng hậu và Trân phi cũng âm thầm đổ tội lên đầu Tô Lam Quỳnh, nhưng hai người bọn họ cũng chỉ dùng lời nói để ám chỉ, còn Phạm kỳ nhân lại trực tiếp chỉ tên gọi họ Di phi, đương nhiên nàng ta nghĩ có lẽ Hoàng đế sẽ thương hương tiếc ngọc mà bảo vệ nàng ta, cho nên mới không chút do dự mà lôi Tô Lam Quỳnh xuống nước.
Trong lòng Hoàng hậu hiện lên chút trào phúng, Phạm kỳ nhân này uổng có một gương mặt đẹp, đầu óc lại là không phát triển. Hoàng đế là loại người nào, Di phi lại là loại người nào, há có thể vì một Tòng lục giai kỳ nhân mà bị trách phạt?
Nhưng đối với Hoàng hậu mà nói, loại người có sắc đẹp lại không có đầu óc này, ở thời khắc mấu chốt nói không chừng sẽ có tác dụng lớn, vì vậy nàng ta lên tiếng bán một cái nhân tình cho Phạm kỳ nhân: "Khởi bẩm Thánh thượng, thiếp thân thấy có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi, dù sao Phạm muội muội cũng chỉ mới vào cung, tâm trạng hốt hoảng lo được lo mất cũng là lẽ đương nhiên. Phạm kỳ nhân thất nghi trước điện, nên phạt răn đe một chút là được rồi."
Phạm kỳ nhân ngẩng đầu lên, vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy Hoàng hậu nói giúp mình, đối diện với ánh mắt mang theo chút ý an ủi của Hoàng hậu, trong lòng nàng ta cảm kích, nghẹn ngào cúi đầu run giọng nói: "Bẩm Thánh thượng, Hoàng hậu nương nương, đúng thật là hiểu lầm..."
Đúng lúc này, Tô Lam Quỳnh đang cầm chén uống trà bỗng dưng đặt xuống bàn, tiếng "cạch" vang lên, cắt ngang lời nói của Phạm kỳ nhân, cũng khiến cho sự chú ý của mọi người đổ dồn lên nàng.
Tô Lam Quỳnh cũng không nhìn Phạm kỳ nhân, không nhìn Hoàng đế, chỉ nhìn Hoàng hậu cười khẽ nói: "Hoàng hậu nương nương, nương nương nói đây chỉ là hiểu lầm, nhưng thiếp thân cũng không cảm thấy vậy. Hôm nay Phạm kỳ nhân hiểu lầm có thể khiến cho người ngoài thấy thiếp thân chèn ép người mới, cố ý sử dụng quy củ với Phạm kỳ nhân, ngày mai lại có quý nhân mỹ nhân nào đó hiểu lầm, khiến cho người ngoài thấy thiếp thân trong mắt không có tôn thượng, mơ ước hậu vị, đây chẳng phải là muốn dồn thiếp thân vào chỗ chết sao? Thiếp thân thấy vẫn là để cho Phạm kỳ nhân nói rõ ràng xem, nàng đã làm gì mà phải nhận tội với thiếp thân đây, Hoàng hậu nương nương thấy thế nào?"
Giọng nói của nàng rất ôn nhu nhưng câu từ lại vô cùng sắc bén, khiến Hoàng hậu giận tái mặt, suýt chút nữa đã không khống chế được mà quát to hai chữ "tiện nhân", nàng ta muốn coi đây là hiểu lầm, chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, nhưng Tô Lam Quỳnh lại không thuận theo nàng ta mà cứ cắn chặt không buông, hơn thế nữa còn dám nói ra bốn chữ mơ ước hậu vị, rõ là đang khiêu khích nàng ta. Hoàng hậu giận đến nghiến răng, nhìn sang Hoàng đế bên cạnh mới giữ được một tia lý trí, miễn cưỡng cười: "Di phi nói không sai, có điều các muội muội mới lần đầu tiên vào cung, có chút sơ sót cũng là lẽ dĩ nhiên, muội thân là phi tần nhị giai nên tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, hà cớ gì lại hùng hổ như thế?"
Đây là đang muốn bảo Tô Lam Quỳnh bụng dạ hẹp hòi, trong lòng đố kỵ, không dung được người mới.
Tô Lam Quỳnh đứng dậy khiến cho mọi người ngạc nhiên, trong lúc còn đang nghi hoặc không biết nàng định làm gì, lại thấy Tô Lam Quỳnh đã quỳ xuống, sống lưng thẳng tắp, giọng nói rõ ràng: "Hoàng hậu nương nương làm chủ lục cung, là người hiểu rõ lý lẽ, tất sẽ không để bất kỳ phi tần nào ủy khuất. Hôm nay thiếp thân xin Hoàng hậu nương nương làm chủ, thiếp thân thân là phi tử Nhị giai, nhưng lại bị một Tòng lục giai kỳ nhân vu oan, kính xin Hoàng hậu nương nương điều tra rõ ràng, trả lại thiếp thân một cái công đạo."
Nàng vừa quỳ xuống, Phạm kỳ nhân lập tức xụi lơ trên mặt đất.
Tội của nàng ta theo một cái quỳ của Tô Lam Quỳnh từ thất nghi trước điện biến thành vu oan hãm hại Phi tần Nhị giai, đây là tội không nhỏ, có thể tước phong vị biếm lãnh cung, với một người được mệnh danh đệ nhất mỹ nhân như nàng ta chẳng khác nào khiến nàng ta sống không bằng chết.
Hoàng hậu lại càng là tức đến nghẹn một hơi, bình thường Tô Lam Quỳnh luôn là dáng vẻ hòa nhã không tranh, cho dù nàng ta có chèn ép mấy lần cũng ép dạ cầu toàn, hôm nay lại như ăn phải thuốc lạ, đối nghịch nàng ta khắp nơi, thậm chí còn dùng phẩm cấp của mình ép nàng ta phải xử phạt Phạm kỳ nhân, cố tình nàng ta lại là Hoàng hậu, chủ lục cung, việc đảm bảo hậu cung an bình vốn là việc của nàng ta, nàng ta vừa mới dùng thân phận phi tử của Tô Lam Quỳnh dạy bảo Tô Lam Quỳnh tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, quay đầu Tô Lam Quỳnh liền dùng thân phận Hoàng hậu của nàng ta để ép nàng ta phải xử lý Phạm kỳ nhân, đây chẳng khác nào đánh vào mặt nàng ta một cái tát.
Hoàng hậu quá giận nên chưa kịp lên tiếng, đã nghe giọng Hoàng đế vang lên, trong giọng nói mang theo một tia không hài lòng: "Di phi đứng lên, nàng quỳ làm cái gì?"
Một câu, đã khẳng định Hoàng đế tin tưởng Tô Lam Quỳnh.
Sắc mặt Hoàng hậu tái nhợt, nàng ta là chủ hậu cung, nhưng bây giờ Hoàng đế lại lướt qua nàng ta, trực tiếp thể hiện thái độ của mình, đây cũng nói rõ, hắn không tin Hoàng hậu, hoặc hắn cho là chuyện ngày hôm nay Tô Lam Quỳnh bị vu oan có liên quan tới Hoàng hậu.
Tô Lam Quỳnh liếc Hoàng đế một cái rồi mới tạ ơn đứng lên, Hoàng đế có thể nhìn rõ chút chột dạ trong mắt nàng khi nhìn hắn. Trong lòng muốn cười lại nhịn xuống, ban nãy nói năng hùng hổ, thậm chí còn dám thốt ra bốn chữ "mơ ước hậu vị" chọc Hoàng hậu giận muốn chết, bây giờ bị hắn nhìn lại biết sợ rồi?
Hoàng đế lại nhìn sang Hoàng hậu đang bối rối và Phạm kỳ nhân với gương mặt đẫm lệ đang quỳ ở bên dưới, sắc mặt trầm xuống, đột nhiên cảm thấy cả phòng mỹ nhân này cũng không đẹp đẽ gì, hắn nhàn nhạt nói: "Phạm kỳ nhân vu oan phi tần, cách chức biếm vào lãnh cung. Trong hoàng cung có tôn ti trật tự rõ ràng, nếu lần sau còn xuất hiện loại chuyện vu oan hãm hại phi tử này, trực tiếp ban chết."
Bốn chữ cuối như cây búa tạ giáng vào lòng mỗi một tú nữ vừa mới tiến cung, trong lòng Hoàng hậu uất nghẹn, lại chỉ có thể dẫn chúng phi tần quỳ xuống: "Thánh thượng bớt giận, thiếp thân nhất định sẽ tôn trọng quy củ, đảm bảo hậu cung hòa thuận ngăn nắp.". Truyện Teen Hay
Hoàng đế nhìn Hoàng hậu một cái rồi mới gật đầu, cho mọi người đứng lên. Phạm kỳ nhân vẫn khóc lóc xin tha đã bị kéo ra ngoài, sắc mặt của không ít người tái nhợt, nhìn Phạm kỳ nhân bị kéo đi, trong lòng sợ hãi cùng cực.
Nàng ta là người đẹp nhất trong đợt tuyển tú lần này, vậy mà Hoàng đế nhìn cũng không nhìn trực tiếp biếm lãnh cung, cho thấy rõ hắn không phải là người có thể bị sắc đẹp mê hoặc. Hoàng đế đây là đang cảnh cáo các phi tần, nếu bọn họ còn có ý đồ gây rối hậu cung, thì Phạm kỳ nhân chính là kết cục của bọn họ.
Hoàng đế nói chuyện với Hoàng hậu một lát, cũng không nhìn hay tỏ ý quan tâm đặc biệt với bất kỳ phi tần nào, sau đó rời đi.
Hoàng hậu cũng không có hưng trí nhìn các nàng, giây lát bèn cho giải tán.
Sau buổi sáng, chuyện Phạm kỳ nhân bị biếm lãnh cung đã truyền ra khắp nơi, có người nói nàng ta vu oan phi tần nên mới bị phạt, nhưng cũng có người nói nàng ta là vì đắc tội Di phi mới rơi vào kết cục như thế. Điều này làm người ta mơ màng nghĩ đến chuyện của Lâm Tuyên vinh và Phan Tuyên vinh năm ngoái. Lâm Tuyên vinh bị biếm lãnh cung, Phan Tuyên vinh đường đường là Hòa phi cũng chỉ vì đắc tội Di phi lúc ấy vẫn còn là Chiêu nghi mà bị giáng mấy bậc, cấm túc một tháng, còn Di phi lại thuận lợi được phong làm phi, khó tránh khỏi khiến người ta nghi ngờ chuyện này là do một tay Di phi bày ra để tiêu diệt những chướng ngại trên con đường tranh sủng của mình.
Chuyện này truyền đến Vĩnh Thọ cung, vì thế chiều hôm đó, Hoàng đế bị Thái hậu mời đến Vĩnh Thọ cung một chuyến.
Hoàng đế bước vào cửa, hành đại lễ với Thái hậu đang ngồi ngay ngắn trên sạp: "Nhi thần thỉnh an mẫu hậu, chúc mẫu hậu phúc thọ an khang."
Thái hậu gật đầu: "Hoàng đế mau đứng lên đi, đến đây ngồi cạnh ai gia, ai gia có chuyện muốn nói với con."
Hoàng đế gật đầu, đi đến cạnh Thái hậu ngồi xuống, thân thiết hỏi: "Mẫu hậu có gì muốn nói với nhi thần?"
Thái hậu nhìn vẻ mặt thản nhiên của Hoàng đế, biết là hắn không để ý mấy thứ này, bà thở dài, cũng không vòng vo mà hỏi thẳng: "Ai gia nghe nói sáng nay con mới biếm Phạm thị vào lãnh cung, nàng ta đã phạm tội gì mà phải chịu hình phạt nặng như thế?"
Hoàng đế không ngờ Thái hậu cho gọi mình đến là vì chuyện này, nhớ lại chuyện ban sáng, giọng nói hắn có hơi lạnh: "Nàng ta chỉ là một Tòng lục giai lại dám vu oan phi tần Nhị giai, nhi thần phạt nàng cũng là cảnh cáo cả hậu cung, mới ngày đầu tiên vào cung đã không được yên tĩnh, sau này ngày nào cũng loạn, nhi thần làm sao có tâm tư đi xử lý triều chính!"
Mặc dù lời hắn nói rất hợp lý nhưng Thái hậu vẫn lo lắng, năm ngoái là Lâm Tuyên vinh và Phan Tuyên vinh, năm nay lại là Phạm thị, hết người này đến người khác bị xử phạt thật nặng, khiến trong lòng Thái hậu không khỏi có chút ngăn cách với Tô Lam Quỳnh, đồng thời cũng lo lắng Hoàng đế xử sự quá quyết liệt sẽ làm rét lạnh tâm của các triều thần, bà nói: "Hoàng đế à, ai gia không nói con sai, nhưng các nàng dù sao cũng là nữ tử hầu hạ con, con không nên thiên vị một người, cũng đừng xử sự quá tuyệt tình, mỗi một người trong hậu cung đều hướng về con, sau lưng họ còn có triều thần, cho dù thế nào cũng nên chừa một đường lui cho các nàng."
Hoàng đế nghe đến chỗ "không nên thiên vị", hơi nhướng mày, nhưng cũng không phản bác lại Thái hậu, chỉ gật đầu: "Mẫu hậu dạy phải, việc dạy bảo các nàng vẫn cần mẫu hậu ra sức, kính xin mẫu hậu giúp đỡ một hai."
Thái hậu thấy hắn nghe lời mình nói, trong lòng vui mừng, nói: "Ai gia sẽ chỉ điểm các nàng, ai gia cũng biết con bộn bề trăm công ngàn việc, sau này việc hậu cung cứ để Hoàng hậu xử lý, dù sao hai con cũng là phu thê kết tóc, con cũng nên tin tưởng nàng nhiều hơn."
Hoàng đế đồng ý.
Thái hậu vui mừng khôn xiết, không nghĩ tới Hoàng đế ra khỏi Vĩnh Thọ cung, vừa về điện Kính Thiên chưa được bao lâu, lại đi đến cung Nghênh Xuân.
Thái hậu tức đến mức suýt ngã, sáng nay Tô Lam Quỳnh gây ra sóng gió, bà mới gọi Hoàng đế đến dạy bảo mấy câu, nàng đã mời Hoàng đế đến cung của mình, là muốn khóc lóc tố khổ hay thổi gió bên tai, bất luận là cái nào bà cũng không chấp nhận được một phi tử muốn lật trời.
Thái hậu lạnh giọng phân phó ma ma bên người: "Sáng sớm mai truyền Di phi đến cung của ai gia một chuyến."
Tô Lam Quỳnh không hay biết sóng gió sắp ập đến với mình, lúc này nàng đang ở cung Nghênh Xuân, đọc thư của Tô Tri Viễn gửi tới.
Trong thư, Tô Tri Viễn hỏi thăm sức khỏe và tình hình của nàng như thường lệ, sau đó lại nói về tình hình trong nhà và sức khỏe của người thân, lúc đọc tới dòng chị dâu của nàng đã mang thai một tháng thì Tô Lam Quỳnh bỗng giật mình, không dám tin mà đọc đi đọc lại hai ba lần, sau đó kích động đến mức đứng bật dậy, nhìn một phòng cung nữ và cô cô nói: "Chị dâu mang thai rồi!"
Kính Hoa và Thủy Nguyệt lập tức vui mừng, hớn hở chạy đến: "Thật sao tiểu thư?"
Tô Lam Quỳnh cười rạng rỡ gật đầu: "Là thật, ca ca nói trong thư, chị dâu đã có thai ba tháng."
Tô Tri Viễn nói rằng sau khi thành thân một tháng thì Trưởng công chúa đã mang thai, nhưng bởi vì mạch tượng còn yếu, với thai ba tháng đầu không ổn định nên mọi người Tô gia đều thống nhất giữ bí mật, đến khi đủ ba tháng mới báo tin cho Tô Lam Quỳnh biết.
Nghĩ đến chị dâu vừa vào cửa một tháng đã mang thai, nàng không khỏi thán phục ca ca mình quá dũng mãnh, đồng thời cũng vì Tô gia mà vui mừng, có hậu đại, Tô gia có người thừa kế, đây đúng là tin tốt nhất đối với nàng lúc này.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: "Chuyện gì mà vui quá vậy?"
Mọi người giật mình, theo sau đồng loạt quỳ xuống: "Bái kiến Thánh thượng."
Hoàng đế đi thẳng vào trong phòng, ngồi xuống sạp, đưa tay kéo Tô Lam Quỳnh dậy: "Nhìn nàng vui đến cười không khép miệng lại được, làm Trẫm cũng tò mò đến sốt ruột rồi."
Tô Lam Quỳnh tủm tỉm cười, trong mắt toát ra ánh sáng, có thể thấy được nàng cực kỳ cao hứng: "Thánh thượng, chị dâu có thai rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...