Một Đường Vinh Hoa
Trận đại tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay đến vào lưng chừng tháng mười một.
Bông tuyết nặng trĩu rơi suốt cả đêm.
Ngoài trời tối tăm lạnh lẽo, trong phòng cũng u ám mịt mờ nhìn không rõ năm ngón tay.
Đèn cung đình bát giác đong đưa theo gió trên hiên cửa, ngọn nến nhảy nhót chập chờn tỏa ánh sáng vàng leo lắt.Tiêu Nguyên nằm ngủ giữa chăn ấm nệm êm, hương thơm vấn vít.
Màn giường tầng tầng lớp lớp buông rủ ngăn trở tầm nhìn.
Nàng mơ hồ thấy bóng dáng nhóm ma ma và nha hoàn đang bận rộn ủi phẳng xiêm y, chuẩn bị dụng cụ đánh răng rửa mặt.
Tuy người nhiều động tác nhanh nhưng tuyệt đối im lặng, thấp thoáng thanh âm hạt tuyết soàn soạt ngoài song cửa.
Nền nhà và bốn bức vách được thiết kế ống khói giữ ấm, nhiệt độ ôn hòa.
Tiêu Nguyên xốc chăn cho cơ thể thích ứng môi trường.
Nàng vô tình đá trúng lò sưởi cầm tay hình tròn bằng đồng.
Nó lăn xuống đất phát tiếng vang lộc cộc.Linh Yến – nha hoàn canh đêm đang ngồi ngẩn người trên sạp gỗ ngắm phong cảnh, bị giật mình bởi thứ động tĩnh lạ lùng.
Nàng vội vàng đứng dậy hơi khum lưng, rón rén nhấc một góc màn giường xem xét.
Thấy Tiêu Nguyên đã tỉnh giấc, nhẹ nhàng thưa: “Cô nương có muốn ngủ thêm chút nữa không ạ? Mấy nay nhiệt độ hạ thấp, tiết trời quá buốt giá, phu nhân thương các tiểu thư sức khỏe yếu ớt dễ đổ bệnh nên dời thời gian thỉnh an rồi ạ.”Tiêu Nguyên hỏi: “Mấy giờ rồi?”“Quá nửa giờ dần ạ.” Giọng nói chủ nhân hơi khàn, Linh Yến tinh ý bưng ly nước ấm pha mật ong ngỏ ý mời.
Tiêu Nguyên ngủ say sưa một đêm trong phòng sưởi, hiện tại hơi hơi khát nước.
Nàng chống khuỷu tay nhỏm thân trên nhận ly mật ong, uống cạn sạch.“Tiểu tổ tông ơi!” Chúc thị - nhũ mẫu của Tiêu Nguyên – đứng ngay sát rèm thêu che vòm thùy hoa, giúp nàng xông hương váy áo.
Bà nghe được phòng trong khẽ động nên rảo bước vào hầu hạ.
Khéo thay bà bắt gặp ngay cử chỉ uống nước “hào sảng” của cô nương nhà mình.
Đoan trang, nho nhã, rụt rè, lễ nghĩa…bay biến cả.
Bà sẵng giọng: “Tìm khắp kinh thành, tiểu thư quý phủ đại nhân nào uống nước vậy chứ!”Tiêu Nguyên thè lưỡi tinh nghịch, nũng nịu kêu: “Nhũ mẫu ~”Linh Yến âm thầm nhặt trái hương cầu mạ vàng, hoa văn chạm rỗng hình lá cây kim ngân, dùng khăn lụa lau khô, đặt cẩn thận vào hộp gấm trong ngăn tủ.
Nàng ta nghe Chúc thị mắng yêu, tươi cười giải thích hộ chủ nhân: “Ma ma ơi, tiểu thư nói rồi mà.
Chén nước đầu tiên mỗi buổi sáng phải uống thật nhanh bởi vì lục phủ ngũ tạng chịu khát suốt đêm ròng.
Chúng đáng thương lắm.
Nếu chậm rãi nhấp từng ngụm nhỏ khác chi nghiêm hình tra tấn.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...